Mục lục
Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Ninh chưa kịp phản ứng, vô thức nhận lấy chai nước, sau đó Cố Ngộ đột

nhiên ngồi xuống.

Cô mới phản ứng ra dây giày mình bị tuột, Cố Ngộ đang buộc giày cho cô.

Thang Ninh theo phản xạ cũng ngồi xuống, luống cuống đặt nước xuống đất:

"Để em làm."

Cố Ngộ đã buộc xong dây giày một bên chân cho cô rồi.

Thang Ninh thừa cơ anh chưa kịp buộc dây giày bên kia, vội vàng đưa tay cầm

lấy dây giày bên kia.

Nào ngờ tay Cố Ngộ cũng di chuyển qua.

Lòng bàn tay Cố Ngộ chạm vào mu bài tay cô, khoảnh khắc đó Thang Ninh lùi

lại trước.

Cố Ngộ im lặng giúp cô buộc dây giày xong, tiện tay cầm lấy hai chai nước

dưới đất đứng dậy.

"Cảm ơn..." Thang Ninh lẩm bẩm nhỏ giọng.

Cố Ngộ thấy gốc tai cô đỏ lên, tiện tay mở nắp chai nước cho cô: "Uống chút

nước đi."

"Dạ vâng." Thang Ninh lập tức ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Sau khi vào rạp xem phim, Thang Ninh thấy hàng cuối cùng góc phòng vẫn có

vài người ngồi rải rác, riêng một vòng xung quanh cô không có ai.

Cảm giác như một kết giới tách biệt hai người họ ra.

Theo lý thuyết vị trí của họ là chính giữa, bên cạnh nên dễ bán hơn, sao những

người đó thà chọn vị trí góc cũng không muốn chỗ chính giữa.

Cố Ngộ rất tự nhiên nâng tay vịn giữa hai người lên, như thể nhìn thấu suy nghĩ

trong lòng cô, nói: "Có phải em đang nghĩ họ đến rạp phim không phải để xem

phim đàng hoàng không?"

"Hả?" Suy nghĩ trong lòng bị vạch trần, Thang Ninh giật mình: "Không có

không có, có lẽ góc phòng cảm giác tốt hơn, yên tĩnh."

"Ồ, cũng phải." Cố Ngộ nói qua loa: "Vậy lần sau chúng ta cũng ngồi trong góc

nhé.”

"..." Không, em không có ý đó.

Thang Ninh liếc nhìn tay vịn đã được nâng lên, trong lòng đang dùng ý nghĩ hy

vọng có thể làm nó tự hạ xuống.

Cố Ngộ cố ý xoay xoay vai: "Có lẽ vai tôi rộng, tôi thấy cái tay vịn này quá

vướng, ngồi không thoải mái."

Vẻ mặt Thang Ninh khựng lại: "Ồ, không sao, vậy em ngồi sang bên cạnh

chút."

Thang Ninh dán sát vào tay vịn bên kia cách xa Cố Ngộ hơn, cảm thấy thân

mình bị ép đau nhói.

Cố Ngộ liếc nhìn, thấy cả người cô chỉ ngồi được 2/3 ghế, anh vừa bất đắc dĩ

vừa buồn cười: "Em lại gần tôi chút đi."

"Không sao, dựa thế này rất thoải mái." Thang Ninh cười gượng.

Nào ngờ giây sau cánh tay cô bị người ta kéo lấy, chỉ kéo có một cái đã có thể

lôi cô về hướng ngược lại.

Cố Ngộ cảm thấy Thang Ninh vẫn muốn lén lút dịch sang bên cạnh, cô càng

dịch, lực tay anh càng tăng thêm một chút.

Thang Ninh nghĩ bây giờ mình không thể nhúc nhích.

Cố Ngộ nửa dỗ dành nói: "Ngoan, ngồi cho đàng hoàng, người khác nhìn thấy

thế này còn tưởng tôi lừa gạt thiếu nữ."

Thang Ninh đành chấp nhận.

Hai người ngồi cạnh nhau chờ phim bắt đầu.

Sau khi phim bắt đầu, sự chú ý cũng bị cuốn hút vào nội dung.

Khuỷu tay Cố Ngộ tựa vào tay vịn bên kia, nửa tiếng đầu anh vẫn nghiêm túc

xem phim, nhưng vì tình tiết này quá rập khuôn, anh đã đoán ra hung thủ rất

sớm.

Vốn dĩ anh cũng không thích xem phim lắm, huống chi có Thang Ninh bên

cạnh, nên anh không còn nhiều kiên nhẫn.

Đằng nào cũng vậy, lấy việc công làm việc tư mà bắt đầu nhìn Thang Ninh, còn

đẹp hơn xem phim nhiều.

Thang Ninh xem rất chăm chú, bộ phim nhìn chung là tông màu tối, ánh sáng

chiếu lên mặt cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đường nét khuôn mặt.

Thực ra Thang Ninh cũng đoán ra hung thủ khá sớm, nửa sau bộ phim hơi thiếu

hứng thú.

Cô liếc mắt nhìn, thấy Cố Ngộ đang nhìn mình.

Mặc dù ánh sáng tối mờ, vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen như mực của anh.

Thang Ninh vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung nhẹ.

Thông thường cô sợ có công việc gấp nên có tin nhắn đều xem ngay lập tức.

Cô kiểm tra điện thoại, phát hiện lại là tin nhắn của Tề Tư Dị gửi đến.

Vì anh ta mới thêm vào cũng chưa nói chuyện nhiều, nên cô quên cài đặt không

làm phiền tin nhắn.

Cố Ngộ hạ tầm mắt xuống, mơ hồ thấy ảnh đại diện là ảnh selfie của một người

đàn ông.

Thang Ninh không trả lời, trực tiếp tắt màn hình khóa điện thoại.

Khi cô ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt hơi đe dọa của Cố Ngộ.

"Ai đấy?" Chỉ hai chữ này, giọng điệu có thể nói là uốn lượn như đường núi 18

khúc cua, nghe có vẻ hơi châm chọc.

"Chỉ là... Bạn thôi."

"Con trai à?" Cố Ngộ ngồi thẳng người, tiến gần sát về phía Thang Ninh.

Khoảng cách đột ngột bị thu hẹp khiến Thang Ninh áy náy, giọng nói cũng hơi

run: "... Đúng, đúng vậy."

Cố Ngộ nói thẳng: "Cố Lê nói giới thiệu cho em một chàng trai, là anh ta phải

không?"

Thang Ninh cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, gần như không thể phát ra

tiếng, chỉ đành gật đầu.

Nhìn Cố Ngộ có vẻ bình tĩnh không có cảm xúc gì, nhưng sự thật lại giống như

một con hổ đang rình mồi trong rừng sâu.

Còn Thang Ninh cảm thấy mình chính là con thỏ trắng sắp bị anh xé nát.

Giây tiếp theo, ánh mắt Cố Ngộ đột nhiên dịu dàng xuống, anh cong mắt, đôi

mắt hẹp dài đầy mê hoặc: "Tôi không thơm sao?"

"Hả?"

Cố Ngộ nghiêng về phía Thang Ninh, chỉ vào cổ đang vươn dài của mình:

"Hôm nay tôi đổi nước hoa mới, em ngửi thử xem, thơm không?"

Đầu óc Thang Ninh trống rỗng, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đơn thuần nghĩ

đối phương chỉ muốn mình đánh giá mùi nước hoa.

Cô không nhớ trước đây Cố Ngộ có dùng nước hoa không, nhưng khi ở rất gần

anh cô thực sự có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Không biết là mùi sữa tắm, dầu gội hay nước hoa.

Thang Ninh âm thầm ghé lại gần.

Không biết có phải vì trong bóng tối khó ước lượng khoảng cách không, Thang

Ninh không kiểm soát được, chóp mũi chạm trực tiếp vào cổ anh.

Lùi lại một chút, hít một hơi.

Là loại hương thơm rất nhẹ nhàng, pha trộn giữa hương gỗ và một số mùi trái

cây tươi mát.

Cảm giác rất hợp với khí chất của Cố Ngộ.

Thang Ninh thành thật trả lời: "Anh rất thơm."

Bất chợt, Cố Ngộ nghiêng đầu nhìn cô.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, Thang Ninh thấy mí mắt anh gập thành một nếp sâu,

đôi mí sâu đó của anh khi nhìn xuống sẽ đặc biệt rõ ràng.

Trong mắt anh phản chiếu độ sáng thay đổi liên tục từ màn hình phim.

Đôi mắt anh như pháo hoa đang nở rộ, như dải ngân hà đang chảy.

Nhìn vào đôi mắt ở khoảng cách quá gần như vậy, thực sự rất khó khiến người

ta thở đều.

Tay Thang Ninh nắm chặt váy, có thể cảm nhận được móng tay mình đang cắm

vào thịt.

Cố Ngộ cố ý áp sát tai cô, giọng trầm xuống, pha lẫn từng hạt âm thanh nam

tính, mang theo ý vị mập mờ và quyến luyến: "Tôi thơm như vậy mà vẫn ra

ngoài tìm đàn ông lạ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK