lời "Tớ chưa nghĩ nhiều đến thế" hoặc "Tớ có cậu làm chồng là đủ rồi không
cần chồng khác".
Sự im lặng hôm nay có vẻ hơi bất thường, phản ứng cố tình không trả lời này
khiến Cố Lê càng chắc chắn về suy đoán trong lòng.
Cô ấy hiểu rõ câu cá phải từ từ thả câu, nếu không sẽ dọa cá chạy mất.
Không thể ngay từ đầu đã khiến cô cảnh giác, chỉ có thể từ từ dò hỏi gián tiếp.
Cố Lê mở điện thoại vào Tiểu Hồng Thư, mở một bức ảnh của một nam
influencer, đưa đến trước mặt Thang Ninh: "Cậu xem người đàn ông này có đẹp
trai không?"
Trong ảnh là một chàng trai đang selfie, nghiêng đầu 45 độ, lộ ra đường hàm rất
rõ ràng. Tuy nhìn ngũ quan không thể chê vào đâu được, nhưng vừa nhìn thấy
Thang Ninh đã muốn lướt qua.
Cũng không biết đây có phải là thần tượng ngôi sao mới mà Cố Lê vừa thích
gần đây không, nên cô không thể trực tiếp phủ định thẩm mỹ của cô ấy: "Cũng,
cũng được."
Thực ra đây chỉ là một bức ảnh Cố Lê tìm đại, cô ấy cũng không có cảm giác gì
với chàng trai trong ảnh, cô ấy chỉ muốn dẫn ra chủ đề tiếp theo: "Nói thật dù tớ
cho cậu xem ảnh đàn ông kiểu gì, cậu cũng chưa bao giờ nói là đẹp trai cả."
Thang Ninh không muốn bị hiểu lầm là mình đang qua loa với cô ấy, phản bác:
"Nhưng tớ có khen rất nhiều cô gái đẹp mà."
"Ai nói với cậu về phụ nữ đẹp chứ." Cố Lê tiến gần hơn, hai tay chống cằm
nhìn cô: "Tớ đang nói về đàn ông đẹp trai."
Thang Ninh bị hỏi cho ngớ ra, ấp úng hỏi: "Vậy thì sao?"
"Vậy, tớ chỉ tò mò, cậu thực sự thích kiểu đàn ông như thế nào?"
Thang Ninh suy nghĩ một chút, có vẻ mình thực sự không có tiêu chuẩn gì về
"Đàn ông đẹp trai", có lẽ cô thuộc tuýp yêu trí tuệ, đàn ông có ngoại hình đẹp
đối với cô không bằng đàn ông uyên bác: "Có lẽ là... Xem duyên số?"
"Vậy... Cậu thích người nhỏ tuổi hơn hay lớn tuổi hơn?"
"Tớ thích... Lớn tuổi hơn một chút." Thang Ninh áp dụng lời của Tống Mạn Tư
nói: "Người lớn tuổi sẽ biết chăm sóc người khác hơn."
"Đúng vậy, người lớn tuổi hơn sẽ trải nghiệm phong phú hơn, không dính người
như mấy em trai nhỏ tuổi." Cố Lê tiếp tục hỏi: "Vậy cậu thích người cao hơn
mình bao nhiêu?"
Thang Ninh suy nghĩ một chút, vì Cố Ngộ cao hơn cô khoảng 20cm, nên cô vô
thức trả lời: "Cao hơn một chút, có cảm giác được bao bọc."
"Vậy..." Cố Lê nghĩ đến những đặc điểm khác của Cố Ngộ: "Vậy màu tóc và
kiểu tóc thì sao?"
"Màu đen, kiểu tóc thì sạch sẽ là được…”
"Thích người đeo kính không?"
"Đeo kính... Kiểu nhã nhặn bại hoại* á?" Thang Ninh lắc đầu: "Cảm giác không
hợp với tớ lắm."
*Nhã nhặn bại hoại (斯文败类): Mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh
nhưng bên trong lại đen tối. Đặc biệt đối với các anh đẹp trai đeo kính.
"Vậy thích phong cách thể thao hay phong cách trendy?" Cố Lê nói hai kiểu
hoàn toàn không liên quan đến Cố Ngộ.
"Hai kiểu này có vẻ đều không phải phong cách tớ thích..."
"Vậy... Thích người mặc vest hay mặc đồ thường ngày?"
Thang Ninh suy nghĩ, hai loại quần áo này bình thường Cố Ngộ đều mặc, khi
anh mặc trang phục chính thức ở công ty cô sẽ trông rất có khí chất, hơn nữa vì
anh vai rộng eo thon chân dài, bộ vest sẽ hoàn toàn thể hiện ưu điểm hình thể
của anh, về mặt cảm quan quả thực rất thu hút ánh nhìn.
Nhưng Cố Ngộ mặc vest lại cho Thang Ninh cảm giác quá xa cách, cảm giác
như đối diện với cấp trên công ty chứ không phải bạn trai, so ra thì Cố Ngộ mặc
đồ thường ngày có không khí sống động và thân thiện hơn.
Tuy nhiên, cô không thích phong cách nào cụ thể, mà là anh mặc gì thì cô thích
phong cách đó.
"Có vẻ cả hai kiểu, đều không tệ... Sẽ có cảm giác khác nhau."
Khi Thang Ninh nói chuyện, Cố Lê luôn chăm chú nhìn biểu cảm của cô.
Mỗi khi hỏi một câu, phản ứng đầu tiên của Thang Ninh là hơi ngẩng đầu lên,
suy nghĩ nghiêm túc.
Động tác này khiến Cố Lê chắc chắn, khi trả lời những câu hỏi này, trong đầu
cô không phải là một hình ảnh hư cấu, mà là một nhân vật thực sự tồn tại.
Nếu không sẽ không trả lời mỗi câu hỏi một cách chắc chắn như vậy.
Cố Lê cảm thấy tất cả câu trả lời đang ở ngay trước mắt, trong tầm với.
Có một khoảnh khắc, cô ấy thực sự muốn đập bàn hỏi thẳng "Nói thật đi, cậu
đang hẹn hò với anh tớ đúng không?!" Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm
thượng phong và cô ấy nhịn xuống.
Cô ấy thấy ép buộc hay dụ dỗ đều vô dụng, lúc này chỉ có thể lấy chân thành
đổi chân thành, đặt mình vào vị trí của đối phương.
Cố Lê nghĩ cách hữu hiệu nhất lúc này là bán đứng bản thân, bắt đầu kể về quá
trình tâm lý của mình trước: "Kể từ lúc đi Hải Thành về, tớ và Trần Thạc lại
quay về giai đoạn giống như trước đây."
"Bây giờ hai cậu có tính là đang yêu đương không?" Thang Ninh hỏi.
"Lần này tớ cố tình không xác nhận quan hệ với anh ấy." Cố Lê nghiêm túc nói:
"Tớ cũng không biết nữa, tớ nghĩ nếu xác nhận quan hệ, dường như tớ sẽ kỳ
vọng vào mối tình này nhiều hơn, tớ thấy bây giờ như vậy khá tốt, không còn
não yêu đương như lần đầu nữa, cũng không đặt tình cảm ở vị trí ưu tiên số
một, ở bên anh ấy sẽ cảm thấy vui vẻ, sẽ mong đợi gặp anh ấy, nhưng khi không
gặp được anh ấy hay không nhận được tin nhắn của anh ấy tớ cũng không quá
lo lắng, tớ nghĩ đây mới là trạng thái tốt."
"Ừm, cậu cảm thấy thoải mái là được." Thang Ninh rất vui mừng về sự trưởng
thành của Cố Lê trong tình cảm: "Nhưng dù cậu quyết định thế nào, tớ vẫn sẽ
luôn ủng hộ cậu."
Thực ra Cố Lê luôn biết, dù cả thế giới không ủng hộ cô ấy và Trần Thạc.
Chắc chắn Thang Ninh sẽ ủng hộ.
Dù cuối cùng thực sự bị tổn thương trong tình cảm, thì chắc chắn đối phương
cũng là người giúp cô ấy chữa lành vết thương.
Thực ra Cố Lê cũng hy vọng trong thế giới tình cảm của Thang Ninh, mình
cũng là một sự tồn tại như vậy.
Cô ấy hy vọng Thang Ninh chia sẻ với mình tất cả mọi chuyện, dù vui hay
buồn, cho dù quyết định của cô là gì, cô ấy đều sẽ ủng hộ không do dự.
Cô ấy rất chân thành nói với Thang Ninh: "Nếu tớ và Trần Thạc xác nhận quan
hệ, chắc chắn sẽ nói với cậu đầu tiên!"
"Ừ! Dù là chuyện vui hay buồn, đều phải chia sẻ với tớ đầu tiên." Thang Ninh
đột nhiên nắm tay Cố Lê, như đang nói một lời thề gì đó, rất nghiêm túc: "Đối
với tớ, cậu thực sự quan trọng hơn bất kỳ ai trên thế giới này, chuyện của cậu
thực sự còn quan trọng hơn cả chuyện của bản thân tớ, dù cậu lựa chọn gì, tớ
không quan tâm đúng hay sai, tớ chỉ hy vọng cậu vui vẻ, tớ khác cậu, quan hệ
của tớ với gia đình không tốt, tính cách tớ cũng khá hướng nội kín đáo, tớ rất
thận trọng hơn khi thể hiện cảm xúc người bình thường một chút, nên..."
Thang Ninh cảm thấy mình nói một hồi thì hơi lạc đề, nhưng cuối cùng vẫn
tổng kết một câu: "À, nói nhiều vậy, thực ra ý tớ là, trên thế giới này cậu là
người quan trọng nhất với tớ, không ai khác!"
Nghe Thang Ninh nói câu này, Cố Lê đột nhiên không muốn hỏi gì thêm nữa.
Cô ấy là người hiểu Thang Ninh nhất.
Chuyện cô không muốn chủ động đề cập, chắc chắn có lý do của cô.
May là lúc nãy cô ấy không nói hớ, nếu không lúc đó Thang Ninh sẽ có cảm
giác ngượng ngùng vì "Bị vạch trần".
Cô ấy chỉ đột nhiên bị những lời Thang Ninh nói làm cảm động.
Đúng vậy, giữa những người bạn tốt, thực ra không cần quá để ý xem mình có
phải người đầu tiên được chia sẻ bí mật hay không.
Quan trọng là, dù biết cô đang giấu mình, vẫn phải tin tưởng cô, vì cô sợ mình
lo lắng, hoặc là chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Và cô ấy, chỉ cần đợi.
Đợi một cơ hội thích hợp, giả vờ như không biết gì nghe Thang Ninh lo lắng
thổ lộ hết bí mật của mình, rồi chân thành chúc phúc cho cô.
Có khoảnh khắc, Cố Lê suýt nữa đã khóc.
May mà lúc này Trần Thạc gọi điện cho cô ấy, nói anh ta đã đến bãi đỗ xe.
Cố Lê chậm chạp cầm túi lên: "Vậy... Tớ đi trước nhé."
Thang Ninh gật đầu: "Ừm, về sớm đi, tớ cũng sẽ về ngay."
Nếu là bình thường, chắc chắn Cố Lê sẽ bảo Trần Thạc đưa Thang Ninh về nhà.
Ít nhất cũng đưa đến ga tàu điện ngầm.
Nhưng bây giờ cô ấy nghĩ, chắc đã có người đang đợi cô, đón cô về nhà.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy thật tốt.
Sau này Thang Ninh sẽ không phải chen chúc trên tàu điện ngầm nữa.
Đường về nhà chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cố Lê một mình đến bãi đỗ xe ngầm, sau khi lên xe Trần Thạc, cô ấy không nói
gì cả, cứ thế nghiêng đầu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ lúc có tâm sự, Trần Thạc hiếm khi thấy cô ấy như vậy, trong lòng
bỗng hơi hoang mang "Sao… Vậy em?"
"Không có gì." Cố Lê phát hiện giọng mình đột nhiên hơi khàn, hắng giọng nói:
"Chỉ là đột nhiên em cảm thấy vui cho bạn thân của em."
Trần Thạc tỏ vẻ không hiểu.
"Em cảm thấy, có thể cậu ấy đã yêu đương rồi." Khi Cố Lê nói, khóe mắt hơi
nóng lên, nhưng môi lại không kìm được nở một nụ cười hạnh phúc.
Nghe thấy không liên quan đến mình, Trần Thạc thở phào, thuận miệng nói:
"Ồ? Vậy tốt quá."
Cố Lê liên tục hít mũi, nhịp điệu này anh ta quá quen thuộc, chắc là cô ấy đã
khóc.
Thực ra Trần Thạc không quan tâm lắm đến chuyện của cái gọi là bạn thân của
cô ấy, cũng không hiểu lắm có gì đáng khóc, nhưng anh ta vẫn rất kiên nhẫn ở
bên Cố Lê để cảm nhận khoảnh khắc này.
"Ừm, khá tốt." Cố Lê cảm thấy lồng ngực mình đã được điều gì đó lấp đầy, ấm
áp và mạnh mẽ: "Có anh ấy chăm sóc bạn thân của em, em cũng yên tâm rồi."
Trần Thạc ngừng một chút rồi hỏi: "Bạn trai cô ấy thế nào?"
"Rất tốt, cực kỳ tốt." Cố Lê ngẩng đầu, nhìn mặt trăng trên bầu trời, khóe mắt
cô ấy hơi đỏ, một cảm xúc nào đó từ sâu trong lòng đang âm thầm dâng trào:
"Anh ấy là người đàn ông tốt nhất em từng gặp trên thế giới này."
Cũng là người cô ấy tin tưởng nhất trên thế giới này.
Nếu là anh, Cố Lê không cần lo lắng Thang Ninh sẽ bị bắt nạt nữa.
Cũng không cần lo lắng cuộc sống sau này của cô ấy sẽ khổ sở như trước đây.
Nếu là Cố Ngộ, chắc chắn, chắc chắn.
Sẽ mang đến cho Thang Ninh tương lai hạnh phúc và tốt đẹp nhất.
Thật tốt.
Hai người cô ấy yêu thương nhất ở bên nhau.
Cô ấy lại cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc chưa từng có