từ đầu ông ấy đã thẳng thắn nói rõ với cô là ông ấy thực sự vì một số lợi ích mà
nghiêng về phía Mạnh Chúc Vy. Mặc dù Châu Vũ nói chuyện thẳng thắn, nhưng
những gì ông ấy nói luôn là sự thật.
Ông ấy không cần phải vì một nhân viên nhỏ không có nền tảng hay hậu thuẫn
gì mà đấu tranh để mất đi lợi ích thiết thân của mình.
Như ông ấy nói, mỗi khách hàng của ông ấy đều rất khó có được, để duy trì
những mối quan hệ này, có lẽ ông ấy đã phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực khó mà
tưởng tượng được.
Là một nhân viên, giá trị mà Thang Ninh có thể tạo ra cho ông ấy còn lâu mới
bằng một hợp đồng hợp tác từ ba của Mạnh Chúc Vy.
Thang Ninh có thể hiểu được điều đó, nhưng cô chỉ cảm thấy ấm ức.
Điều khiến cô ấm ức là từ đầu đến cuối, những gì cô làm chỉ là muốn hoàn
thành công việc tốt hơn, nhưng những nỗ lực của cô lại không được tôn trọng.
Giờ đây cơn giận đã được trút ra, cô cũng không phải là người không hiểu
chuyện, nói cho cùng cô không muốn cả hai bên trở nên khó coi.
Mặc dù Cố Ngộ đã hứa hẹn chắc nịch với cô rằng cô đi đâu thì TL sẽ hợp tác
với nơi đó, nhưng cô biết nếu mình đánh cược vào cơn giận nhất thời này, sẽ
gây ra rất nhiều rắc rối cho Cố Ngộ và Lăng Lệ.
Hơn nữa, cô mới làm việc ở HW được nửa năm, nếu nghỉ việc và muốn nhảy
việc sang công ty luật khác, đối phương chắc chắn sẽ hỏi lý do.
Những chuyện như thế này rất dễ lan truyền trong giới, đến lúc đó nếu bị đồn là
chỉ vì cô có chút xích mích với đồng nghiệp mà không chịu nổi muốn bỏ đi, có
lẽ cũng không có công ty luật nào dám nhận một người khó kiểm soát như cô.
Cô tự biết mình, biết giá trị bản thân đáng giá bao nhiêu, huống hồ cô cũng
không phải là người nhỏ nhen như vậy.
Cuối cùng trước buổi trưa, hai người cũng leo đến đỉnh núi.
Người trên đỉnh núi đúng là đông như kiến, nhìn quanh hầu hết đều là người trẻ.
Không ngờ lại có nhiều người vội vã muốn thoát ế đến thế.
Cảm giác mục tiêu khách hàng của chỗ này chính là những người chỉ biết yêu
đương, tìm kiếm đối tượng một cách mù quáng như những con ruồi không đầu
vậy.
Thế nên có thể nói việc cầu duyên ở đây đều là giả, duyên phận vốn không phải
do trời định sẵn.
Đã nhìn thấu rồi, thực ra là số mệnh do ta không phải do trời.
Nhưng đối với chuyện tình cảm, nếu có lòng thành thì vẫn sẽ linh nghiệm hơn.
Cố Lê nghĩ đã đến rồi thì phải lễ Phật một chút.
Theo cô ấy nhớ thì lần cuối cô ấy đốt hương lễ Phật là trước kỳ thi đại học, lúc
đó cô ấy đi cùng với mấy người bạn cấp ba, thực ra lần đó chỉ đi cho vui thôi.
Nhưng lần này, Cố Lê là thật lòng cầu nguyện.
Khẩn cầu thần đào hoa có thể chiếu cố cô ấy.
Chỉ một lần thôi cũng được.
Thang Ninh nhìn cô ấy quỳ ở đó thành kính cầu nguyện, trông giống như đã
xuất gia được mười năm vậy.
Ban đầu cô chỉ thấy hơi buồn cười, nhưng nghĩ đã đến rồi thì cũng cầu nguyện
luôn.
Thang Ninh nhắm mắt, chắp tay lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Cô thực sự không có khao khát hay theo đuổi gì về đào hoa và tình yêu, luôn ở
trạng thái đến thì vui vẻ đón nhận, không đến cũng chẳng sao.
Đầu óc Thang Ninh chỉ nghĩ đến "Nhiệm vụ" mà Cố Lê đã giao phó. Đó chính
cố gắng giữ chân Cố Ngộ, đừng để anh phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Thấy Cố Ngộ không hỏi thêm về tung tích của Cố Lê cũng không nghi ngờ gì,
cô vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, được ạ!"
Sau khi Thang Ninh hát xong, tất cả mọi người đều không kìm được mà vỗ tay,
trong đó Doãn Sam là người cổ vũ nhiệt tình nhất: "Oa, em Ninh, em hát hay
quá!”
"Thật đấy, em làm anh ngạc nhiên quá." Trần Trác há hốc mồm: "Đây chắc chắn
là cô gái hát hay nhất mà tôi từng được nghe."
Hai cô gái khác cũng lần lượt bày tỏ sự thán phục.
Đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, Thang Ninh hơi ngượng ngùng: "Đâu có
đâu, em chỉ hát tùy hứng thôi, rất nghiệp dư mà."
"Thế này mà còn nghiệp dư à?" Lăng Lệ không đồng ý: "Cô đi thi tuyển chọn
ca sĩ là có thể ra mắt luôn đấy, biết không?"
Thấy mọi người đột nhiên chú ý đến Thang Ninh như vậy, Cố Ngộ hơi khó chịu
một cách vô cớ: "Các cậu nhiệt tình quá, Thang Ninh sẽ ngại đấy."
"Nhưng chúng tôi nói sự thật mà." Trần Trác không phục: "Cậu nói xem, có
phải hát rất hay không?"
Cố Ngộ thầm nghĩ: Nói nhảm, tôi đã được nghe từ lâu rồi.
Cùng với tiếng nhạc nền OST vang lên, bộ phim bước vào đoạn kết.
Thang Ninh dụi mắt ngồi thẳng dậy, cố tỏ ra bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ:
"Ừm, hết phim rồi, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Cố Ngộ liếc nhìn điện thoại của cô, hỏi: "Muộn thế này rồi mà còn có
người nhắn tin cho em à?"
Thang Ninh giật mình.
Tin nhắn vừa rồi là của Cố Lê, cô ấy nói với Thang Ninh là cuối cùng cô ấy và
Trần Thạc cũng xong xuôi, đã về phòng rồi.
Thang Ninh nói đại: "Là tin nhắn nhóm thôi, không quan trọng."
"Ồ..." Giọng điệu của Cố Ngộ đầy ẩn ý.
Hai người xuống giường, bước ra khỏi phòng.
Bộ phim dài tới hơn ba tiếng, khi kết thúc đã hơn 3 giờ sáng, chỉ còn vài tiếng
nữa là trời sáng.
Vào giờ này, hầu hết các hoạt động giải trí đều đã ngừng, cả tầng lầu trở nên rất
yên tĩnh.
Trên đường về, Thang Ninh cố gắng căng da đầu tìm chủ đề nói: "Anh thấy bộ
phim vừa rồi hay không?"
"Cũng được.” Cố Ngộ hơi ngượng, bởi nửa sau anh cũng không xem kỹ lắm:
"Khá bình thường, tôi cũng suýt ngủ gật."
Thang Ninh không nhịn được ngáp thêm cái nữa.
Cố Ngộ cười dịu dàng: "Buồn ngủ vậy sao?"
"Chủ yếu là đang ngủ giữa chừng..." Thang Ninh nén cảm giác khó chịu trong
cổ họng: "Bây giờ còn thấy hơi mơ màng."
Cố Ngộ đưa Thang Ninh đến trước cửa phòng: "Về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai
có kế hoạch gì không?"
"Chắc là ban ngày đi tắm suối nước nóng, chiều sẽ về." Thang Ninh nói: "Ngày
kia đi làm lại rồi, phải về sớm để hoàn thành một số việc đang làm dở."
Cố Ngộ nói ra kế hoạch đã sắp xếp từ lâu với giọng điệu rất tự nhiên: "Vậy đi
chung xe với chúng tôi đi, đúng lúc xe chúng tôi có ba người, có thể chở thêm
hai người các em."
Thang Ninh sợ lỡ mà bây giờ đồng ý rồi ngày mai Cố Lê và Trần Thạc có kế
hoạch khác thì không giải thích được, cô nói: "Ừm, ngày mai em hỏi Cố Lê xem
sao."
Cố Ngộ gật đầu, hơi không nỡ tạm biệt cô: "Vậy ngày mai gặp lại."
"Ừm, ngày mai gặp."
May mà Cố Ngộ không đòi kiểm tra phòng, Thang Ninh nhanh chóng quẹt thẻ
mở cửa phòng.
Trong phòng không bật đèn, sau khi đóng cửa cô đi vào phòng vài bước, đè nhỏ
giọng để chắc chắn bên ngoài không nghe thấy, thăm dò gọi: "Cố Lê, cậu về rồi
à?"
Lúc này Cố Lê bất ngờ ngồi bật dậy trên giường, vén chăn bật đèn đầu giường
lên.
Thang Ninh thấy cô ấy chưa tẩy trang, cũng chưa thay quần áo, chắc là mới về
không lâu.
Cố Lê hoảng hốt nhìn về phía cửa, hỏi: "Anh trai tớ đi rồi sao?"
"Ừ, đi rồi, yên tâm đi, chắc anh ấy không nghi ngờ gì đâu."
"Sợ chết mất!" Cố Lê vỗ ngực, hú hồn hú vía: "May mà anh ấy không vào kiểm
tra phòng, tớ thế này nhìn thế nào cũng không giống người đau bụng cả đêm."
"Tình hình sao rồi?" Thang Ninh quan tâm hỏi.
Nụ cười trên mặt Cố Lê gần như không giấu nổi, cô ấy làm dấu "OK" với
Thang Ninh: "Anh ấy đã chấp nhận tớ rồi!"
"Thật sao?!!!" Thang Ninh cũng trở nên hào hứng: "Vậy... Bây giờ các cậu coi
như đang hẹn hò rồi đúng không?"
"Đúng vậy." Dứt lời, Cố Lê bỗng nghiêm túc lên: "Nhưng tớ đã quyết định chỉ
hẹn hò với anh ấy một tháng thôi."
"Tại sao?" Thang Ninh không hiểu.
"Bởi vì..." Cố Lê thở dài, kéo dài giọng: "Tớ có hỏi bạn thân của anh ấy, người
đó nói từ cấp ba đến nay anh ấy chưa bao giờ hẹn hò với ai quá một tháng, thái
độ với chuyện hẹn hò cơ bản chỉ là đùa giỡn thôi."
"Biết đâu trước đây là đùa giỡn, nhưng với cậu lại là tình yêu đích thực thì
sao?" Thang Ninh cố gắng an ủi.
Cố Lê lắc đầu: "Tớ định gần hết một tháng, không đợi anh ấy chia tay tớ, mà tớ
sẽ chủ động đề nghị chia tay trước, có lẽ ngay từ đầu khi bắt đầu hẹn hò đã có ý
định này, thì sẽ không sa đà vào đó, nói chung là được hẹn hò với anh ấy một
tháng tớ cũng xem như là đã mãn nguyện rồi. Tớ đã suy nghĩ kỹ, không cầu
mong trường tồn vĩnh cửu, chỉ cầu từng có được, tớ đã hơn 20 tuổi rồi mà chưa
từng hẹn hò, mối tình đầu nhất định phải là một người mình thích mới được!"
Mặc dù Thang Ninh không hiểu hết suy nghĩ của Cố Lê, nhưng vẫn cảm thấy
quyết định của cô ấy rất dũng cảm: "Ừ, dù thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, chỉ
cần bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình bị tổn thương trong tình cảm là được."
"Ừm, tớ sẽ làm được, cậu yên tâm, tớ rất phóng khoáng, dám yêu dám hận!" Cố
Lê ôm chăn nói: "Tối nay tớ cũng nói thẳng với anh ấy rồi, nói tớ đã thích anh
ấy từ lâu, nếu anh ấy có chút cảm giác với tớ thì thử hẹn hò xem sao, lúc đó tớ
tỏ ra rất thoải mái không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng tớ hồi hộp lắm."
"Tóm lại chúc mừng cậu thoát ế." Thang Ninh vừa nói vừa ngáp: "Ôi trời, tớ
mệt chết mất.”
Lúc Cố Lê mới nhớ ra: "À phải rồi, tối nay các cậu chơi thế nào?"
Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ trong đầu Thang Ninh hiện lên rất
nhiều đoạn ký ức.
Có nhiều đoạn ngượng ngùng, ám muội, ấm áp, kỳ quặc.
Đan xen vào nhau.
Thang Ninh cảm thấy không thể nói rõ trong vài câu, cuối cùng chỉ tóm tắt đơn
giản: "Cũng khá phong phú."
"Anh trai tớ không nghi ngờ gì chứ?" Cố Lê căng thẳng hẳn lên. Mặc dù cô ấy
biết Thang Ninh đáng tin cậy, nhưng cô không biết nói dối, còn anh trai cô ấy
lại rất tinh ranh, nên cô ấy lo sẽ bị phát hiện ra điều gì đó.
"Yên tâm, chắc là... Không…" Thực ra Thang Ninh cũng không chắc lắm, ngập
ngừng thêm một từ: "Đâu..."
Cô không biết hôm nay hành động của mình có gây hiểu lầm cho Cố Ngộ
không.
Nhưng ít nhất là không bị vạch trần ngay trước mặt, như vậy sau này có nhắc
đến cũng không có bằng chứng.
Nhưng cô thấy hầu như hôm nay Cố Ngộ không nhắc đến Cố Lê lần nào, như
thể trọng tâm chú ý không ở cô ấy vậy.
Dù sao bây giờ cũng đã lỡ làng, có suy đoán cũng không ra kết quả gì.
Hai người đều mệt mỏi không chịu nổi, sau khi vệ sinh sơ qua liền đi ngủ.
Cùng lúc đó, Cố Ngộ vừa tắm xong nằm xuống giường, Trần Trác ở giường bên
cạnh anh vẫn chưa ngủ, đang nhắn tin như đánh điện báo.
Cố Ngộ liếc nhìn anh ta, hỏi: "Muộn thế này rồi mà còn nói chuyện với ai vậy?"
"Còn ai nữa, hai cô gái kia đấy, tình hình bây giờ là, Ứng Anh nghía cậu, ngày
mai còn đòi đi xe của cậu về, còn Trang Mạc An có vẻ đã móc nối với Tiền Tư
Châu, một người thì liên tục hỏi tôi về cậu, một người thì liên tục hỏi tôi về
Tiền Tư Châu, tôi thật sự chịu thua rồi, tôi thấy tôi thất bại thật sự.”
Cố Ngộ không nhịn được cười: “Đã bảo cậu đừng dẫn hai người đi cùng lúc rồi
mà, kiểu hành động này chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy cậu chỉ coi họ là bạn
bè, nên tất nhiên họ mới nghĩ cậu và họ không còn cơ hội nữa."
"Haiz, thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không có cảm giác gì với hai cổ.” Trần Trác
thờ ơ nhún vai: "À phải rồi, cô Ứng Anh kia muốn xin thông tin liên lạc của
cậu, tôi đưa cho cô ấy nhé?"
"Đừng đưa nữa." Cố Ngộ lắc đầu: "Không muốn dây dưa với người khác."
"Ồ... Người khác..." Trần Trác kéo dài giọng: "Hai chữ "Người khác" này dùng
rất hay đấy."
Cố Ngộ nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Trác đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn, hỏi: "Phải rồi, cậu vừa đi
đâu vậy, sao bây giờ mới về?"
Cố Ngộ trả lời với giọng hơi khàn: "Đi xem phim với Thang Ninh."
Nhớ lại cảnh "Ở chung một phòng" với Thang Ninh tối nay, khóe môi Cố Ngộ
không kìm được mà hơi nhếch lên.
"Phim? Tôi nhớ ở đây chỉ có rạp chiếu phim riêng thôi mà."
"Đúng vậy, chính là rạp chiếu phim riêng đấy." Cố Ngộ trả lời như điều hiển
nhiên: "Sao, bọn tôi không được xem à?"
Giọng Trần Trác cao lên: "Hai người đã phát triển đến mức đó rồi à? Trời ơi,
vừa nãy em Ninh nói em ấy có người thích và là người tôi biết, không phải là
cậu đấy chứ?!"
Cố Ngộ thờ ơ nói: "Không phải tôi."
"Không phải cậu?! Không phải cậu thì còn ai nữa?!" Trần Trác nghĩ qua một
lượt tất cả những người có thể trong đầu, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là Lăng Lệ
thật sao?!"
Cố Ngộ thấy với cách suy nghĩ của anh ta, cho anh ta cả đêm cũng không đoán
ra là Trần Thạc, nên đưa ra một chút "Gợi ý": "Cũng không phải, mở rộng tầm
nhìn ra một chút."
"Đệt?!!" Trần Trác đột nhiên bật dậy khỏi giường: "Chẳng lẽ là em Lê?!!!!"
Cố Ngộ suýt bị mắc nghẹn: "Tôi bảo cậu mở rộng tầm nhìn, không phải bảo cậu
mở rộng trí tưởng tượng."
"Không thì còn ai nữa chứ?! Chẳng lẽ là tôi sao?!" Trần Trác vừa nói vừa lộ ra
vẻ mặt hưng phấn khó che giấu.
"Cút đi..." Cố Ngộ sợ anh ta tiếp tục nghĩ sẽ nghĩ tới mấy cáu buồn nôn, giải
thích: "Em ấy không có thích thật, em ấy chỉ gánh thay người khác thôi.”
Trần Trác càng không hiểu: "Nghĩa là sao? Thích người ta còn phải gánh vác
à?"
"Thôi bỏ đi, cậu không cần biết nhiều thế." Cố Ngộ thở dài, hơi hé mắt nhìn trần
nhà.
"Nhưng mà..." Trần Trác cũng đột nhiên nghiêm túc lại: "Cậu nói thật đi, có
phải cậu thích em ấy không?"
Cố Ngộ hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh ta, không khẳng định không
phủ nhận: "Sao lại nói vậy?"
"Thì... Cảm thấy ánh mắt cậu nhìn em ấy như có tơ vương vậy, thực ra ban đầu
còn không chắc chắn, nhưng vừa nãy cậu nói với tôi là đưa em ấy đi xem phim
ở rạp riêng, nên tôi mới thấy có gì đó không ổn, đây không giống việc cậu sẽ
làm." Trần Trác xoa xoa cằm, nghiêm túc phân tích: "Hơn nữa vừa nãy trong trò
chơi nói thật hay thử thách tôi cố ý nói vậy, ban đầu là muốn trêu chọc cậu,
nhưng có vẻ cậu không khó chịu chút nào, còn đắc ý nắm tay em Ninh..."
"Dừng lại." Cố Ngộ ngắt lời: "Từ "Đắc ý" không dùng như vậy."
"Được rồi được rồi." Trần Trác cũng không quan tâm đến chi tiết này: "Vậy thì
là rất rạo rực..."
Cố Ngộ im lặng một lúc, thừa nhận: "Đúng vậy."
Trần Trác vốn tưởng anh sẽ phản bác mình, nào ngờ lại nhận được câu trả lời
ngoài dự đoán, vội vàng hỏi: "Đúng vậy cái gì? Cậu thích em Ninh thật à?"
Bình thường trông Trần Trác có vẻ lỗ mãng không đáng tin cậy lắm, nhưng thực
ra miệng khá kín.
Nói với anh ta là bí mật thì thường anh ta sẽ không lỡ mồm, ít nhất thì sẽ không
cố ý.
Thường thì người ngoài cuộc sẽ thấy rõ những chuyện này hơn, Cố Ngộ cũng
không có nhiều kinh nghiệm, thực sự cần có người phân tích giúp anh.
Cố Ngộ tiện thể nói ra những lo lắng trong lòng mình: "Nhưng tôi cảm thấy mối
quan hệ giữa tôi và em ấy khá đặc biệt, ở giữa còn có Cố Lê, nếu thành công thì
là thêm mối thân tình, nếu không thành, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ
giữa em ấy và Cố Lê."