vậy, càng thêm luống cuống: "Em cũng không chắc lắm, dù sao chuyện tình
cảm, cũng đâu phải trắng đen rõ ràng, mấy ngày trước em còn thấy thích, có thể
vài ngày nữa lại không còn cảm giác nữa, ha ha..."
Thang Ninh cũng biết lời giải thích của mình cực kỳ cứng nhắc.
Đặc biệt là hai tiếng "Ha ha” cuối cùng, chẳng khác nào tự làm lộ.
Chủ yếu là vì cô không nghĩ anh sẽ đột ngột hỏi câu hỏi này, nên cô không
chuẩn bị trước chiến lược đối phó.
Đầu óc Thang Ninh vẫn đang quay cuồng tìm cách lảng tránh.
Cố Ngộ bên cạnh nhìn biểu cảm vô cùng phong phú của cô, thu vẻ mặt sâu sắc
lại, giọng mũi nặng nề nói: "Là Cố Lê thích cậu ta phải không?"
"Hả?" Thang Ninh sững người một lúc, suy nghĩ một hồi nói: "Cậu ấy có thích
hay không em không biết, nhưng nếu cậu ấy thích thì em sẽ không thích nữa."
Cố Ngộ nheo mắt, mỉm cười nhìn cô: "Đừng giả vờ nữa, tôi biết em đang che
giấu cho em ấy."
Thang Ninh cũng biết diễn xuất của mình thực sự rất vụng về, Cố Ngộ thông
minh như vậy chắc đã đoán ra từ lâu.
Nhưng có lẽ anh vẫn chưa biết Cố Lê và anh ta đã phát triển đến mức nào.
Nếu chuyện trước mắt không giấu được, thì chỉ có thể nói nhẹ đi.
Giống như khi bào chữa vô tội thất bại thì chuyển sang bào chữa có tội để giảm
án vậy.
Mặc dù không phải Thang Ninh phản bội Cố Lê, nhưng vì cô mà chuyện bị bại
lộ, nên Thang Ninh vẫn cảm thấy hơi áy náy, cố gắng nói giúp Cố Lê: "Thực
ra… Cố Lê chỉ là tò mò thôi, anh yên tâm, cậu ấy rất biết chừng mực."
Thấy Thang Ninh tự thừa nhận, Cố Ngộ cũng yên tâm.
Thực ra nói cho cùng, Cố Lê thực sự thế nào với Trần Thạc kia, Cố Ngộ không
quản được, cũng không muốn quản.
Tính cách của cô bé đó cũng không phải kiểu Cố Ngộ nói không đồng ý là cô ấy
sẽ từ bỏ ngay.
Huống hồ, nếm trải một chút đắng cay trong tình cảm, đối với cô ấy cũng không
phải là chuyện xấu. Mặc dù Cố Lê đã được nuông chiều từ nhỏ, nhưng vẫn có
chừng mực và chủ kiến, sẽ không thực sự làm bừa, không coi trọng bản thân.
Nhưng khi xác nhận được suy nghĩ trong lòng, Cố Ngộ vẫn cảm thấy hơi thỏa
mãn.
Biết Thang Ninh không thích anh ta, lại có một cảm giác hài lòng khó tả.
"Tôi biết." Cố Ngộ nuốt nước bọt: "Tại tôi thấy em che giấu cho em ấy vất vả
quá thôi."
Thang Ninh lập tức xua tay liên tục: "Nhưng anh tuyệt đối đừng nói với cậu ấy
là em đã thừa nhận, nếu không..."
"Yên tâm đi, sẽ không đâu." Cố Ngộ dịu dàng trấn an: "Tôi sẽ giả vờ như không
biết gì cả, hơn nữa vốn dĩ không phải em nói cho tôi biết, mà là tôi tự đoán ra
thôi."
"Vâng, anh cũng yên tâm, nếu chừng nào cậu ấy quá đà em sẽ ngăn cậu ấy lại,
em sẽ trông chừng giúp anh." Thang Ninh thể hiện lòng trung thành.
"Có gì đâu mà tôi phải lo.” Cố Ngộ nhướn mày hỏi: "Cho dù là yêu đương hay
thậm chí kết hôn, thì đó cũng là lựa chọn của em ấy, em ấy tự chịu trách nhiệm
với bản thân là được."
"Vâng, đúng vậy đúng vậy!" Thang Ninh gật đầu, vẻ mặt đồng tình kiểu "Anh
nói gì cũng đúng".
Cố Ngộ không muốn làm cho Thang Ninh có cảm giác mình và cô đối lập nhau,
cũng không muốn cô luôn giúp Cố Lê che giấu gì đó mà phải lúng túng trước
mặt anh, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Tóm lại, sau này em không cần che đậy
giúp em ấy trước mặt tôi, chuyện của em ấy tôi cũng sẽ không hỏi nhiều, em
muốn nói thì nói, không tiện nói cũng không sao, tôi cũng không thích dò la
chuyện riêng tư của người khác đến thế."
"Dạ được ạ."
"Với tôi..." Cố Ngộ dừng lại một chút rồi nói: "Em cứ coi tôi là bạn tốt là được,
đừng cảm thấy tôi là anh trai của Cố Lê mà giữ khoảng cách."
Cố Ngộ vốn định nói hãy coi tôi như anh trai của chính mình.
Nhưng lại lo cô thực sự coi anh là người lớn, không thể nảy sinh tình cảm với
anh.
Bây giờ xem ra có vẻ danh nghĩa "Bạn" sẽ khiến hai người thoải mái hơn, cũng
có nhiều khả năng phát triển hơn.
Trời không còn sớm, đúng lúc đó cũng nghe thấy tiếng người vào vườn hoa, hai
người rất ăn ý đứng dậy đi về nhà.
Đưa Thang Ninh đến dưới lầu, Cố Ngộ chào tạm biệt cô.
Khi Thang Ninh dắt Bạc Hà lên lầu và mò chìa khóa thì đột nhiên phát hiện
điện thoại đã biến mất.
Cẩn thận nhớ lại một chút, chắc là lúc nãy để quên trên ghế ở vườn hoa.
Thang Ninh mở cửa đưa Bạc Hà vào nhà rồi lập tức chạy xuống lầu.
Khi cô xuống lầu, bất ngờ gặp Cố Ngộ vẫn đang dựa vào cửa xe chưa đi.
Cố Ngộ vốn đang ngẩng đầu nhìn gì đó, nghe thấy động tĩnh liền hạ tầm mắt
xuống.
Lúc nãy Thang Ninh quá gấp nên không bật đèn, cô nhớ Cố Ngộ nói sẽ đợi cô
bật đèn mới đi.
Không ngờ Thang Ninh mới lên chưa được bao lâu đã xuống, Cố Ngộ sững
người một chút, tư thế đứng vừa nãy còn hơi lười biếng đột nhiên thẳng lưng.
Thang Ninh chủ động giải thích: "Hình như em để quên điện thoại ở vườn hoa
lúc nãy rồi."
"Vậy tôi đi tìm chung với em."