Nguy rồi! Góc độ không đúng!
Hắn không có cách nào nhảy vào trong sơn động mà chỉ sượt qua sát vách đá!
Tất cả đều đúng như phán đoán của Lý Trường Thiên.
Hắn nhảy vọt đến gần cửa hang, căn bản không thể rơi vào trong động, chỉ có mũi chân chạm đến mép hang, vì trọng tâm bất ổn nên cả người Lý Trường Thiên rơi ra ngoài động.
Toi rồi.
Lý Trường Thiên nhận mệnh nhắm mắt lại.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay Lý Trường Thiên, khí lực rất lớn, một tay kéo hắn vào trong động.
Lý Trường Thiên đâm sầm vào người Yến Thù, cả hai cùng lăn vào động rồi ngã đến thất điên bát đảo.
Trong chốc lát Lý Trường Thiên chưa thể tỉnh táo lại được.
Hai người nằm trên mặt đất, Lý Trường Thiên được Yến Thù ôm chặt vào lòng, nửa người hắn đè lên y.
Sơn động lạnh lẽo yên tĩnh nhưng tay chân quấn quanh ấm áp khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
Trong bóng tối, Lý Trường Thiên có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài, tiếng thở hổn hển vì sợ hãi, cùng với......
Cùng với tiếng tim đập.
Ban đầu Lý Trường Thiên cứ tưởng đó là tiếng tim mình đập, nhưng sau khi lắng nghe thật kỹ hắn mới kinh ngạc nhận ra đây đúng là tiếng tim đập của Yến Thù.
Hắn dựa vào lồng ngực Yến Thù, lắng nghe tiếng thình thịch như sấm giữa mùa xuân.
Lý Trường Thiên không khỏi nghĩ thầm.
Thì ra người lãnh đạm như Yến Thù cũng có lúc tim đập nhanh như vậy.
Ý nghĩ này vừa hiện ra thì Lý Trường Thiên lại thấy mình nực cười.
Yến Thù cũng là người phàm, bị mình làm hoảng hồn như thế sao tim có thể không đập nhanh, không thở gấp được chứ.
Đột nhiên Lý Trường Thiên nhớ ra trước đây cũng có người nói điều tương tự với mình.
Hắn hồi tưởng lại hôm đó ở Nguyệt Các trong Cẩm Sắt phường, Yến Thù và Chung Ly vào phòng đàm luận, Thẩm Ngọc Thụ và hắn đợi bên ngoài, Thẩm Ngọc Thụ đã nói.
"Dù Yến Thù tính cách thanh lãnh nhưng cũng là người, cũng sẽ có thất tình lục dục, cũng sẽ thích người khác, tám chín phần mười là y thích nam phong!"
Thích nam phong......
Lý Trường Thiên biết trước đây hắn không đồng tính.
Nhưng nếu được người thanh phong tuấn kiệt, ôn nhuận như ngọc giống Yến Thù thích.
Có ai mà không động tâm đây?
"Lý Trường Thiên."
Dưới thân có tiếng gọi khẽ kéo Lý Trường Thiên ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, hắn vội vàng đứng dậy, thuận tiện đưa tay kéo Yến Thù lên: "Haizz, lúc nãy đúng là mạng sống treo trên sợi tóc làm ta sợ muốn chết, may mà có ngươi, nếu không chắc giờ này ta đã rơi xuống đáy vực nát như tương rồi, ngươi không sao chứ? Vừa rồi có đụng vào đâu không? Đầu ngươi có va trúng vách đá không?"
"Không sao." Yến Thù đứng dậy cúi đầu sửa sang y phục xốc xếch và dây cột tóc, nhìn y có vẻ bình tĩnh nhưng trong bóng tối tay lại khẽ run rẩy, "Ngươi không sao thì tốt, tốt rồi."
"Haizzz! Đại nạn không chết lão tử tất có hậu phúc, ha ha ha." Lý Trường Thiên không tim không phổi cười hai tiếng.
Bỗng nhiên phía trên cửa động vọng lại tiếng ầm ĩ, dường như truy binh đã theo xuống đây.
Vẻ mặt Lý Trường Thiên đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hắn vội vàng tìm bó đuốc giấu trong sơn động, dùng đá và dao đánh lửa nhóm lửa, sau đó kéo tay Yến Thù chạy sâu vào sơn động.
Hang núi kia đổ dốc xuống, lúc cao lúc thấp, lúc rộng lúc hẹp, càng đi vào càng tối, Lý Trường Thiên từng đi qua một lần nên đã quen, hắn cầm bó đuốc chiếu xuống dưới chân hai người, liên tục dặn dò Yến Thù cẩn thận.
Đi tới chỗ sâu trăm mét, phía sau hai người không còn thanh âm của truy binh, dù sao sơn động thế này nếu không chuẩn bị trước thì người thường cũng không dám tùy tiện xông vào, chỉ cần hơi sơ suất là có thể trượt vào khe núi hoặc bị lạc đường ngay.
Lý Trường Thiên dựa vào ký hiệu mình đánh dấu ven đường dẫn Yến Thù chạy về phía trước, hai người tìm tòi hồi lâu trong bóng đêm rốt cuộc nhìn thấy một cửa hang, chạy nhanh tới đó liền thấy bầu trời rộng mở.
Ngoài động là cỏ cây xanh ngắt rừng rậm tươi tốt, trời cao vạn dặm, trăng sáng như gương.
Hai người đều hít sâu một hơi, giống như tìm được cuộc sống mới.
"Thật sự dẫn ngươi trốn ra được rồi này." Lý Trường Thiên sau khi mừng rỡ còn cảm thấy có chút khó tin.
Yến Thù cũng thở ra một hơi dài.
"Lúc trước ta leo cây nhìn thử rồi." Lý Trường Thiên nói, "Bạch Đế Thành ở phía Đông, quan đạo ở phía Tây, đi thẳng về phía Tây sẽ thấy dịch trạm, ngươi cần ngựa cũng có thể......"
"Ta? Chỉ mình ta?" Yến Thù nhạy bén phát giác ra điều gì nên đột ngột ngắt lời Lý Trường Thiên, y đến gần Lý Trường Thiên mấy bước, cứ như Lý Trường Thiên sẽ đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
"À đúng......" Lý Trường Thiên khẽ giật mình, "Yến Thù, ta......"
Chẳng hiểu sao cổ họng Lý Trường Thiên nghẹn ứ, một câu đơn giản như vậy lại không thể nói ra miệng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, thoáng trấn tĩnh lại rồi nhìn Yến Thù, cực kỳ bình tĩnh nói: "Yến Thù, ta phải về Thiên Khuyết Sơn Trang."
"Trở về? Đã tới nước này mà ngươi còn muốn trở về sao?" Yến Thù tiến lên một bước bắt lấy cổ tay Lý Trường Thiên.
"Đúng vậy." Lý Trường Thiên gật đầu.
"Không được!" Yến Thù luôn ôn hòa bao dung lại đột nhiên ngang ngược, y nhíu mày nắm tay Lý Trường Thiên chặt hơn rồi lôi hắn đi, "Cùng ta đi kinh thành."
"Ấy ấy." Lý Trường Thiên bị kéo về phía trước lảo đảo, hắn vội vàng dùng sức giữ Yến Thù lại rồi ổn định thân mình, "Yến Thù, ngươi nghe ta nói......"
"Chẳng có gì để nói cả, bây giờ Hàn Nhai đang ở Bạch Đế Thành, nơi này nguy cơ tứ phía, chuyện ngươi cứu ta nhất định sẽ bị tra ra, ta không thể để ngươi trở về rồi rơi vào nguy hiểm được." Yến Thù ngắt lời Lý Trường Thiên.
"Dù có bị tra ra thì ta cũng không thể cùng ngươi đi kinh thành! Ta nhất định phải trở về!" Lý Trường Thiên nói.
Yến Thù mắt điếc tai ngơ, mạnh bạo túm hắn: "Đi, đi theo ta."
"Ta phải về."
"Không cho phép! Không cho phép!"
"Yến Thù?!"
"Đi kinh thành với ta!"
"Yến! Thù! Ta nói, ta không đi theo ngươi! Buông ra ta!!!"
Có lẽ vì đang quýnh nên Lý Trường Thiên vô thức hét lớn, một câu ngắn ngủi này mang theo tức giận ngập trời.
Yến Thù cứng đờ, kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên hét xong liền phát hiện ngữ khí của mình không đúng nên vội vàng nói: "Không phải, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn quát ngươi, ta chỉ là......"
"Vì sao?" Yến Thù hỏi, giọng y nơm nớp lo sợ như rơi vào vực sâu, "Vì sao không đi theo ta?"
"Ta.....". Lý Trường Thiên vừa khó xử vừa buồn bực, "Tỷ ta còn đang ở Thiên Khuyết Sơn Trang, ta không thể bỏ nàng lại được."
"Nếu ta đoán không sai thì ngươi chỉ là đệ đệ mà quận chúa gặp ở Bắc Địch, cũng không có quan hệ máu mủ với nàng." Yến Thù nói, "Nàng là con gái Hàn Nhai, là quận chúa hòa thân, thân phận cao quý nên ngươi không cần phải lo."
"Không, nàng không......" Lý Trường Thiên cãi lại.
"Lý Trường Thiên." Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, đây đã là lần thứ ba Yến Thù ngắt lời Lý Trường Thiên, quả thực khác xa với tính tình thường ngày ôn hòa lễ nghĩa của y.
Y nói: "Bây giờ ta đã có chứng cứ Hàn Nhai mưu phản, sau khi về kinh thành chờ lệnh Hoàng thượng sẽ lập tức dẫn mấy ngàn kỵ binh đến Bạch Đế Thành diệt trừ phản đảng, ta hứa với ngươi sẽ bảo vệ quận chúa an toàn để nàng và ngươi bình an gặp nhau, ngươi chỉ cần cùng ta trở lại kinh thành thôi, chuyện khác không cần lo lắng, tin ta được không?"
Hiếm khi được nghe Yến Thù nói nhiều như vậy, Lý Trường Thiên cũng có chút bối rối: "Ta, ta không phải là không tin ngươi, nhưng nàng... chuyện này khó giải thích lắm, Yến Thù, ta thật sự không thể đi theo ngươi."
"Lý Trường Thiên."
Ánh trăng mỏng lạnh tan ra trong mắt Yến Thù, đều là bi ai và lo âu.
Tuần sát sứ đại nhân tính tình lạnh nhạt, chỉ thích một thân một mình, cuối cùng lâm vào ngõ cụt, đến đây vạn kiếp bất phục.
Y nói gần như cầu khẩn.
"Nếu ta cầu xin ngươi thì sao? Cầu xin ngươi cùng ta đi kinh thành thì sao?"