Nghe Vệ Ký nói, Lý Trường Thiên ngây ngốc tại chỗ.
Hắn bần thần cầm ngọc bội đeo trên cổ mình, siết trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Gần đây ngày nào hắn cũng vuốt ngọc bội nhớ nhung Yến Thù một hồi.
Nhưng có nhớ thương đến đâu thì cuối cùng vẫn là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đơn phương khổ sở.
"Có khi nào......" Lý Trường Thiên do dự nhìn Vệ Ký. "Có khi nào người trong chùa lấy nhầm ngọc không?"
Vệ Ký: "......"
Vệ Ký nhấc quạt hương bồ to bằng bàn tay đập vào gáy Lý Trường Thiên.
"Ui da đau." Lý Trường Thiên bị đánh chúi nhủi ra trước, hai tay ôm đầu.
"Vô tình vô nghĩa! Đàn ông bạc lòng!" Vệ Ký chửi ầm lên, "Mẹ nó con gái người ta bị mù mới để ngươi chà đạp một mối tình si!"
"Không phải." Lý Trường Thiên đỏ mặt, "Sư phụ ngươi nghe ta giải thích đã, tình huống của hai chúng ta là ta thích y chứ y có thích ta đâu."
"Ngươi bày tỏ tâm ý với người ta chưa?" Vệ Ký hỏi.
"Vẫn, vẫn chưa." Lý Trường Thiên gãi đầu.
"Không phải chứ!" Vệ Ký mắng, "Vậy sao ngươi biết người ta không thích ngươi? Thích mà giấu được sao? Ngươi vỗ ót nghĩ cho kỹ xem, cô nương kia có tốt với ngươi không?"
"Y...... Y lúc nào cũng tốt với ta cả." Lý Trường Thiên bị Vệ Ký mắng cho tối tăm mặt mũi.
"Không phải chứ! Con gái người ta không thích ngươi thì vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi làm gì? Ngươi là Cửu Long hạ phàm hay cửu đỉnh trong tay hả? Hả? Trên mặt ngươi dát vàng hay bạc hả? Có gỡ xuống để xài được không?" Vệ Ký tiếp tục mắng, "Ngươi có là đồ ngu thì cũng đừng nghĩ con gái người ta đần chứ."
Vệ Ký cong ngón tay lại cốc đầu Lý Trường Thiên, chỉ hận bùn nhão không trát được tường.
Lý Trường Thiên vội ôm đầu la lên: "Không phải cô nương, là nam mà!!!"
Vệ Ký sững sờ.
"Ha!" Vệ Ký nói, "Từ lâu đã nghe nói nam phong thịnh hành ở kinh thành, nhưng có phải nam hay không thì liên quan gì! Lục hoàng tử đương triều cưới con trai tri phủ Vũ Châu, Hoàng thượng còn đích thân ban hôn nữa đấy! Được rồi được rồi, ngươi cái tên đầu gỗ này, ngươi thích người tặng miếng ngọc bội này đúng không?"
"Ừ thích." Lý Trường Thiên gật đầu chắc chắn.
"Vậy lần sau gặp lại nhớ cầm ngọc bội hỏi người ta xem, phải nói cho rõ ràng, người sống một đời đừng để lại điều gì tiếc nuối nghe không?" Vệ Ký nói.
"Vâng!" Ánh mắt Lý Trường Thiên tỏa sáng.
Vệ Ký cười ha ha vỗ vai Lý Trường Thiên.
-
Ba ngày sau, đại quân đến Sóc Phương nghênh chiến thiết kỵ của Bắc Địch.
Thân như cỏ cây, không dám quên nước, khói lửa ba tháng, da ngựa bọc thây.
Ban đầu hai bên giao chiến ở biên giới.
Nhưng Bắc Địch vốn là dân du mục cưỡi ngựa rành rẽ, hùng hổ xông ra trận như không cần mạng, Trung Nguyên dùng mưu kế nhiều lần bị phá, khí thế càng lúc càng sa sút.
Ban đêm, Tần Quyết Minh triệu tập tướng lĩnh bàn bạc đối sách.
Ngoài Lý Trường Thiên và Vệ Ký thì trong doanh trướng còn hai vị tướng quân khác.
Một vị không giận tự uy, trên mặt có vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng, nhìn hết sức đáng sợ.
Một vị mặc áo giáp bạc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn rất già dặn.
"Các vị tướng quân, nếu đánh tiếp với Bắc Địch thì chúng ta sẽ tổn thất......" Tần Quyết Minh ho nhẹ mấy tiếng rồi nói, "Ngày mai chúng ta dẫn binh lui về thành Sóc Phương, gia cố lại thành, đào hào sâu, đóng cổng cố thủ."
"Cái gì? Đây chẳng phải là chắp tay nhường biên giới cho người khác hay sao?" Tướng quân có vết sẹo trên mặt Lệ Trảm Phong trợn mắt nhíu mày.
Tướng quân Lệ Trảm Phong năm nay vừa qua ba mươi, trước kia dẫn binh ở kinh thành nên chưa từng làm thủ hạ của Tần Quyết Minh, tính hắn cương quyết dễ nóng giận, vì vậy mới can đảm nói thẳng.
"Lệ Tướng quân, ta nghĩ Tần đại tướng quân tự có kế sách của mình." Tướng quân mặc áo giáp bạc lên tiếng.
Y tên Trưởng Tôn Bách, đi theo Tần Quyết Minh nhiều năm, là một trong các thuộc hạ mà Tần Quyết Minh tin cậy nhất.
Lệ Trảm Phong liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Bách, lạnh lùng nói: "Ta cũng tin Tần công tự có suy tính của mình, nhưng Trưởng Tôn Bách này, ngươi cũng có chính kiến của mình được không? Chỉ biết phụ họa người khác thôi à?"
Lời này khá cay nghiệt, khi Lệ Trảm Phong vừa dứt lời thì không khí trong doanh trướng lập tức đóng băng.
Lý Trường Thiên và Vệ Ký: "......"
Hai vị tướng quân này một vị nóng nảy, một vị bình tĩnh, xưa nay không hợp nên thường xuyên cự cãi.
"Được, Lệ tướng quân đã muốn nghe ý kiến của ta thì ta sẽ nói cho ngươi nghe." Trưởng Tôn Bách cũng không tức giận, "Lui về Sóc Phương bảo vệ thành trấn là kế hoãn binh, hành động lần này có thể bồi dưỡng binh sĩ và tích trữ lương thảo, để các tướng sĩ có thể nghỉ ngơi, khi tìm được thời cơ sẽ đồng loạt tấn công quân địch!"
"Hừ." Lệ Trảm Phong hừ lạnh một tiếng, "Biên giới chính là đất đai nước ta! Lui chính là bại, chính là đầu hàng! Hiện giờ tướng sĩ phe ta vốn đã xuống tinh thần, nếu rút lui sẽ bại trận ngay! Thua không đáng sợ, đáng sợ nhất là lòng quân đại loạn!"
Trưởng Tôn Bách nhìn chằm chằm Lệ Trảm Phong: "Quân lệnh như sơn, ai chống lại sẽ bị chém đầu, Lệ Tướng quân vẫn muốn làm trái ý Tần đại tướng quân sao?"
"Khụ." Tần Quyết Minh tằng hắng một cái, trong doanh trướng liền yên tĩnh lại.
"Trường Thiên." Tần Quyết Minh nhìn về phía Lý Trường Thiên, "Ngươi nghĩ nên làm thế nào?"
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nói: "Ta cũng thấy nên lui về Sóc Phương giữ thành, bởi vì......"
"Mẹ nó, sao ngươi cũng muốn lui vậy hả!" Vệ Ký la lên ngắt lời Lý Trường Thiên, "Trong thành Sóc Phương còn có dân chúng! Sau Sóc Phương là nước, là nhà! Chúng ta về Sóc Phương giữ thành khác nào chắp tay nhường đất, sau đó chờ bọn Bắc Địch kia đến phá cửa! Không được! Ta không muốn lui!!"
Vệ Ký thở phì phò nói một tràng.
"Thôi." Tần Quyết Minh thấy mỗi người mỗi ý giằng co không xong, trầm tư một lát rồi nói, "Để ta suy nghĩ thêm một đêm đã."
Bốn tướng quân hành lễ cáo lui.
Lệ Trảm Phong đi đầu ra khỏi doanh trướng, hắn hất rèm lên mà không quay đầu lại, có chút vô lễ.
Vệ Ký và Lý Trường Thiên chờ một lát thấy Tần Quyết Minh không nói thêm gì cũng ra ngoài doanh trướng.
Trưởng Tôn Bách ở lại cuối cùng.
Y lo âu hỏi Tần Quyết Minh: "Tần tướng quân, dạo này ngài ho khan liên tục, là vì vất vả quá hay sao?"
Tần Quyết Minh khoát tay không nói gì.
"Tần tướng quân xin đừng quá lao lực, quân đội không có ngài thì sẽ tan đàn xẻ nghé, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể đấy." Trưởng Tôn Bách thở dài căn dặn vài câu rồi đứng dậy rời đi.
-
Bên ngoài doanh trướng, vầng trăng lạnh lẽo treo trên không trung.
Vệ Ký đã đi xa mà vẫn còn càu nhàu Lý Trường Thiên: "Sao Tần tướng quân có thể đưa ra chủ ý lui binh chứ!? Có phải hắn hồ đồ rồi không?"
Lý Trường Thiên bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, Trưởng Tôn tướng quân cũng nghĩ nên lui về thành Sóc Phương, hắn cũng đâu thể nào hồ đồ theo chứ?"
"Thôi dẹp đi!" Vệ Ký vung tay, "Ta nói ngươi nghe, tên Trưởng Tôn kia sau khi tham gia quân ngũ liền đi theo Tần tướng quân, y sùng bái Tần tướng quân lắm, Tần tướng quân nói gì y cũng thấy đúng! Dù Tần tướng quân có ôm đàn tì bà hát hoa khúc thì y cũng dám vỗ tay khen hay cho mà xem!"
Lý Trường Thiên: "...... Ngươi đúng là biết cách so sánh thật đấy."
"Tiểu tử ngươi thế mà cũng nói lui, nam tử hán đại trượng phu lấy máu thịt bảo vệ biên cương, làm sao lui được hả!" Vệ Ký bất mãn.
Lý Trường Thiên gãi đầu: "Sư phụ, ngươi nghe ta nói, Bắc Địch đi đánh trận xa, du mục lại khó tiếp tế lương thảo, bọn chúng nóng lòng muốn thắng nên không dám trì hoãn, còn thành Sóc Phương là địa thế tuyệt hảo dễ thủ khó công, chúng ta tích trữ lương thảo và chỉnh đốn quân lính, chỉ cần chờ hậu phương bọn hắn thất bại thì đồng loạt công phá, tuyệt đối có thể thắng."
"Ừm......" Vệ Ký nhất thời không thể phản bác lại Lý Trường Thiên.
"Thôi! Không nói nữa, đợi ngày mai xem Tần tướng quân ra quyết sách thế nào đã, dù sao ta cũng nghe theo Tần tướng quân!" Vệ Ký lại vung tay lên.
Vệ Ký chợt nhớ ra cái gì, khoác vai Lý Trường Thiên thần bí nói với hắn: "Tới tới tới, đồ đệ, sư phụ cho ngươi xem thứ tốt này!"
Nói xong Vệ Ký dẫn Lý Trường Thiên ra khỏi quân doanh.
Hai người đều là tướng quân, bình thường cũng hay đi tập cưỡi ngựa bắn cung nên thủ vệ không hề ngăn cản.
Vệ Ký dẫn Lý Trường Thiên đi về phía Tây vài dặm rồi tìm tới một gốc cây khô, bên dưới có một cây gậy gỗ cắm trong đất.
Vệ Ký cầm gậy đào xuống mấy tấc, sau đó moi ra một vò rượu từ dưới đất.
Lý Trường Thiên: "Í."
Kỷ luật quân đội nghiêm minh, bị phát hiện lén giấu rượu hay uống rượu sẽ bị phạt gậy.
"Ôi chao, tiểu bảo bối của ta, ta nhớ ngươi muốn chết." Vệ Ký ôm rượu cười như nở hoa, hắn mở nút chai ra nốc mấy ngụm rồi đưa cho Lý Trường Thiên, "Này! Rượu thượng hạng đấy! Ta còn sống đều nhờ vào cái này cả!"
Lý Trường Thiên do dự một lát, cuối cùng tuân thủ kỷ luật nên lắc đầu từ chối.
"Mẹ nó, có rượu không uống là đầu đất!" Vệ Ký mắng hắn, "Ngươi không được nói với ai đâu đấy!"
Lý Trường Thiên ôm bụng cười: "Ngươi yên tâm đi."
Vệ Ký hừ hừ mấy tiếng rồi đậy kín rượu chôn lại chỗ cũ.
Hắn phủi đất cười nói: "Tiểu bảo bối, mấy ngày nữa sẽ đến thăm ngươi nhé."
Sau đó Vệ Ký đứng lên cùng Lý Trường Thiên về quân doanh.
Một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, bốn vị tướng quân đứng đợi bên ngoài doanh trướng của Tần Quyết Minh chờ hắn đưa ra quyết sách.
Nhưng đợi mãi mà Tần Quyết Minh vẫn chưa gọi họ vào doanh trướng.
Lệ Trảm Phong mất bình tĩnh gọi to: "Tần công có trong trướng không?"
Không ai trả lời.
Lệ Trảm Phong gọi thêm mấy tiếng.
Vẫn không ai trả lời.
Mấy tướng quân liếc nhau, trong lòng sinh nghi, chợt thấy không ổn nên cùng vén rèm bước vào.
Khi nhìn thấy tình cảnh trong trướng, sắc mặt mọi người đều tái đi.
Tần Quyết Minh nằm gục trên bàn, tấm bản đồ da dê bị hắn đè lên dính đầy vết máu đỏ sậm, ngọn nến bên cạnh thắp suốt đêm, sáp nến chảy xuống chân đế vặn vẹo đáng sợ.
"Tần đại tướng quân!"
"Tần công!"
Mấy người kêu gọi ầm ĩ, Lý Trường Thiên bước nhanh về phía trước cõng Tần Quyết Minh chạy vội tới doanh trướng quân y.
Thân là đại tướng quân, Tần Quyết Minh được mọi người tôn kính, có uy danh cực cao với các tướng sĩ, nếu hắn xảy ra chuyện thì lòng quân chắc chắn sẽ bàng hoàng, khí thế như núi lở.
Một khi các tướng sĩ không còn khí thế thì ngày bị đánh tan tác cũng không xa.
Bốn tướng quân đều biết rõ việc này, khi quân y bắt mạch cho Tần Quyết Minh, ai nấy đều bất an.
Cũng may Tần Quyết Minh không phải người có sức chịu đựng kém, hắn cố nhịn xuống cơn đau tức ngực, chống đỡ bệnh tật.
Nhưng sẽ có lúc Tần Quyết Minh đột nhiên ngất đi nên trong thời gian ngắn không thể dẫn binh.
Dựa theo chức quan thì việc dẫn binh tạm thời do Lệ Trảm Phong đảm nhiệm.
Sau khi Lệ Trảm Phong dẫn binh thì không hề lui binh về Sóc Phương giữ thành mà tập hợp một vạn binh lính tinh nhuệ đánh lén Bắc Địch.
Lý Trường Thiên và Vệ Ký cũng nằm trong số đó.
Phút cuối cùng trước khi xuất phát, Vệ Ký nói với Lý Trường Thiên: "Hắc, ta cảm thấy lần này chúng ta có thể thắng đấy!"
Lý Trường Thiên nắm chặt cây giáo dài trong tay gật đầu.
Thừa dịp bóng đêm, một vạn binh lính tinh nhuệ lén bao vây quân doanh Bắc Địch.
Đã vào mùa đông, tiết trời giá rét, gió lạnh rít gào, các tướng sĩ bị đông cứng run lập cập nhưng không ai lên tiếng.
Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng hiệu lệnh vang vọng trời cao.
Các tướng sĩ nhao nhao đứng dậy, sĩ khí dâng tràn đánh tới quân doanh Bắc Địch.
Máu nhuộm đỏ đất, xác chết chồng chất, tên bắn như mưa!
Lý Trường Thiên trơ mắt nhìn tướng sĩ bên cạnh bị một đao của Bắc Địch chém bay nửa đầu ngã nhào xuống đất.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tức giận gầm lên một tiếng rồi cầm giáo dài lấy mạng tên Bắc Địch kia.
Bỗng nhiên Lý Trường Thiên phát hiện một điều.
Hắn nhìn thi thể tên Bắc Địch kia, mối nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn.
Lý Trường Thiên ngồi xổm xuống muốn xác nhận suy đoán của mình, nhưng đúng lúc này một tên Bắc Địch cầm búa bổ tới đầu hắn!
Hai con ngươi Lý Trường Thiên đột nhiên co rút.
Nguy rồi! Trốn không thoát!
Trong tích tắc, một mũi tên xé gió lao vút đến cắm phập vào giữa ngực tên Bắc Địch kia! Hắn chết lặng ngã sấp xuống.
Vệ Ký cầm cung đi tới kéo Lý Trường Thiên dậy rồi quát hắn.
"Đừng có ngẩn ra nữa! Chúng ta sắp thắng rồi!!!"
Đêm đó, có lẽ vì Bắc Địch không kịp phản ứng nên Lệ Trảm Phong dẫn binh tập kích đã toàn thắng, chẳng những làm náo loạn quân doanh Bắc Địch mà còn chiếm được không ít lương thảo của chúng.
Lúc này Lệ Trảm Phong quyết định thừa thắng xông lên, cử mười vạn binh tấn công Bắc Địch buộc chúng phải đầu hàng rút lui!