Bảy tên hắc y nhân đeo mặt nạ nửa mặt hình quạ cũng không liều lĩnh hành động, sau khi bao vây liền tỉ mỉ quan sát ba người, tỏ vẻ hết sức cẩn thận.
Yến Thù lui lại một bước đứng đâu lưng với Từ Nhất Huyền, y thì thầm: "Từ đại nhân, có phải trong tay ngài có chứng cứ Hàn Nhai cấu kết với Bắc Địch không?"
Từ Nhất Huyền gật đầu: "Ta đã giấu kỹ ba mươi ba bộ hài cốt kia và đá tẩm độc, nhất định có thể tra ra dấu vết để lại từ đó!"
Trong lòng Yến Thù hiểu rõ.
Khó trách Hàn Nha vẫn luôn truy sát Từ Nhất Huyền.
Hàn Nhai nghìn tính vạn tính, chỉ sợ là không tính được Từ Nhất Huyền lại có băng tằm Bắc Địch.
"Từ đại nhân, lát nữa ngài hãy đưa phường chủ trốn ra cửa sổ rồi mau chóng tìm chỗ an toàn ẩn nấp, ta sẽ lo liệu chuyện ở đây." Yến Thù biết Từ Nhất Huyền tuyệt đối không thể rơi vào tay Hàn Nha nên thấp giọng nói.
"Yến đại nhân?" Từ Nhất Huyền hoảng sợ, "Nhưng nếu vậy ngươi sẽ bị bắt!"
"Từ đại nhân, những gì ngài vừa nói ta cũng không biết là thật hay giả." Yến Thù tỏ ra cực kỳ tỉnh táo, "Nhưng ta tin ngài."
"Yến đại nhân......" Từ Nhất Huyền vừa sợ vừa thán phục.
Yến Thù tiếp tục nói: "Chứng cớ trong tay ngài là vũ khí để diệt trừ đảng phái Hàn Nhai, ta mong Từ đại nhân nhất định phải tra được chân tướng rõ ràng của chuyện này, để ba mươi ba Cẩm y vệ kia không rơi huyết lệ vô ích, không biến thành xương trắng vô ích."
Yến Thù đang nói thì đám hắc y nhân đột nhiên cầm đao xông lên.
"Đi!!!" Yến Thù đột ngột đẩy Từ Nhất Huyền ra.
Từ Nhất Huyền cắn răng kéo Thi Hoa Niên chạy về hướng cửa sổ.
Đám hắc y nhân thấy vậy thì vội vã tiến tới ngăn cản.
Nhưng một thanh kiếm mỏng dài ba thước đã chặn lại trước mặt bọn hắn.
Ánh mắt Yến Thù lạnh lùng, ngữ khí băng lãnh.
"Muốn đuổi theo họ thì phải bước qua xác ta đã."
-
Đao quang kiếm ảnh, lưỡi đao chạm nhau, Yến Thù liều chết ngăn trước cửa sổ và cửa lớn, lấy một địch bảy, một bước cũng không nhường.
Hắc y nhân cầm đầu thấy Yến Thù cực kỳ khó chơi thì dần nổi lên sát ý, hắn vung đoản kiếm về phía trước, ra tay cực kỳ ác độc ngoan lệ, mỗi chiêu đều trí mạng.
Yến Thù không chút hoang mang mà hóa giải từng cái, cuối cùng chuôi kiếm hung hăng đập vào cổ tay tên kia làm rơi đoản kiếm trong tay hắn, sau đó giật mặt nạ của hắn ra.
Mặt nạ rơi xuống đất, hắc y nhân kia vội vàng che mặt nhưng không kịp, Yến Thù đã thấy được mặt hắn.
Yến Thù lập tức sững sờ.
Hắc y nhân thấy Yến Thù bỗng nhiên không phản ứng thì chẳng chút lưu tình giáng một chưởng vào ngực Yến Thù.
Yến Thù bị đẩy lui nửa mét, eo và lưng đụng mạnh vào bàn trà ngọc bích, lồng ngực đau đớn, nhịn không được xoay người phun ra một ngụm máu.
Nhưng Yến Thù cũng không kịp lau vết máu trên miệng, y ngẩng đầu nhìn tên hắc y nhân vừa bị y lột mặt nạ, kinh ngạc thì thào: "Lý Trường Thiên......?"
Tên hắc y nhân kia và Lý Trường Thiên giống nhau như đúc!
"Ngươi đuổi theo đi, nhảy ra cửa sổ mà đuổi, người này cứ để ta lo." "Lý Trường Thiên" quay đầu nói với một tên hắc y nhân khác.
Tên kia nhẹ gật đầu rồi lao thẳng ra cửa sổ.
Yến Thù cắn răng nhịn xuống đau đớn ở ngực, nắm chặt kiếm trong tay, mấy bước tiến về phía cửa sổ, vung kiếm ngăn cản tên hắc y nhân kia nhảy ra ngoài.
"Lý Trường Thiên" thấy vậy liền nhặt đoản kiếm vừa rơi xuống đất đâm tới Yến Thù.
Yến Thù quay người, trường kiếm và đoản kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng chói tai.
Khoảng cách giữa hai người bỗng dưng rút ngắn, Yến Thù trong chớp mắt lại bị phân tâm, y bối rối cúi đầu nhìn về phía bụng của "Lý Trường Thiên", đúng lúc đó đoản kiếm trong tay "Lý Trường Thiên" đâm mạnh vào bả vai Yến Thù.
Dòng máu đỏ chướng mắt chảy dọc theo đoản kiếm rơi xuống đất, Yến Thù đau đến sắc mặt trắng bệch, bị ép lui lại mấy bước, lưng tựa vào bệ cửa, không còn đường lui nữa, y đưa tay nắm chặt cổ tay "Lý Trường Thiên" ngăn cản động tác của hắn.
"Lý Trường Thiên" cười lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên một tia độc ác, không chút lưu tình vỗ một chưởng lên chuôi đoản kiếm.
Đoản kiếm trong nháy mắt xuyên qua bả vai Yến Thù, y ngửa ra sau, lao qua cửa sổ Thanh Lộ Các, cả người cứ thế ngã ra ngoài.
-
Cùng lúc đó, trong khách điếm.
Lý Trường Thiên đang ngủ mơ màng đột nhiên giật mình, sau đó bừng tỉnh từ trong mộng.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện người vốn phải nằm bên cạnh giờ không thấy đâu nữa.
Miệng vết thương ở bụng còn đau âm ỉ, Lý Trường Thiên che bụng ngồi dậy, vén bức rèm Yến Thù dựng lên để ra ngoài xem xét.
Trong phòng khách tĩnh lặng im ắng, đang là buổi trưa.
Nhưng không hiểu sao Lý Trường Thiên lại thấy có chút lạnh.