Ý thức của Yến Thù hỗn độn, thần chí không rõ, mặc dù thoát khỏi bao tải nhưng cũng vô ích, rất nhanh liền bị hắc y nhân bắt lấy, nhét vào trong bao lần nữa.
"Các ngươi là đồ chết tiệt! Làm cái gì vậy!" Thẩm Ngọc Thụ hét, "Còn có vương pháp hay không? Nơi này chính là Thiên Khuyết Sơn Trang, ta sẽ đi nói cho cha ta biết!"
Hắc y nhân cầm đầu buồn bực nhăn mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói: "Thẩm nhị thiếu gia, ngài muốn đi tìm Thẩm vương gia thì đi mau đi, đừng ở đây cản đường."
Thẩm Ngọc Thụ sợ mình vừa đi thì không biết những tên này lại đem Yến Thù đi đâu, đành phải cứng cổ ngăn lại: "Thả! Người! Cho! Ta! Ta nói cho các ngươi biết, ta đã sai người gọi ca ta tới, tốt nhất là các ngươi mau thả người trong bao ra, sau đó cút khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang, nếu không lát nữa các ngươi sẽ nếm mùi đau khổ cho xem!"
Tên hắc y nhân cầm đầu bật cười thành tiếng: "Thẩm vương gia làm việc ở Bạch Đế Thành nhiều năm cũng che giấu quá tốt rồi, đã sớm nghe nói Thẩm nhị công tử hoàn toàn không biết gì về chuyện của Thẩm gia, hôm nay gặp mặt đúng là thế thật, quả nhiên là không có đầu óc."
Thẩm Ngọc Thụ ghét nhất người khác nói chuyện mập mờ với hắn, tức giận trợn trắng mắt: "Ta không có đầu óc thì sao? Dù ta không có đầu óc thì cũng tốt hơn loại người xấu xa như ngươi gấp trăm ngàn lần, ta cho ngươi biết, từ nhỏ cha ta đã dạy ta nếu làm chuyện xấu sẽ bị thiên lôi đánh!!"
"Thiên lôi đánh?" Hắc y nhân làm như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, "Thẩm vương gia mà cũng nói được những lời này ư? Hắn không sợ ban đêm đi ngủ bị quỷ thần khâu miệng hay sao?"
"Ngươi câm miệng!" Thẩm Ngọc Thụ chỉ vào mũi hắc y nhân kia, tức giận đến phát run, "Ngươi là cái thứ gì mà dám nói xấu cha ta?"
"Ta? Ta là cái thứ gì ấy à?" Hắc y nhân cười đến không ngậm miệng được, "Chi bằng Thẩm tiểu công tử hỏi Thẩm vương gia xem vị trí vương gia này hắn ngồi có thoải mái không, vậy hắn là cái thứ gì?"
Thẩm Ngọc Thụ không thèm mắng nữa mà siết chặt nắm đấm lao tới đánh người.
Hắc y nhân không chút hoang mang, dễ dàng né tránh nắm đấm Thẩm Ngọc Thụ vung đến, thờ ơ đẩy Thẩm Ngọc Thụ ra.
Thẩm Ngọc Thụ đứng không vững, lảo đảo mấy bước ngã ngửa ra sau.
Hắn không ngã xuống đất mà được người đưa tay đỡ.
Thẩm Ngọc Thụ quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng gọi: "Ca!"
Sắc mặt Thẩm Quỳnh Lâm tái xanh, một tay nắm chặt trường kiếm, một tay đỡ Thẩm Ngọc Thụ, nhìn về phía hắc y nhân cầm đầu.
Hắc y nhân không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn.
"Ca!" Thẩm tiểu công tử kêu lên, "Đám người này thật bại hoại! Bọn hắn bắt cóc người, ở trong bao tải kia kìa, người trong đó là bạn của đệ!"
"Bạn của đệ?" Thẩm Quỳnh Lâm nhíu mày hỏi.
"Đúng!" Thẩm Ngọc Thụ gật đầu chỉ vào hắc y nhân kia nói, "Chính là hắn, tên khốn này còn nói xấu cha nữa!"
Sắc mặt Thẩm Quỳnh Lâm càng kém hơn, hắn lộ vẻ cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt ngoan lệ, trán nổi gân xanh, hắn hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên đưa tay túm Thẩm Ngọc Thụ: "Đi! Cùng ta trở về!"
Thẩm Ngọc Thụ sửng sốt: "Trở về? Về đâu a?"
"Thiên Khuyết Sơn Trang." Thẩm Quỳnh Lâm đáp.
"Ca! Ca nghe không hiểu sao? Bao tải kia.....". Thẩm Ngọc Thụ vẫn còn muốn nói.
"Được rồi!" Thẩm Quỳnh Lâm ngắt lời Thẩm Ngọc Thụ, "Đi!"
"Đệ không đi!! Vì sao phải đi? Bọn hắn làm chuyện xấu, còn bắt cóc người! Trong bao bố là bạn của đệ, ca nghe thấy chưa? Ca, chuyện gì xảy ra vậy, ca?" Thẩm Ngọc Thụ chẳng hiểu gì cả, không tin được Thẩm Quỳnh Lâm cứ thế đem mình đi, "Ca, chẳng lẽ ca không tin đệ sao, không tin trong bao chính là người sao? Ca cởi dây ra nhìn đi, đệ vừa tận mắt thấy bọn người bại hoại này nhét người vào trong bao đó."
Thẩm Quỳnh Lâm không tiếp tục tranh cãi với Thẩm Ngọc Thụ nữa, hắn tiến lên nắm cánh tay Thẩm Ngọc Thụ, mạnh bạo lôi hắn đi.
Xét về khí lực thì Thẩm Ngọc Thụ tất nhiên không bằng ca ca luyện võ, hắn vừa la hét vừa giãy dụa, cứ thế bị Thẩm Quỳnh Lâm lôi kéo, cánh tay liền cảm nhận được đau đớn.
"Ca! Chuyện gì xảy ra với ca vậy? Sao ca không giúp đệ cứu người?" Thẩm Ngọc Thụ rống hắn.
Thẩm Quỳnh Lâm không trả lời mà lôi Thẩm Ngọc Thụ đến chỗ không người trong rừng cây rồi nói: "Chuyện hôm nay đệ cứ coi như không nhìn thấy đi, cũng đừng quan tâm......"
"Đừng quan tâm? Ca bảo đệ đừng quan tâm à!? Đó là bạn của đệ, ca bảo đệ đừng quan tâm sao?" Thẩm Ngọc Thụ phẫn nộ.
Thẩm Quỳnh Lâm bị hắn rống suốt đoạn đường, tâm tình cực kém, ngữ khí cũng không nhịn được nặng nề: "Bạn? Bạn gì? Đám bạn bè kia của đệ hoặc là dòm ngó ngân lượng trên người đệ, hoặc là muốn lợi dụng đệ dò la chuyện Thiên Khuyết Sơn Trang, Thẩm Ngọc Thụ, đệ cho rằng tất cả mọi người đều ngây thơ như đệ sao? Đệ còn không biết cảnh giác cao độ nhìn kỹ một chút à!"
"Bạn của đệ thì đệ tự biết!" Thẩm Ngọc Thụ không phục, "Ca không giúp đệ thì tìm cha vậy!"
Dứt lời Thẩm Ngọc Thụ tức giận bỏ về Thiên Khuyết Sơn Trang.
Thẩm Quỳnh Lâm giữ chặt hắn, nghiêm nghị nói: "Phụ thân gần đây vất vả lắm rồi, đệ đừng làm phiền ông nữa!"
Thẩm Ngọc Thụ dừng lại, nghiến răng nói: "Được, vậy đệ tìm quan phủ báo án!!!"
"Tìm quan phủ?" Thẩm Quỳnh Lâm bị chọc giận đến bật cười, "Đệ còn lo chuyện chưa đủ nhiều hay sao?"
"Cái gì gọi là lo chuyện chưa đủ nhiều? Ban ngày ban mặt càn khôn rực sáng, ca cứ mặc kệ những người kia làm chuyện xấu thế à? Ca như vậy thì có gì khác với đám người kia chứ?" Thẩm Ngọc Thụ bực tức giậm chân.
Thẩm Quỳnh Lâm lạnh lùng nói: "Thẩm Ngọc Thụ, đệ cái gì cũng không hiểu, cũng đừng hỏi nữa, đệ về Thiên Khuyết sơn trang đi, cứ làm Thẩm gia nhị công tử của đệ cho tốt, mỗi ngày nằm trên núi vàng núi bạc lăn lộn khóc lóc om sòm là được rồi, chuyện ngày hôm nay coi như không thấy, rất khó làm sao?"
"Rất khó!!!" Thẩm Ngọc Thụ quật cường nói, "Ca, ca nói xem, từ nhỏ đệ lúc nào mà chẳng ngoan ngoãn nghe lời ca, nhưng lần này đệ không nghe đâu! Đừng nói trong bao bố là bạn đệ, cho dù không phải thì đệ cũng chẳng ngồi yên đâu!"
Thẩm Quỳnh Lâm nhất thời sững sờ.
Thẩm Ngọc Thụ tiếp tục nói, thanh âm của hắn vang dội: "Đệ không hiểu, đệ thật sự không hiểu rất nhiều chuyện, không hiểu chuyện kinh doanh, không hiểu quản lý gia nghiệp như thế nào, nhưng đệ biết đã là người thì không được làm chuyện xấu, càng không thể hại người khác! Làm chuyện xấu sẽ bị trời đánh......"
Thẩm Ngọc Thụ chợt im bặt.
Bởi vì Thẩm Quỳnh Lâm đột ngột giơ tay lên tát hắn.
Thẩm Ngọc Thụ bị đánh cho lảo đảo, sững sờ tại chỗ.
Thẩm Quỳnh Lâm đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo, hắn lạnh lùng nói: "Đệ chính là không trải qua sự tình, chính là cái gì cũng không hiểu, đệ chỉ biết nói đạo lý suông mà không hề biết một viên gạch một hòn đá trong Thiên Khuyết Sơn Trang từ đâu mà đến, đệ không biết ăn trấu gặm vỏ cây là cảm giác gì, đệ không biết lúc ngủ nóc nhà mưa dột là cảm giác gì, đệ không biết mặc áo rách là cảm giác gì, đệ không biết chuồng ngựa hôi hám cỡ nào, từ nhỏ đến lớn đệ thậm chí còn chưa đói lần nào, nếu đệ biết thì sẽ không nói đạo lý hùng hồn như vậy đâu."
Thẩm Quỳnh Lâm nói xong thì thổi một tiếng huýt sáo về phía rừng sâu.
Một lát sau, mấy tên ám hầu nhảy xuống, quỳ một gối gọi: "Đại thiếu gia."
"Mang Nhị thiếu gia về sơn trang đi." Thẩm Quỳnh Lâm nói xong lại nhìn Thẩm Ngọc Thụ, thấy hắn ngây ngốc đứng đó sụt sịt một cái, hốc mắt đỏ lên.
Thẩm Quỳnh Lâm đột nhiên có chút không đành lòng.
Trong nháy mắt hắn đã nghĩ nên xin lỗi Thẩm Ngọc Thụ như thế nào.
Nhưng Thẩm Quỳnh Lâm biết giờ hắn tuyệt đối chưa thể xin lỗi, hắn phải làm cho Thẩm Ngọc Thụ hiểu rõ tình trạng bây giờ, nếu không thì với tính cách thẳng thắn của Thẩm Ngọc Thụ nhất định sẽ bám riết lấy chuyện này, náo loạn long trời lở đất.
Hắn phải giận Thẩm Ngọc Thụ một thời gian rồi mới xin lỗi Thẩm Ngọc Thụ, làm cho Thẩm Ngọc Thụ hết nóng giận.
Như vậy Thẩm Ngọc Thụ sẽ thấy ấm ức nhưng cũng sẽ mau mềm lòng.
Đến lúc đó Thẩm Quỳnh Lâm sẽ bảo hắn không cần quản chuyện này, Thẩm Ngọc Thụ vì sự hòa thuận không dễ có được này mà lập tức gật đầu đáp ứng.
Thẩm Quỳnh Lâm hiểu Thẩm Ngọc Thụ rất rõ, mỗi một bước đều tính được rõ ràng.
Thẩm Quỳnh Lâm nhịn xuống áy náy trong lòng, nhẫn tâm xoay người phất tay áo rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Ngọc Thụ chợt nói một câu.
Thẩm Quỳnh Lâm không nghe, hắn cũng không có ý định nghe, cứ thế nhanh chân rời đi.
Nếu Thẩm Quỳnh Lâm đi chậm một chút, hắn sẽ nghe thấy Thẩm Ngọc Thụ nói khẽ.
"Đệ còn nói với Trường Thiên rằng Thẩm gia trong sạch...... Đệ còn nói...... Đệ còn nói ca và cha tuyệt đối, tuyệt đối là người tốt......"
-
Thiên Khuyết Sơn Trang, trước cửa tẩm điện của Thẩm Ngọc Thụ, một đám gia phó bưng thức ăn khúm núm đứng ở cửa không dám bước vào.
A Bính cũng nằm trong số đó, hắn thì thầm hỏi những người khác: "Tiểu thiếu gia còn buồn bực sao?"
"Đúng vậy." Một thị nữ trả lời, "Cũng không biết sao lại khóc lóc trở về, đây là người nào làm? Dám làm tiểu thiếu gia khóc đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, việc này nếu để Thẩm lão gia và đại thiếu gia biết thì nhất định sẽ khoét kẻ đó."
"Chắc là...... Chắc là đại thiếu gia rồi......" A Bính thở dài.
"Cái gì? Đại thiếu gia? Không thể nào, bình thường đại thiếu gia che chở tiểu thiếu gia biết mấy." Thị nữ kinh ngạc.
"Ta cũng chỉ đoán thôi......" A Bính gãi đầu.
Đúng lúc này, cửa tẩm điện Thẩm Ngọc Thụ đột nhiên mở ra.
Một đám gia phó vội vàng cúi đầu, câm như hến.
Thẩm Ngọc Thụ đứng ở cửa, nhìn khắp bốn phía một vòng rồi bước nhanh ra ngoài.
"Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia, ngài đi đâu? Hôm nay thiện phòng làm thức ăn, đều là món ngài thích nhất, tiểu nhân giúp ngài mang vào trong phòng nhé?" Một đám gia phó mồm năm miệng mười gọi.
"Không ăn! Đừng đi theo ta!" Thẩm Ngọc Thụ tức giận nói xong thì bỏ đi một mình.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Quỳnh Lâm đã biết Thẩm Ngọc Thụ một mình rời khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang, không biết là đi đâu.
Hắn đứng dậy muốn đi tìm, do dự một chút rồi lại ngừng chân.
Bỏ đi, Thẩm Quỳnh Lâm nghĩ, Thẩm Ngọc Thụ chắc lại đến Cẩm Sắt phường, cũng không có gì phải tìm, chờ hắn hết giận hoặc trên người không còn ngân lượng thì tự động về thôi.
-
Vào lúc này, Lý Trường Thiên bị trọng thương lại gặp ác mộng.
Hắn mơ thấy năm mười hai tuổi, vào kỳ nghỉ hè năm lớp sáu, hắn đến trường học lãnh phiếu điểm.
Cuối học kỳ đó, thành tích của hắn nổi trội hơn bình thường, lọt vào Top 10 của năm.
Lý Trường Thiên hào hứng phấn khởi về nhà, đợi cha tan tầm trở về sẽ nói cha dẫn mình ra tiệm ăn.
Nhưng hôm đó cha hắn hình như lại tăng ca, đã muộn mà vẫn chưa về nhà, gọi điện cũng không nghe.
Tiểu Trường Thiên chờ đến nhàm chán, cầm khăn và giẻ lau quét dọn nhà cửa. Ba Lý ngày thường bận rộn công việc, mọi việc quét dọn đều giao cho Tiểu Trường Thiên.
Khi Tiểu Trường Thiên lau tới ảnh chụp của mẹ bày trên bàn phòng khách thì đổi khăn sạch, cực kỳ tỉ mỉ lau sạch bụi trên ảnh.
Trong ảnh, mẹ Lý nét mặt tươi cười như hoa, là đại mỹ nhân ôn nhu.
Tiểu Trường Thiên đang lau ảnh thì điện thoại nhà đột nhiên reo vang.
Tiểu Trường Thiên giật mình, vội vàng bắt máy.
Điện thoại do bác cả gọi tới.
"Trường Thiên, con ở đâu? Ở nhà sao? Con chờ đó, bác tới đón con."
Giọng nói của bác cả vừa gấp gáp vừa bối rối.
Tiểu Trường Thiên không khỏi hoang mang hỏi: "Bác, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Bác cả hét lên ở đầu kia điện thoại.
"Ba con vì cứu một đứa bé rơi xuống nước mà đang nằm trong bệnh viện đấy!!!"