Lý Trường Thiên đi cạnh đèn lồng của Yến Thù, thầm nghĩ người này thật liều, nói đi tìm vật chứng là đứng dậy tìm ngay không chút chần chừ, ngủ cũng không chịu ngủ.
Sau khi hai người tới hẻm nhỏ nơi xảy ra sự việc, Lý Trường Thiên theo trí nhớ tìm được một chỗ, chỉ vào rãnh nước bên cạnh: "Chắc là chỗ này."
Lý Trường Thiên đang muốn cúi xuống mò tìm thì bị Yến Thù đưa tay ngăn lại.
"Ơ?" Lý Trường Thiên nghi hoặc nhìn Yến Thù.
"Để ta." Yến Thù nói.
"Không sao, bẩn lắm, ta làm được rồi." Lý Trường Thiên tiếp tục khom người, có lẽ vì từng đi lính nên Lý Trường Thiên luôn có ý muốn bảo hộ người khác, đã quen gặp chuyện đều xông ra phía trước.
Một tay Yến Thù giữ chặt eo Lý Trường Thiên, ôm thân thể hắn đứng thẳng dậy: "Trên tay ngươi có vết thương."
Nói xong Yến Thù ngồi xuống trước rãnh nước, nhíu mày mò tìm.
"Cái này...... Thôi...... được." Lý Trường Thiên gãi gãi đầu không biết làm sao, đáy lòng dâng lên một sự ấm áp.
Yến Thù mò mẫm nửa ngày chẳng nói năng gì làm cho Lý Trường Thiên không khỏi có chút hồi hộp.
Trời chưa sáng đã đánh thức người ta, còn kêu người ta đi mò rãnh nước, lỡ không tìm được gì chẳng phải xấu hổ chết à?
Khi Lý Trường Thiên đang bối rối thì Yến Thù đột nhiên khựng lại, sau đó đứng dậy.
"Có không?" Lý Trường Thiên hỏi gấp.
Yến Thù gật đầu rồi xòe tay cho Lý Trường Thiên nhìn, trong lòng bàn tay của y là một miếng ngọc bội hình con cá.
Lý Trường Thiên mừng rỡ vỗ tay ra tiếng: "Quá tốt rồi!" Hắn chợt thấy trên tay Yến Thù đều là nước bẩn, vội vàng lấy tay áo lau cho Yến Thù.
Yến Thù sững sờ nói: "Không sao."
"Về thôi, quay về rửa cho sạch." Tâm tình Lý Trường Thiên vô cùng tốt.
"Ừm." Yến Thù gật đầu cất đi ngọc bội, sau đó cùng Lý Trường Thiên về phủ Huyện lệnh.
Gà gáy ba tiếng, trời dần sáng rõ, hai người đi ngang qua một phiên chợ, có không ít quán nhỏ đang bày quầy hàng, trứng gà, rau xanh, mì hoành thánh đều có đủ, tràn ngập không khí buổi chợ.
"Giờ ngươi tính sao?" Lý Trường Thiên hỏi Yến Thù.
Yến Thù đáp: "Hỏi Huyện lệnh đã."
Lý Trường Thiên gật đầu: "Ừ đúng! Nói không chừng Huyện lệnh sẽ nhận ra miếng ngọc kia......"
Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì từ phía đối diện bỗng nhiên có người hô to một tiếng: "Quả thật là ngươi?! Ngươi làm sao trốn ra được?"
"Hả?"
Lý Trường Thiên vừa ngẩng đầu nhìn thì một quả trứng gà bỗng nhiên nện vào đầu hắn, lòng trắng và vỏ trứng lập tức bám đầy đầu.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Yến Thù cũng sửng sốt.
Một người bán trứng gà đứng trước mặt hai người họ, trợn mắt nhìn Lý Trường Thiên: "Ngươi là đồ súc sinh hại chết Nhị cô nương Tô gia! Không phải đang bị giam trong lao à? Làm sao ra được!!"
"Ta......" Lý Trường Thiên đang muốn nói thì lại bị người kia hung hăng chọi mấy quả trứng gà.
Yến Thù nhíu mày vội vàng tiến lên ngăn cản.
Nơi này ồn ào mau chóng gây chú ý cho những người khác, không ít dân chúng nhận ra Lý Trường Thiên, nhao nhao chọi đồ ăn chọi đá, còn có một gã đồ tể xách đao đi tới.
"Thật sự là tên súc sinh kia!"
"Nhị cô nương Tô gia là cô nương tốt a! Ngươi là đồ chó chết."
"Lão mẫu Tô gia khóc mù cả hai mắt rồi!"
Tiếng chửi rủa ầm ĩ, Yến Thù mở miệng nói thay Lý Trường Thiên: "Không phải hắn."
"Cái gì không phải hắn!" Người bán trứng gà hét lên, "Đêm hôm đó ta tận mắt thấy hắn đang sàm sỡ Nhị cô nương Tô gia, rất nhiều người đều thấy, nếu không phải mọi người ngăn cản thì súc sinh này còn muốn hôn nữa, con mẹ nó ngươi là ai hả! Có phải là đồng bọn không?"
Người bán trứng gà càng nói càng tức, hung hăng ném trứng gà về phía Yến Thù.
Lý Trường Thiên vội vàng nghiêng người cản lại, đỡ thay Yến Thù quả trứng này.
Trứng gà nện vào trán Lý Trường Thiên, lòng trắng trứng chảy xuống mắt hắn, Lý Trường Thiên đưa tay lau đi rồi bất ngờ co cẳng chạy!
Đám dân chúng ngẩn ra, sau đó vài người hò hét đuổi theo.
Yến Thù cũng thoáng sửng sốt rồi vội vàng chạy đi.
Phủ Huyện lệnh cách chợ không xa, Lý Trường Thiên guồng chân phi nước đại, không lâu sau đã chạy tới cổng phủ Huyện lệnh, đúng lúc đó Yến Thù bay vọt tới, rơi xuống trước mặt Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù cười cười, đột nhiên giả bộ nằm lăn ra đất, ôm chân Yến Thù gào khóc: "Ai nha, ngươi bắt được ta rồi, ai nha nha, xin đại nhân thủ hạ lưu tình."
Yến Thù: "......"
Lúc này dân chúng đuổi tới nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn người, hai mặt nhìn nhau.
"Chuyện gì mà ồn ào vậy hả!"
Thấy ngoài cổng ồn ào, Huyện lệnh lão gia sao có thể ngồi yên, vội vàng đi tới, nhìn thấy Yến Thù liền cúi đầu hành lễ: "Đại nhân."
"Huyện lệnh lão gia, súc sinh này không phải bị nhốt ở nha môn sao? Làm sao chạy ra được?" Có người chỉ vào Lý Trường Thiên cao giọng chất vấn.
"Vị này là Tuần sát sứ đại nhân, dạo này phạm nhân do ngài ấy trông chừng, các ngươi cứ yên tâm đi!" Huyện lệnh lão gia trấn an dân chúng, "Tất cả giải tán, mau đi đi".
Yến Thù há miệng muốn nói nhưng Lý Trường Thiên nằm dưới đất bỗng vỗ nhẹ hắn một cái.
Yến Thù cúi đầu nhìn, thấy Lý Trường Thiên khẽ lắc đầu.
Được Huyện lệnh lão gia trấn an, dân chúng lần lượt tán đi.
Lý Trường Thiên đứng dậy chắp tay trước mặt Yến Thù cười nói: "Xin Tuần sát sứ đại nhân hãy bắt ta về đi."