Ban ngày Cẩm Sắt phường vừa yên tĩnh vừa thanh bình, thậm chí còn có vẻ tịch mịch.
Chưa tới giờ mở cửa nên bốn phía không thấy nữ ca múa và khách quan, chỉ có mười mấy thủ vệ đi tới đi lui trên đường.
Yến Thù không muốn dây dưa với bọn hắn nên điểm nhẹ mũi chân, nhanh nhẹn phóng lên mái hiên như chim tước, đi thẳng tới Thanh Lộ Các.
Y thấy trên lầu Thanh Lộ Các có một chỗ chưa đóng cửa sổ thì nín thở ẩn nấp, thừa dịp thủ vệ không chú ý liền nhẹ nhàng mở cửa chui vào.
Cũng may trong phòng không có người nên bớt đi phiền toái, Yến Thù ra khỏi phòng rồi đi đến gian phòng mà trước đó y đã gặp Thi Hoa Niên.
Bước nhanh tới trước cửa, Yến Thù đưa tay gõ gõ, ngữ khí nôn nóng: "Phường chủ có ở đây không? Quấy rầy rồi."
Thấy gõ cửa mấy lần liên tiếp cũng không ai đáp lại, Yến Thù nhíu mày nói một câu đắc tội, sau đó đẩy cửa bước vào.
Cửa sổ phòng đóng chặt, không thấy bóng dáng người nào.
Yến Thù nhìn quanh bốn phía, thấy trong phòng sạch sẽ gọn gàng, cũng không có vết tích đánh nhau hay giãy dụa, y biết mình đường đột nên quay người định rời đi.
Đúng lúc Yến Thù sắp đóng cửa, ánh mắt của y rơi vào một chỗ.
Bên cạnh bàn trà ngọc bích là một bàn gỗ khắc hoa, trên bàn có một vật được che kín bằng vải đen, phía dưới lót lụa đỏ, nhìn kỹ sẽ phát hiện lụa đỏ bị dính vết bẩn đen thẫm.
Mà hình dạng và kích cỡ của vật kia giống như một cái xương sọ.
Yến Thù nhíu mày nhìn một lát rồi đến gần, đưa tay nắm góc vải đen, đang định xốc lên thì có tiếng bước chân rất khẽ vọng lại bên tai.
Yến Thù cảnh giác ngoái đầu nhìn, thấy Thi Hoa Niên đứng ở cửa, hai tay khoanh trước người, tư thái đoan trang.
Thi Hoa Niên tỏ vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, châm chọc cười nói: "Yến đại nhân, người của triều đình đều thích lén lút xông vào tư dinh như vậy sao?"
Yến Thù rụt lại bàn tay cầm mảnh vải đen rồi nói: "Đã đắc tội, xin phường chủ thông cảm, lần này ta vội vàng đến đây là vì nhận được tin có người muốn hại phường chủ."
"Hại ta?" Thi Hoa Niên nhíu mày, "Là ai?"
"Không biết phường chủ có từng nghe tới Hàn Nha chưa?" Yến Thù hỏi.
Thi Hoa Niên biến sắc, cắn chặt môi không nói một lời.
Yến Thù thấy nàng phản ứng như vậy thì cũng đoán được nàng biết chút ít về thế lực triều đình, thế là khuyên nhủ: "Cẩm Sắt phường không còn an toàn với phường chủ nữa, nếu phường chủ tin ta thì hãy theo ta rời khỏi đây."
"Nhưng ta không tin ngươi." Thi Hoa Niên cười lạnh một tiếng, "Người trong triều đình như các ngươi đều khoác lên mình bộ da người, chỉ nhìn ngó vàng bạc quyền thế, làm toàn chuyện súc sinh, Cẩm Sắt phường của ta tốt xấu gì cũng là phường ca múa đệ nhất Bạch Đế Thành, chẳng lẽ lại để mặc cho người khác xông vào?"
Thi Hoa Niên hùng hổ dọa người, Yến Thù cũng không giận mà thản nhiên nói: "Nhưng ta xông vào rất dễ dàng."
Thi Hoa Niên nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, không cách nào phản bác được.
"Ta có thể vào thì người Hàn Nha cũng vậy, thủ vệ trong Cẩm Sắt phường chỉ dọa được người gây rối, còn với sát thủ Hàn Nha được huấn luyện bài bản thì chính là nơi luôn mở rộng cửa." Yến Thù kiên nhẫn khuyên nhủ, "Xin phường chủ đi theo ta, đảm bảo an toàn."
"Ta sẽ không đi với ngươi." Thi Hoa Niên vung tay áo, tức giận hạ lệnh đuổi khách, "Ngươi đi đi".
"Nếu đã như vậy thì xin phường chủ nói cho ta biết." Yến Thù chỉ vào vật che vải đen trên bàn, ánh mắt của y sắc bén, ngữ khí nghiêm túc, "Đây là vật gì?"
Sắc mặt Thi Hoa Niên trắng nhợt nhưng vẫn tìm lý do thoái thác: "Là đồ của các cô nương, tất nhiên là vật khó nói, thì đã sao? Chẳng lẽ đại nhân lại thấy hứng thú? Hay là ta tìm một cô nương đến cùng đại nhân nghiên cứu thảo luận sự tình trong phòng này, thế nào?"
"Mời phường chủ giải thích." Yến Thù một bước cũng không nhường.
"Ngươi!" Thi Hoa Niên giận mắng, "Thật không biết xấu hổ!"
"Nếu phường chủ không muốn giải thích thì ta đành phải đắc tội." Yến Thù đưa tay muốn xốc miếng vải đen lên.
"Dừng tay!" Thi Hoa Niên hét to một tiếng rồi vung tay, từ trong lòng bàn tay bay ra mấy ngân châm phóng thẳng tới trán của Yến Thù.
Yến Thù nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát, ngân châm lập tức đâm sâu vào tường.
Y không chút chần chờ xốc lên miếng vải đen, sau đó khẽ giật mình.
Dưới miếng vải đen rõ ràng là một cái sọ người!!!
Sắc mặt Thi Hoa Niên trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Yến Thù đắp miếng vải đen lại rồi nói không kiêng dè: "Mời phường chủ giải thích."
"Không có gì để giải thích cả." Thi Hoa Niên lạnh lùng nói.
"Vậy chỉ có thể mời phường chủ theo ta về Đại Lý Tự kinh đô một chuyến." Yến Thù lạnh lùng nói rồi từng bước đi về phía Thi Hoa Niên.
Đúng lúc này một thanh chủy thủ lóe lên ánh sáng bạc yên lặng dí vào bên hông Yến Thù.
Yến Thù dừng lại.
"Đừng nhúc nhích."
Thanh âm khàn khàn vọng lại từ sau lưng Yến Thù.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì Yến Thù nắm chặt vỏ kiếm bên hông, lướt qua eo mình đâm ngược ra sau.
Người sau lưng vội vàng lui lại, tránh thoát một chiêu.
Yến Thù rút ra thanh kiếm dài mỏng nhảy lên chém tới, nam tử vội vàng dùng chủy thủ đỡ lấy, kiếm va vào chủy thủ leng keng.
Nam tử kia mặc áo bào xám, dáng người anh tuấn, vì để râu nên lộ ra tuổi tác không còn trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Hai người đối mặt qua thanh kiếm và chủy thủ giao nhau, nam tử mở miệng nói: "Yến đại nhân, xin hãy thu kiếm lại!"
Yến Thù đánh văng chủy thủ trong tay nam tử rồi hạ kiếm xuống, y nhìn về phía nam tử, nói ra suy đoán trong lòng: "Binh bộ Thị lang, Từ Nhất Huyền, Từ đại nhân?"
Từ Nhất Huyền thở dài: "Chính là ta."
"Ta vì vụ án ngân lượng cứu tế mất tích mà tìm đại nhân suốt nửa năm." Yến Thù thu kiếm, thản nhiên nói.
"Không hổ là thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Thù, đã sớm nghe qua." Từ Nhất Huyền ôm quyền.
Thi Hoa Niên bước nhanh tới bắt lấy cánh tay Từ Nhất Huyền, mắt đỏ lên như muốn khóc: "Chàng trốn đi là được rồi, tại sao lại đến?"
"Phu nhân, ta hại nàng bị giam vào lao tù, lẽ nào lại ẩn nấp được?" Từ Nhất Huyền nhẹ nhàng vỗ tay Thi Hoa Niên trấn an, "Phu nhân đừng sợ, ta tin Yến đại nhân sẽ trả lại trong sạch cho ta."
Thi Hoa Niên cúi đầu, không muốn nói thêm gì nữa.
"Từ đại nhân nếu không thẹn với lương tâm thì chắc chắn ta sẽ trả lại trong sạch cho đại nhân, giờ xin mời đại nhân theo ta về Đại Lý Tự kinh đô, ta phải dùng dây thừng trói đại nhân lại, xin lượng thứ." Yến Thù ôm quyền tiến lên mấy bước.
"Chậm đã." Từ Nhất Huyền nói.
Yến Thù nhíu mày, đè tay lên vỏ kiếm.
Từ Nhất Huyền xốc miếng vải đen che xương sọ, hỏi Yến Thù: "Chẳng lẽ Yến đại nhân không muốn biết mười vạn lượng bạc cứu tế và ba mươi ba Cẩm y vệ rốt cuộc đã đi đâu sao?"
Yến Thù dừng lại, trầm ngâm nửa khắc rồi nhìn Từ Nhất Huyền: "Mời đại nhân giải thích."
Từ Nhất Huyền bỗng nhiên cười thê lương, ánh mắt bi thương, ngữ khí vừa xót xa vừa tuyệt vọng: "Nếu ta nói cho Yến đại nhân......"
"Mười vạn lượng bạc cứu tế kia căn bản không được chuyển ra từ kinh đô thì sao?"
"Còn ba mươi ba tính mệnh sống sờ sờ trong mắt người khác chỉ là ván bài quyền lực, chẳng qua là rác rưởi lúc nào cũng có thể xem thường thì sao?"
Từ đại nhân thở hắt ra, sau đó chậm rãi kể lại chuyện hắn đã trải qua trong hơn nửa năm nay.
Hoài Bắc gặp đại hạn, người chết đói khắp nơi làm lay động trái tim của mỗi người yêu nước thương dân, Từ Nhất Huyền cũng là một trong số đó.
Vì vậy hắn chủ động xin vận chuyển mười vạn lượng bạc cứu tế đến Hoài Bắc, khẩn cấp cứu trợ tai hoạ ở phương Bắc.
Điều khiến Từ Nhất Huyền không ngờ tới chính là nhiệm vụ lần này lại thành ác mộng của cả đời hắn.
Ban đầu, ba mươi ba Cẩm y vệ tinh thần phấn chấn, tất cả mọi người đi rất nhanh, hy vọng có thể sớm đến được Hoài Bắc, cứu dân chúng Hoài Bắc trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Nhưng chỉ qua mười ngày, trong đoàn bắt đầu có người ngã bệnh, không chỉ một mà đến mười mấy người đều sinh bệnh.
Lúc đầu Từ Nhất Huyền nghi ngờ đồ ăn có vấn đề nên lúc đến thành trấn đã mời đại phu.
Đại phu cũng không biết rõ ngọn ngành, đưa chút thuốc dưỡng sinh để họ mang theo.
Mấy Cẩm y vệ mắc bệnh vì không muốn làm chậm trễ việc vận chuyển bạc cứu tế nên ai cũng cắn răng chống đỡ, nửa câu oán hận cũng không có.
Từ Nhất Huyền nói tới đây thì đáy mắt tràn ngập khổ sở: "Bọn họ vì bách tính, vì cứu tế mà lê lết thân thể mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng đưa bạc đến Hoài Bắc, nhưng cuối cùng chờ đợi bọn họ là cái gì?"
"Là mười ngày sau bỏ mạng bất đắc kỳ tử! Là sau khi chết mấy ngày liền hóa thành xương trắng bi thảm!!" Từ Nhất Huyền nhịn không được gào lên.
Thi Hoa Niên đưa tay vuốt nhẹ lưng Từ Nhất Huyền để hắn bình tĩnh lại.
"Yến đại nhân, khi ta dừng chân ở dịch trạm từng gửi ba phong thư cho triều đình, nhưng thư nào cũng như đá chìm đáy biển, không có hồi âm." Từ Nhất Huyền nói, "Vì vậy ta phát hiện điểm lạ thường, một ngày nọ sau khi ba người gục xuống, ta xé bỏ niêm phong trên xe vận chuyển bạc rồi mở ra xem."
"Mà trong xe không hề có bạc, chỉ có đá."
"Mỗi tảng đá đều thoa chất kịch độc."
"Cho nên lần vận chuyển bạc này mang danh trung nghĩa không sợ hãi chỉ vì bách tính ngay từ đầu đã là trò cười, chỉ là âm mưu xem ba mươi bốn mạng người như rác."
Từ Nhất Huyền từng câu như sấm sét đinh tai nhức óc, khóc như muốn chảy cả máu mắt.
Ngay cả Yến Thù cũng không khỏi thấy rùng mình.
Lòng trung thành cứ thế bị ném xuống đất, mặc người giẫm đạp, nhỏ bé như sâu kiến.
"Nhưng......" Yến Thù chợt nghĩ đến một điểm đáng ngờ, y ngẩng đầu nhìn Từ Nhất Huyền, "Vì sao Từ đại nhân cũng vận chuyển ngân lượng mà vẫn có thể bình an vô sự."
"Bởi vì ta đã tặng chàng ấy băng tằm Bắc Địch, mang theo người có thể chống lại bách độc." Thi Hoa Niên ngồi cạnh Từ Nhất Huyền lên tiếng.
Thi Hoa Niên vốn là công chúa Bắc Địch, mặc dù tộc nhân bị diệt, nàng nghèo túng chạy trốn tới Trung Nguyên nhưng cũng mang theo trong người không ít bảo vật quý hiếm của Bắc Địch.
Trong đó có băng tằm Bắc Địch.
"Thì ra là thế." Yến Thù gật đầu.
"Khi ta phát hiện trong xe vận chuyển bạc chính là đá tẩm độc thì đã muộn, mấy Cẩm y vệ còn lại lần lượt chết bất đắc kỳ tử, chỉ còn mình ta sống sót." Từ Nhất Huyền lại than thở một tiếng, trong giọng nói đều là không đành lòng, "Nhưng kẻ chủ mưu việc này có lẽ cũng không ngờ ta sẽ sống sót."
Từ đại nhân nhìn về phía xương sọ trên bàn, "Mấy ngày nay ta vẫn luôn điều tra xem rốt cuộc là thế lực nào trong triều mà lại xem mạng người như cỏ rác, gây chuyện ác độc đến mức này, nào ngờ ta còn chưa điều tra rõ thì đã bị người khác truy sát, ngày ngày hoảng sợ lo lắng cho tính mạng, ta vốn không biết là Hàn Nha, đến khi Yến đại nhân nói thì mọi manh mối đều liền mạch! Xin hỏi Yến đại nhân, hiện giờ trong triều ai có quan hệ mật thiết với Bắc Địch?"
Yến Thù lập tức phản ứng kịp.
Là Hàn Nhai!
Mười bốn năm trước, từng có một quận chúa đến Bắc Địch hòa thân, mà quận chúa này chính là con gái của Hàn Nhai!
Tần Quyết Minh, Sóc Phương, Bắc Địch, Bạch Đế Thành, kho lúa thiên hạ, Hoài Bắc, người chết đói khắp nơi, thiên tai, những từ này lần lượt lướt qua đầu Yến Thù.
Một ý nghĩ nảy ra trong lòng Yến Thù khiến y không rét mà run.
Chẳng lẽ......
Đúng lúc này, Yến Thù nghe thấy trên nóc nhà vọng xuống tiếng bước chân rất nhẹ, ánh mắt y lạnh đi, nín thở lắng nghe.
Từ Nhất Huyền hiển nhiên cũng nghe được, hai người liếc nhìn nhau, Yến Thù đột ngột rút ra trường kiếm, Từ Nhất Huyền kéo Thi Hoa Niên giấu nàng sau lưng.
Cùng lúc đó, bảy tên hắc y nhân phá cửa sổ xông vào vây quanh ba người!