Cổ họng Yến Thù thắt lại, đột ngột quay đi: "Nếu vết thương của hai ta đều đã lành, thân thể không việc gì thì sau này tách ra ở riêng, ta sẽ tìm ông chủ thuê phòng khác."
"Hả? Trễ lắm rồi mà? Hôm nay ngươi cứ ở đây ngủ một đêm đã." Thấy Yến Thù đột nhiên kháng cự, Lý Trường Thiên không hiểu cho lắm, hắn bắt lấy cổ tay Yến Thù ngăn cản y rời đi, "Ngươi rốt cuộc sao vậy?"
"Ta......" Yến Thù như bị lửa đốt lập tức hất tay Lý Trường Thiên, sau đó sầm mặt nói, "Chán ghét mùi rượu."
"A...... là vậy sao, xin lỗi." Lý Trường Thiên liên tục nói xin lỗi, "Vậy ngươi thuê phòng khác đi, xin lỗi, ngươi yên tâm, sau này ta không uống nữa."
Yến Thù không đáp lại mà bước nhanh ra khỏi phòng, đến trước quầy tìm chủ khách điếm thuê phòng mới.
Tiểu nhị ân cần đưa y đến tận cửa rồi nói: "Khách quan, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Yến Thù hỏi: "Có thể mang cho ta một thùng nước tắm không."
"Khách quan ngài chờ một lát, ta sẽ lập tức đưa tới cho ngài." Tiểu nhị quay người định đi thì bị Yến Thù gọi lại.
"Khoan đã." Yến Thù nói khẽ, "Làm phiền đổ nước lạnh vào thùng giúp ta."
"Nước lạnh?" Tiểu nhị kinh ngạc, "Khách quan, mặc dù thời tiết bây giờ đang nóng bức nhưng nước lạnh vẫn.....".
"Không sao, nước lạnh." Yến Thù lặp lại.
Tiểu nhị không hỏi nữa, chỉ gật đầu rồi đi chuẩn bị, không lâu sau liền mang thùng tắm đựng đầy nước lạnh đưa vào phòng Yến Thù.
Yến Thù nói cám ơn, đóng chặt cửa và cửa sổ, sau đó y phục cũng không cởi, cứ thế ngồi vào thùng tắm.
Sự lạnh lẽo trong nháy mắt thấm qua y phục cướp đi nhiệt độ cơ thể, Yến Thù ngồi thẳng lưng, chậm rãi thở hắt ra rồi nhắm mắt lại.
Ban đầu chỉ cảm thấy lạnh, nước lạnh hôn lên từng tấc da thịt, chui vào khớp xương, cảm giác này cũng chẳng thoải mái dễ chịu gì, giống như một loại tra tấn không đau giúp Yến Thù tĩnh tâm, nhưng sau khi thân thể dần quen với nhiệt độ nước thì chợt có gì đó không ổn.
Trong phòng rõ ràng yên tĩnh im ắng nhưng Yến Thù dường như nghe thấy tiếng vẩy nước.
Lý Trường Thiên giờ chắc đang tắm, hắn sẽ nằm trong thùng hay là sẽ dựa vào thành?
Hơi nóng mờ mịt, tóc đen của Lý Trường Thiên trôi lững lờ trong thùng, nước trượt dọc theo gương mặt, nhỏ xuống cần cổ và lồng ngực trắng nõn như men sứ, nước ấm sẽ mơn trớn thân thể trần trụi của hắn, xóa tan đi mệt mỏi.
Nếu nước quá nóng, Lý Trường Thiên chắc chắn sẽ hít thở khe khẽ, cố chịu đựng một lát rồi mới thấy thoải mái dễ chịu hơn, hắn có thể sẽ thở dài một tiếng, ngâm cả người vào trong nước, làn da trắng nõn ửng hồng khiến người ta mặc sức tưởng tượng......
Yến Thù bỗng dưng mở to mắt.
Y cúi đầu nhìn nước trong thùng, mặt nước phẳng lặng phản chiếu khuôn mặt lãnh đạm của y nhưng không chiếu được tâm tình phiền muộn xao động.
Yến Thù tâm loạn như ma, đưa tay hất nước văng tung tóe, bọt nước bay lên rồi lại rơi xuống trong thùng, động tác giống như đang phát tiết này căn bản không thể dập nổi ngọn lửa trong người y.
Thân thể y nổi lên dục hỏa.
Yến Thù cực kỳ thất vọng về bản thân, lộ ra vẻ mặt khó nhịn đáng xấu hổ, y nghiến răng, cuối cùng không kìm nén được nữa, đưa tay cởi thắt lưng rồi vuốt ve chỗ khó nói kia.
Tương tư môn, tương tư khổ, chỉ trách nhân gian nhiều niềm vui, chỉ trách mây che trăng sáng không tương chiếu.
Yến Thù nghe thấy Lý Trường Thiên đang gọi y.
Hắn bị thương, nằm trong ngực mình.
Hắn xé vạt áo của mình, nghiêm túc nói như vậy vết thương mới mau lành.
Hắn cùng mình cưỡi chung một con ngựa, ngửa đầu ra sau, gần như dán sát vào lồng ngực của mình.
Ánh mắt hắn mờ mịt khi tỉnh lại sau ác mộng, hắn uống rượu rơi xuống vạt áo loang ra nhàn nhạt, lúc hắn bó thuốc run rẩy chịu đựng không kêu đau, cần cổ của hắn, xương quai xanh của hắn, lồng ngực hắn, bụng hắn, eo thon của hắn......
Hắn cong mắt, nhếch miệng cười vui vẻ.
Hắn gọi.
"Yến Thù!"
Tiếng rên rỉ khe khẽ cố nén tràn ra khỏi miệng Yến Thù, ánh mắt y mơ hồ, thất thần thì thào.
"...... Lý Trường Thiên...... Trường Thiên......"
Si tâm thiêu đốt, niềm vui như nước, phong nguyệt vô biên ai có thể nhẫn nhịn không nhìn?
Sớm sớm chiều chiều, hồng trần hỗn loạn, cuối cùng lại trở về tĩnh mịch.