Lý Trường Thiên thở hắt ra, quay người ôm hiệp sĩ bị thương kia xuống đài luận võ: "Vẫn ổn chứ?"
"Đa tạ thiếu hiệp cứu mạng." Hiệp sĩ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chỉ có thể nói ấp úng.
"Không có gì." Lý Trường Thiên ấn hiệp sĩ ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy trên đài có người đang gọi tên mình.
Rốt cục cũng đến lượt hắn.
"Trường Thiên! Trường Thiên cố lên a!" Thẩm Ngọc Thụ khum tay trên miệng hô to.
Lý Trường Thiên phất tay với hắn, mắt nhìn về phía Yến Thù bên cạnh Thẩm Ngọc Thụ.
Yến Thù đang nhìn hắn đầy lo âu.
Lý Trường Thiên cười với Yến Thù, làm khẩu hình "Ngươi yên tâm", sau đó quay người đi lên đài luận võ.
Trên đài đối thủ của Lý Trường Thiên đã sớm đợi hắn.
Đó là một hiệp sĩ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi tay cầm đoản đao, mặc áo ngắn không cổ, tay áo buộc chặt, quần cũng nhét vào trong giày, y cung kính ôm quyền với Lý Trường Thiên: "Xin thiếu hiệp chỉ giáo."
"Xin chỉ giáo." Lý Trường Thiên cũng nghiêm túc ôm quyền đáp lễ.
Chiêng trống gõ vang, luận võ bắt đầu.
Nam tử cầm đoản đao hô to một tiếng rồi vung đao đâm tới Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên vội vàng nghiêng người tránh nguy hiểm, sau đó Lý Trường Thiên cấp tốc vòng ra phía sau nam tử, duỗi hai tay kẹp chặt cần cổ không được bảo vệ của hiệp sĩ!
Đúng lúc này lại xảy ra một chuyện khiến người ta không tưởng tượng được.
Hiệp sĩ kia ban đầu còn vùng vẫy một hồi, sau đó động tác càng lúc càng chậm chạp, cuối cùng mềm oặt ngã xuống!
Toàn bộ quá trình luận võ chỉ diễn ra trong giây lát.
Trong Hoa Các đột nhiên an tĩnh mấy giây, sau đó lập tức bắt đầu ồn ào, tiếng cảm thán, tiếng trầm trồ và tiếng bàn tán xôn xao.
"Chuyện gì xảy ra? Ngươi thấy rõ không?"
"Đây là võ công gì thế?"
"Hắn thuộc môn phái nào?"
Trên đài luận võ, Lý Trường Thiên nửa ngồi xuống trước mặt hiệp sĩ té xỉu, đưa tay sờ sờ mạch đập trên cổ y, thấy y đang từ từ khôi phục bình thường thì thở phào.
Hiệp sĩ kia cũng dần tỉnh lại, y mê man nhìn khắp bốn phía, tựa như không biết tại sao mình lại đột nhiên té xỉu.
Có người lên đài thông báo Lý Trường Thiên chiến thắng, Lý Trường Thiên ôm quyền nói câu "Đã nhường" với hiệp sĩ còn đang mơ màng rồi nhảy xuống đài, đi tới cạnh Thẩm Ngọc Thụ và Yến Thù.
Thẩm Ngọc Thụ kích động nhào tới hỏi: "Wow, sao ngươi làm được thế! Mau nói ta nghe một chút."
"Thật ra rất đơn giản, chính là hai tay đè động mạch cổ sẽ làm ngất do thần kinh phế vị." Lý Trường Thiên gãi đầu nói, "Ta cũng không ngờ hắn sẽ choáng nhanh như vậy, xem ra đầu dây thần kinh cảm giác trên động mạch cổ của hắn rất mẫn cảm."
"A? Cái gì, là gì cơ?" Thẩm Ngọc Thụ chẳng hiểu ra sao.
"Chính là...... khi động mạch cổ bị đè sẽ kích thích thần kinh cảm thụ, làm nhịp tim giảm đi, huyết áp hạ xuống, làm ngất xỉu một thời gian ngắn." Lý Trường Thiên chỉ vào cổ Thẩm Ngọc Thụ muốn giải thích.
"Ngừng ngừng ngừng, ngươi đừng nói nữa, ta xuyên qua đây mười hai năm, sinh vật đã sớm quên hết rồi." Thẩm Ngọc Thụ nghe mà đau đầu, vội vàng ngắt lời hắn.
"Vậy sao ngươi còn nhớ rõ hydro helium lithium beryllium boron?" Lý Trường Thiên hỏi hắn.
"Cái này quá thuận miệng, không thể quên được a!" Thẩm Ngọc Thụ trả lời.
Nói xong hai người cùng cười ha ha.
Sau khi cười xong, Lý Trường Thiên đi tới chỗ Yến Thù, thấy y im lặng đứng đó nhìn chằm chằm lên đài luận võ trống không.
"Yến Thù, ta thắng rồi!" Lý Trường Thiên chạy qua, cười vang nói.
"Ừm." Yến Thù rũ mắt gật đầu nói khẽ, "Không bị thương là tốt rồi."
Không hiểu sao Lý Trường Thiên cảm thấy Yến Thù hình như có chút hụt hẫng, hắn càng nghĩ càng không hiểu vì sao Yến Thù hụt hẫng, đành phải đổ cho mình nghĩ quá nhiều.
"Trường Thiên, Trường Thiên." Lý Trường Thiên đang nói chuyện với Yến Thù thì Thẩm Ngọc Thụ lại chạy tới nói, "Đối thủ kế tiếp của ngươi chính là tên Bắc Man kia a!! Ngươi có thể bóp choáng hắn giống như lúc nãy không?"
Lý Trường Thiên lắc đầu: "Bóp không được, chiều cao chênh lệch nên không làm gì được."
"Vậy làm sao bây giờ a!" Thẩm Ngọc Thụ kêu lên.
"Còn làm sao nữa, đánh là xong thôi." Lý Trường Thiên đang nói thì chợt cảm nhận được một ánh mắt sáng rực, hắn quay đầu thấy Yến Thù đang lo âu nhìn mình.
Lý Trường Thiên cười nói: "Đừng lo lắng."
Yến Thù không lên tiếng, nhíu mày nhìn Lý Trường Thiên.
"Yên tâm đi, yên tâm." Lý Trường Thiên đưa tay vỗ nhẹ bả vai Yến Thù.
Một vòng luận võ qua đi, mười hai hiệp sĩ chỉ còn lại sáu người tiếp tục so tài phân định thắng bại, rất nhanh liền đến phiên Lý Trường Thiên và tên Bắc Man.
"Trường Thiên cố lên! Trường Thiên cố lên!" Thẩm Ngọc Thụ vung tay cổ động, Lý Trường Thiên đứng dậy đi lên đài luận võ.
Cùng lúc đó, tên Bắc Man từ dưới đài nhảy lên một cái, nặng nề rơi xuống trước mặt Lý Trường Thiên.
Hắn một bước tới gần Lý Trường Thiên, nheo mắt lại dò xét hắn, bởi vì hình thể khác biệt nên cảm giác áp bách trong nháy mắt vây quanh Lý Trường Thiên.
Nhưng Lý Trường Thiên không chút sợ hãi ngửa đầu đối mặt với tên Bắc Man, cả người đứng nghiêm.
Hai người cứ thế trừng nhau một hồi, tên Bắc Man bỗng nhiên đưa tay ôm quyền với Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên sững sờ, ôm quyền đáp lễ.
Tên Bắc Man mở miệng: "Ngươi có biết vì sao lúc nãy tên phế vật kia nhận thua mà ta vẫn đánh hắn không?"
Lý Trường Thiên nhìn tên Bắc Man, không trả lời.
Thấy Lý Trường Thiên không lên tiếng, tên Bắc Man tự hỏi tự đáp: "Bởi vì hắn nhận thua! Hắn là người hèn yếu, loại người này đáng bị đánh, nhưng ta nhìn ra được ngươi không phải là kẻ như thế, trong mắt ngươi có dũng khí và không sợ hãi, ta hy vọng ngươi sẽ không xin tha mạng, đừng để ta thất vọng."
"Xin tha mạng?" Lý Trường Thiên cười, "Ngươi cứ như vậy khẳng định ta đánh không lại ngươi à?"
Tên Bắc Man cười nhạo một tiếng, hắn khoa tay mô tả thân hình Lý Trường Thiên, đùa cợt lắc đầu.
"Huynh đệ, cái này đâu phải là so sánh khổ người ai to hơn." Lý Trường Thiên nói.
"Đây là xem ai ngã xuống trước."