Hắn đau đến run người, ý thức trở nên mơ hồ.
Trong hoảng hốt, Lý Trường Thiên tựa như trông thấy Yến Thù quay lưng về phía mình, đứng trước một sân khấu sơn son lộng lẫy.
Tiếng chiêng trống rền vang, con hát trên đài đang hát một khúc ca bi thương.
"Vì sao tìm nơi nương tựa quân địch, vì sao lại phản bội ta, vì sao tổn thương thân thích của ta, vì sao a!"
"Tướng quân ơi."
Con hát đang khóc, nước mắt lã chã.
"Khổ không sao kể xiết, không sao kể xiết."
Lý Trường Thiên lảo đảo chạy về phía Yến Thù, hắn muốn mở miệng giải thích nhưng cổ họng như đã bị chặn lại, lời gì cũng không nói được.
Có lẽ Yến Thù nghe tiếng bước chân nên chậm rãi xoay người lại.
Nhìn thấy Lý Trường Thiên, đầu tiên y lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cảm xúc trong mắt dần biến thành phẫn nộ.
Y cắn răng, ngữ khí vừa bi ai vừa đau đớn.
Y lạnh lùng nói với Lý Trường Thiên.
"Cút."
Lý Trường Thiên hoảng sợ bừng tỉnh, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, phát hiện mình còn nằm trong lồng sắt, hai tay bị dây thừng trói chặt, trong miệng nhét giẻ rách.
Lý Trường Thiên không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ mơ hồ cảm giác đang là ban đêm.
Đúng lúc này, một người từ ngoài doanh trướng đi vào.
Là Trưởng Tôn Bách.
Y mặc áo giáp đen, lạnh lùng nhìn Lý Trường Thiên trong lồng sắt như đang nhìn một con vật chết.
Trưởng Tôn Bách giơ tay ra hiệu, hai tướng sĩ tiến lên mở cửa lồng sắt rồi kéo Lý Trường Thiên ra.
Ngoài doanh trướng, các tướng sĩ cầm đuốc xếp hàng chỉnh tề, phía trước tạm thời dựng một chiếc bục cao.
Trên bục đặt quan tài, linh vị, đồ cúng và cờ tang.
Giấy tiền tung bay đầy trời như âm thầm than khóc.
Hai tướng sĩ kéo Lý Trường Thiên tới trước bục, Trưởng Tôn Bách đi tới đạp lên lưng Lý Trường Thiên bắt hắn quỳ rạp dưới đất.
Lý Trường Thiên muốn giải thích nhưng hai tay bị trói, trong miệng nhét giẻ rách, hắn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Ánh đuốc chói mắt, gió lạnh rít gào, không biết than thở thế sự vô thường hay than thở nỗi oan thấu trời.
Lý Trường Thiên quỳ trên mặt đất nghe Trưởng Tôn Bách đọc văn tế Tần Quyết Minh, còn nói trong quân có phản đồ là một nỗi sỉ nhục.
"Kẻ gian không chết sẽ khó mà xoa dịu lòng quân."
Trưởng Tôn Bách nói xong thì Lý Trường Thiên bị thô lỗ kéo lên giá gỗ trên bục, hắn bị ép quỳ xuống, cánh tay bị trói vào giá gỗ.
Trong quân có lệnh.
Nếu tướng lĩnh nào đầu hàng quân địch mà bị bắt sống thì trước mặt mọi người sẽ lấy roi sắt quất một trăm cái, sau đó chặt đầu cảnh cáo các tướng sĩ khác.
Trời âm u, đất lặng thinh, không ai ngăn cản, Lý Trường Thiên cũng chẳng có cơ hội giải thích, một nhát roi sắt quất mạnh vào cánh tay hắn làm máu tươi bắn tung tóe, da thịt lật lên mơ hồ thấy được xương trắng.
Roi sắt có gai nên quất vào sẽ làm da tróc thịt bong cực kỳ đau đớn, tiếng hét thảm bị chặn lại trong cổ, toàn thân Lý Trường Thiên run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Hắn khó nhọc ngẩng lên, muốn tìm bóng dáng Yến Thù trong đám người.
Lý Trường Thiên không cam tâm.
Nếu hắn thật sự phải chết ở đây thì cũng không thể gặp Yến Thù một lần cuối cùng sao?
Trước mặt Lý Trường Thiên, tướng sĩ giơ cao roi sắt trong tay mang theo khí lạnh và máu tanh, nặng nề quất vào người Lý Trường Thiên.
Roi sắt dừng lại, gai nhọn xé rách da thịt, máu tươi từ vết thương tràn ra chảy dọc roi sắt xuống đất.
Nhưng Lý Trường Thiên không cảm nhận được đau đớn do roi sắt quất vào người.
Hắn thẫn thờ ngẩng đầu nhìn người đứng chặn trước mắt.
Yến Thù một tay nắm chặt roi sắt, ngăn cản roi quất vào người Lý Trường Thiên.
Rõ ràng dáng vẻ y vẫn còn rất suy nhược, sắc mặt và bờ môi đều trắng bệch, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt kiên định, không có chút dao động hay do dự nào.
"Yến đại nhân?!"
Trưởng Tôn Bách kinh ngạc gọi.
Chẳng phải Yến Thù vừa trúng độc vừa trọng thương nên đang hôn mê trên giường bệnh ư? Sao lại xuất hiện ở đây.
Yến Thù không trả lời, y rũ mắt buông roi sắt rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lý Trường Thiên, giơ tay trái lấy ra giẻ rách trong miệng Lý Trường Thiên.
Tay phải của y lúc nãy nắm roi sắt có gai nên bây giờ máu me đầm đìa, hết sức thê thảm.
Lý Trường Thiên nhìn tay phải của Yến Thù, đôi mắt đỏ bừng.
Đột nhiên vết thương trên người đau buốt, nhưng cũng không đau bằng trái tim như bị xé nát.
Không nên như thế.
Lý Trường Thiên thầm nghĩ.
Yến Thù không nên chịu khổ, lại càng không nên chịu nhiều tổn thương như vậy vì mình.
Giẻ rách trong miệng được lấy ra, trước kia không thể nói chuyện thì Lý Trường Thiên đã nghĩ ra được rất nhiều lời, nhưng hôm nay có thể giải thích thì hắn lại nghẹn ngào không nói được gì.
"Yến Thù......" Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù, trong mắt ngấn lệ, nhỏ giọng nức nở.
"Ta đây, ta đang nghe đây." Thanh âm Yến Thù cũng rất nhẹ.
"Lúc trước Tần đại nhân biết mình mắc bệnh nặng, ông ấy sợ bệnh tình của mình sẽ khiến lòng quân dao động, ông ấy cũng biết muốn chiến đấu với Bắc Địch phải cần một cơ hội, cần một mưu lược, thế là Tần đại nhân tìm ta bàn bạc......" Dù Lý Trường Thiên đã rơi vào khốn cảnh, thân bị trọng thương nhưng vẫn nói năng rõ ràng mạch lạc, "Tần đại nhân muốn ta đem đầu ông ấy giả vờ quy hàng Bắc Địch, ngoài mặt khúm núm nhưng thật ra là tìm cơ hội ám sát Khả Hãn Bắc Địch, Tần đại nhân cắt cổ tự sát, ta không hề làm hại ông ấy."
Nói đến đây Lý Trường Thiên nhắm mắt lại, một là không dám nhìn Yến Thù, hai là quật cường không muốn rơi nước mắt.
Khi Lý Trường Thiên nhận lời Tần Quyết Minh thực hiện mưu kế.
Hắn đã lường trước kết cục này.
Vạn người phỉ nhổ, ngàn người chỉ trỏ.
Đến thời khắc này Lý Trường Thiên mới phát hiện bị người hiểu lầm quả là rất khổ sở.
Nếu trái tim đỏ tươi có thể chứng minh lòng trung thành thì Lý Trường Thiên chỉ hận không thể moi tim mình ra cho mọi người thấy, miễn là chứng minh được hắn không nói dối.
Đúng lúc này, Lý Trường Thiên nghe thấy Yến Thù gọi tên mình.
"Trường Thiên."
Lý Trường Thiên mở mắt ra nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia,
Yến Thù nói.
"Ta tin ngươi."
Nước mắt Lý Trường Thiên bỗng dưng rơi xuống.
Ba chữ này khiến hắn không còn hoảng loạn, không còn bất an.
Bây giờ đã có thể thanh thản, không sợ ác ngôn, không sợ hiểu lầm.
Chỉ nói mình rất ngay thẳng, không thẹn với lương tâm giữa trời đất.
Lý Trường Thiên cắn chặt môi thút thít, hắn không muốn khóc nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối, muốn ngăn cũng không nổi.
Yến Thù đưa tay lau nước mắt cho Lý Trường Thiên rồi nói: "Ta đưa ngươi đi."
Y cởi trói cho Lý Trường Thiên rồi cõng hắn lên.
Lúc này Lý Trường Thiên mới phát hiện vết thương trên vai Yến Thù còn đang rướm máu, nhuộm đỏ cả một mảng lớn.
Không chỉ có thế, khi Lý Trường Thiên áp lên lưng Yến Thù còn phát hiện thân thiệt của Yến Thù cao bất thường.
Yến Thù đang sốt.
Nhất định y đã chịu đựng đau đớn, vừa tỉnh lại đã chạy ngay tới đây.
"Yến đại nhân, xin ngài nghĩ lại! Dừng bước đi ạ!"
Mấy tướng sĩ tiến lên, Trưởng Tôn Bách ngăn cản Yến Thù, "Hắn nói miệng không có bằng chứng, không thể tin được!"
"Vậy nếu đúng như hắn nói thì sao?" Yến Thù hỏi Trưởng Tôn Bách.
"Nếu thật sự đúng như hắn nói thì chắc chắn Tần đại nhân sẽ để lại manh mối cho chúng ta!" Trưởng Tôn Bách quả quyết.
"Ta sẽ đi tìm manh mối." Yến Thù nói, "Giờ để ta đưa hắn đi trước."
"Không được!" Trưởng Tôn Bách chém đinh chặt sắt nói, "Chân tướng chưa rõ, trên vai hắn còn gánh tội giết Tần đại nhân, ngay trước mặt các tướng sĩ làm sao tuỳ tiện thả hắn được?"
Ánh mắt Yến Thù lạnh đi.
Đang lúc giằng co thì từ xa đột nhiên có người chạy tới.
"Chờ một chút!!!"
Lệ Trảm Phong vội vàng chạy đến, hắn rõ ràng cũng vừa rời khỏi giường bệnh, trên trán còn quấn vải trắng thật dày.
"Ta có." Lệ Trảm Phong lấy ra một bức thư tay, "Ta có thể chứng minh Lý Trường Thiên không phải phản đồ, đây là thư tay của Tần đại nhân để lại!"
Thì ra khi còn sống Tần Quyết Minh đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Hắn biết chuyện này không thể để Yến Thù và Trưởng Tôn Bách biết, nếu không hai người nhất định sẽ cực lực phản đối.
Vì vậy Tần Quyết Minh không hề tiết lộ gì với hai người này, thậm chí còn chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.
Lối đi bí mật trong dinh thự là do Tần Quyết Minh cố ý để Lệ Trảm Phong tìm ra.
Chờ Bắc Địch tiến đánh thì trước hết giả bộ chạy tán loạn rồi thông qua lối đi bí mật đánh lén, đây cũng do Tần Quyết Minh nói với Lệ Trảm Phong.
Nhưng Tần Quyết Minh lo lắng trong quân sẽ có Bắc Địch trà trộn nên không nói rõ với Lệ Trảm Phong về chuyện Lý Trường Thiên giả vờ quy hàng, chỉ để lại cho Lệ Trảm Phong một bức thư tay rồi bảo hắn sau khi chiến thắng hãy mở ra xem.
Đáng tiếc khi Lệ Trảm Phong đang chiến đấu kịch liệt với Bắc Địch thì bị thương hôn mê một thời gian, vì vậy không thể xem thư kịp thời.
Tuy có hiểu lầm nhưng cũng may vẫn chưa quá muộn.
Lý Trường Thiên rốt cuộc có thể rửa oan giải tội.
Ngay khi Lệ Trảm Phong cầm bức thư do chính tay Tần Quyết Minh viết để rửa sạch oan khuất cho Lý Trường Thiên ngay trước mặt tất cả tướng sĩ, thân mình Yến Thù bất thình lình gục xuống ngã lăn ra đất.
Cuối cùng y vẫn miễn cưỡng mình quá mức.
"Yến Thù!!!"
Lý Trường Thiên gào lên tê tâm liệt phế.
Đó là thanh âm cuối cùng Yến Thù nghe thấy trước khi ngất đi.
-
Yến Thù mê man mấy ngày, ý thức trôi nổi mơ hồ, mặc dù không tỉnh hẳn nhưng y vẫn loáng thoáng nghe được tiếng người nói chuyện.
"Quỷ độc này của Bắc Địch chúng ta cũng không biết giải thế nào, e là sẽ lưu lại mầm bệnh."
"Ta đã báo cáo việc này về kinh thành, chờ Yến đại nhân tỉnh lại sẽ để y về kinh thành tĩnh dưỡng chữa bệnh."
"Lý tướng quân, ngài đừng mãi canh chừng như vậy, ngài đã không chợp mắt mấy ngày mấy đêm rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
"Kinh thành có nhiều đại phu giỏi lắm, nhất định sẽ trừ khử độc này tận gốc."
Khi Yến Thù tỉnh lại hoàn toàn thì không biết đang là lúc nào, không biết mình đang ở đâu.
Y cố gắng xác định chung quanh, phát giác mình nằm trong quân trướng.
"Yến Thù, ngươi tỉnh rồi!" Một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Yến Thù quay đầu lại thấy một người tướng mạo tuấn tú ngồi cạnh giường, trong mắt tơ máu chằng chịt, chắc hẳn đã nhiều ngày rồi chưa ngủ.
Trong khoảnh khắc Yến Thù không nhận ra người trước mặt mình là ai, y chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt, ù tai hoa mắt.
Cảm giác này rất kỳ quái, trong lòng có một thanh âm nói cho Yến Thù biết đây là người rất quan trọng.
Nhưng Yến Thù vẫn không nhớ nổi hắn là ai.
Cũng may ký ức chậm rãi về lại trong đầu Yến Thù, thổi tan đám sương mù kia.
"Trường Thiên......" Yến Thù khó nhọc thốt ra hai chữ.
Đôi mắt Lý Trường Thiên đỏ ngầu, hắn nắm lấy tay Yến Thù: "Ngươi thấy thế nào rồi? Trên người còn đau không?"
Yến Thù hỏi lại: "Thương tích của ngươi......?"
"Vết thương của ta đã khép lại lâu rồi, ngươi biết mình đã hôn mê bao lâu không? Năm ngày, tận năm ngày cơ đấy." Trong giọng nói của Lý Trường Thiên tràn ngập sợ hãi.
"Không sao." Yến Thù nhẹ giọng trấn an, "Không sao đâu......"
Lý Trường Thiên nắm chặt cổ tay Yến Thù rồi kéo tay y lên môi.
Trên tay Yến Thù còn vết thương do hôm đó nắm roi sắt, bây giờ đã cầm máu kết vảy, mơ hồ có thể thấy được tình trạng thê thảm lúc ấy.
Lý Trường Thiên nhẹ nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay Yến Thù, khóe mắt đỏ ửng, cong mắt cười với y.
"Ừ! Đã không sao nữa rồi."