Yến Thù thức dậy từ sớm, ngồi trên giường ngước nhìn lỗ hổng trên nóc nhà chằm chằm, ánh trăng đã tàn, không còn rực rỡ.
Ngoài lỗ hổng có chút ánh sáng, bình minh bàng bạc dần ló dạng nơi chân trời.
Yến Thù quét sạch gian phòng, đeo bọc hành lý lên lưng rồi đóng cửa.
Trong sân không có người, lặng yên tĩnh mịch, một chiếc lá khô nhẹ rơi xuống.
Yến Thù đi thẳng đến sảnh đường, lúc ngang qua Tây viện thì thả chậm bước chân nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.
Tần Quyết Minh và Yến Thù cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó cùng Triệu bá tiễn y đến cổng tứ hợp viện.
Triệu bá dắt tuấn mã tới, đưa dây cương cho Yến Thù.
Tần Quyết Minh chắp tay sau lưng, đáy mắt có chút không nỡ nhưng vẫn lộ rõ vẻ tự hào: "Lần này đi Giang Nam phải chú ý an toàn."
Có lẽ Tần Quyết Minh cũng không phát hiện ra mình đã nói câu này với Yến Thù vô số lần.
"Đến Giang Nam có thể gặp thám tử của ta trước, nhưng thân phận hắn khá đặc biệt nên chắc sẽ không tiện nhận ra con đâu." Tần Quyết Minh nói.
Yến Thù gật đầu: "Nghĩa phụ, Lý Trường Thiên hắn......"
"Con yên tâm, chỉ cần hắn đi ngay ngồi thẳng thì ta sẽ không làm khó hắn." Tần Quyết Minh đáp.
"Xin nghĩa phụ......" Yến Thù ngập ngừng nửa ngày mới nói tiếp, "Gạt bỏ thành kiến, chăm sóc hắn nhiều hơn, hắn......thật sự là người trung can nghĩa đảm và thiện tâm".
Tần Quyết Minh ngẩn người, rất lâu sau mới gật đầu: "Được."
Yến Thù hành lễ rồi đeo bọc hành lý lên vai, lưu luyến từ biệt Tần Quyết Minh và Triệu bá.
Trong thành trấn, Yến Thù không dám cưỡi ngựa vì sợ quấy nhiễu dân chúng dọc đường.
Y cứ như vậy dắt ngựa, một đường đi thẳng ra ngoài thành.
Đi ngang qua khu chợ phồn hoa, người trong gánh xiếc đang khiêng rương đạo cụ, chờ đến giờ Tỵ khi dân chúng qua đường nhiều hơn sẽ bắt đầu rao lên.
Yến Thù bất giác nhớ lại ngày y và Lý Trường Thiên vừa tới Sóc Phương, Lý Trường Thiên nhảy nhót trong đám đông, cuối cùng chạy lại bên cạnh y, vẻ mặt đầy kinh ngạc hớn hở nói với y.
"Wow, bọn họ thật sự đập nát tảng đá lớn trên ngực luôn đó! Còn có người đi cà kheo với cái kia nữa! Người phun lửa kia tuyệt quá! Thật là đặc sắc! Cao thủ dân gian!"
Thật ra Yến Thù cũng không thích những gánh xiếc đường phố ầm ĩ kia, nhưng sau khi Lý Trường Thiên trầm trồ với y, Yến Thù đột nhiên cảm thấy mấy gánh xiếc này hình như cũng rất thú vị.
Yến Thù hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn những nghệ nhân của gánh xiếc kia, giờ vẫn còn sớm, đường phố vắng vẻ, ngay cả Yến Thù cũng thấy có chút cô quạnh.
Yến Thù rũ mắt tiếp tục dắt ngựa hướng ra ngoài thành trấn.
Lúc gần ra khỏi thành, Yến Thù đi ngang qua một y quán.
Trong y quán có người đang chữa thương, rống lên như heo bị chọc tiết: "Đại phu a!! Nhẹ chút a!!"
Bỗng dưng Yến Thù lại nhớ đến Lý Trường Thiên cũng sợ đau, khi bôi thuốc thỉnh thoảng cũng kêu hai tiếng nhưng không khó nghe như vậy, cứ như ma kêu quỷ khóc.
Hắn chỉ cắn răng, vẻ mặt đau khổ, cau mày cố chịu đựng.
Nếu thực sự chịu không được thì mới lên tiếng: "Ai! Ca! Ca của ta ơi! Nhẹ chút, ngài nhẹ chút đi a!"
Yến Thù vẫn luôn hiếu kỳ giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Lý Trường Thiên rốt cuộc là ở đâu.
Bởi vì sự đau đớn sau khi nuốt viên thuốc màu đỏ còn lớn hơn khi bôi thuốc rất nhiều, mà lúc đó Lý Trường Thiên lại chẳng nói một câu xin tha.
Về sau Yến Thù dần phát hiện ra.
Giới hạn này không nằm ở Lý Trường Thiên mà ở y.
Nếu hôm đó y nói với Lý Trường Thiên: "Nếu đau thì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ nhẹ hơn."
Thì khi Lý Trường Thiên bó thuốc sẽ kêu lên vài tiếng.
Nhưng nếu y nói: "Sẽ hơi đau, ngươi cố nhịn một chút."
Thì cho dù Lý Trường Thiên đau đến toàn thân run rẩy cũng sẽ không kêu ra tiếng.
Bây giờ trên người Lý Trường Thiên đều là vết thương do tra tấn để lại, phải bó thuốc rất nhiều lần, cũng không biết Lý Trường Thiên có mở miệng nói với đại phu rằng mình sợ đau hay không.
Yến Thù chợt bừng tỉnh phát hiện mình đã ra khỏi thành trấn.
Vùng ngoại ô, quan đạo, lá sồi rụng đầy núi, hoa quýt nở khắp tường.
Yến Thù ngoái nhìn tường thành Sóc Phương sừng sững, sau đó leo lên ngựa hất dây cương đi về phía Nam.
Yến Thù giục ngựa phi nhanh trên quan đạo, bỗng nhiên lại nhớ đến Lý Trường Thiên.
Nhớ lúc hai người vừa rời khỏi trấn Xuất Dư, y mua cho Lý Trường Thiên một con ngựa.
Lý Trường Thiên nắm dây cương, ngượng ngùng cười với y: "Ta không biết cưỡi."
Yến Thù kiên nhẫn dạy hắn, Lý Trường Thiên học rất nghiêm túc và cũng rất nhanh, chỉ qua nửa ngày đã nắm được trọng tâm.
Hôm đó khi Lý Trường Thiên bắt đầu giục ngựa lao nhanh, Yến Thù sợ hắn ngã xuống nên luôn cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Đột nhiên Lý Trường Thiên vừa cưỡi ngựa vừa quay đầu lại, hưng phấn cười với y: "Ta biết cưỡi rồi này!!!"
Nụ cười của thiếu niên phong thần tuấn lãng vô tư phóng khoáng không có gì trói buộc, như vó ngựa phi trong gió xuân, không màng đâu mới là bến bờ.
Đó là ký ức đầu tiên của Yến Thù về bốn chữ "Có người đồng hành".
Yến Thù một mình phi nhanh trên quan đạo, đột nhiên ghìm lại dây cương để con ngựa dừng lại.
Yến Thù chợt nhận ra có một chuyện y đã nghĩ sai.
Hôm qua lúc ngắm trăng, Lý Trường Thiên hỏi y.
"Sao ngươi lại muốn đem ta đi Giang Nam?"
Y trả lời.
"Bởi vì sợ nghĩa phụ lại dùng hình với ngươi."
Thật sự là như vậy sao?
Y quả thật vì sợ Tần Quyết Minh dùng hình với Lý Trường Thiên nên mới khăng khăng muốn dẫn Lý Trường Thiên đi Giang Nam sao?