Sau khi Lý Trường Thiên hỏi câu này thì gian phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng hít thở khẽ khàng của hai người.
Yến Thù không ngờ Lý Trường Thiên sẽ đem chuyện này phô bày trần trụi trước ánh sáng mà nói.
Không phải chuyện gì cũng có thể từ trong lòng moi ra.
Nếu như vậy chuyện này sẽ không ngừng rỉ máu, trở nên vô cùng đáng sợ.
Nhưng nếu không nói thì sẽ chẳng giải quyết được gì cả.
Mấu chốt đang ở đây, ngươi có muốn giải quyết vấn đề hay không.
Hiện giờ Lý Trường Thiên nghĩ như vậy.
Trong giọng nói của Lý Trường Thiên có bất an nhưng hắn không trốn tránh, hắn đối mặt với Yến Thù, hỏi một câu mà hắn muốn biết đáp án nhất: "Nếu ta thật sự là người Hàn Nha thì dù ta không có quá khứ, không có đã từng, cũng sẽ không đi theo Hàn Nha, ngươi sẽ chán ghét ta, xem ta là kẻ thù sao?"
Nhưng Yến Thù không nghĩ như vậy.
Y quay đầu đi rồi nói: "Đừng vì chuyện chưa biết rõ mà tăng thêm phiền não."
Cố né tránh trả lời nhưng cũng gián tiếp nói rõ ý nghĩ của Yến Thù.
Trong ánh mắt Lý Trường Thiên hiện lên một nỗi mất mát, thầm than thở trong lòng.
Ông trời ơi, hãy cho ta thân thế của người bình thường đi!
Nếu không thì......
Kẻ ngốc cũng được a!!!
"Đúng rồi!" Lý Trường Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy từ trong ngực ra một vật đưa cho Yến Thù, "Ngươi nhìn thử xem, thấy quen không? Hôm qua trong phòng phường chủ ta nhặt được nó, cảm thấy không giống đồ trong phòng nàng cho lắm."
Yến Thù cầm vật trên tay Lý Trường Thiên giơ lên trước mắt xem xét.
Đó là một mảnh vàng lá cực mỏng kiểu vân mây, là thứ được khảm trên vũ khí, có lẽ trong lúc đánh nhau đã vô tình rơi xuống.
Yến Thù cũng thấy nó rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.
Hai người đều lâm vào trầm tư, vắt óc suy nghĩ.
Bỗng nhiên hai người cùng lúc nhớ ra, nhìn nhau đồng thanh.
"Thẩm Ngọc Thụ!"
Hôm đó ở khách điếm, trong phòng Lý Trường Thiên, khi Thẩm Ngọc Thụ trách móc Yến Thù cáu gắt đã tức giận đập cây quạt trong tay lên khung cửa.
Mặt trên cây quạt kia cũng có kiểu dáng vân mây bằng vàng lá.
"Mấy ngày nữa tới Thiên Khuyết Sơn Trang hỏi thử xem sao." Tìm được dấu vết để lại, Lý Trường Thiên có chút phấn khởi.
"Không vội, chờ vết thương đỡ hơn chút đã." Yến Thù nói.
"Cũng đúng." Lý Trường Thiên gật đầu, "Nhưng nói không chừng Ngọc Thụ sẽ đến khách điếm tìm chúng ta, đến lúc đó hỏi hắn xem có biết gì không."
Lý Trường Thiên gọi Thẩm Ngọc Thụ thân mật như vậy khiến Yến Thù khựng lại.
Không hiểu sao Yến Thù cảm thấy bực bội, thậm chí có chút không vui, y trầm giọng hỏi: "Lúc trước ta vẫn thấy hoài nghi, ngươi và Thẩm công tử rốt cuộc quen nhau như thế nào?"
"Thì...... thì...... Hôm đó chẳng phải ta ở Hoa Các dò la tin tức sao?" Lý Trường Thiên hoảng sợ cúi đầu cười khan, "Sau đó đụng phải hắn, còn nói chuyện rất hợp nhau nên quyết định làm quen một chút, chẳng phải đã có câu kết giao nhiều bằng hữu thì sẽ có nhiều đường đi sao?"
Yến Thù trầm mặc không đáp.
Lời Lý Trường Thiên nói không có chút vấn đề nào.
Dù Yến Thù không thích nghiên cứu chuyện đối nhân xử thế nhưng cũng hiểu được đạo lý.
Nam tử hán đại trượng phu, tứ hải hào kiệt đều là bạn.
Yến Thù chợt thấy hoang mang.
Bởi vì chính mình không thể khắc chế tức giận và bức bối trong lòng.
Y không nên nóng nảy như vậy, lại càng không nên có tâm tình như vậy.
Dù bây giờ hai người đang đồng hành nhưng Lý Trường Thiên chung quy sẽ tìm được chỗ của mình, tìm được nơi sống yên ổn như Chung Ly.
Lúc trước mình đưa Lý Trường Thiên đi khỏi trấn Xuất Dư chẳng phải vì muốn giúp hắn tìm người thân sao?
Vì vậy ngày nào Lý Trường Thiên tìm được người thân thì ngày đó hai người họ sẽ tách ra.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Yến Thù có chút không thở nổi.
Lồng ngực y giống như bị ngàn vạn mũi kim xuyên qua, đâm đến đau nhói.
Sắc mặt Yến Thù trắng bệch, đè lại lồng ngực phập phồng dữ dội.
Tại sao có thể như vậy?
Yến Thù bỗng dưng nhớ lại hai lần họ ly biệt trước đó.
Lần đầu ở trấn Xuất Dư, y mau chóng cưỡi ngựa rời đi, không có bất kỳ cảm xúc rối loạn nào.
Sở dĩ trở về có lẽ vì đêm hôm trước Lý Trường Thiên thở dài khiến Yến Thù mềm lòng, cho nên mới có ý định giúp Lý Trường Thiên tìm người thân.
Lần thứ hai ở Sóc Phương, y cưỡi ngựa phi nhanh trên quan đạo, sau đó lại trở về, lần đó là vì lo lắng Lý Trường Thiên lại bị Tần Quyết Minh hành hạ, cũng hy vọng trên đường có người bầu bạn.
Nếu khi ấy thật sự tách ra với Lý Trường Thiên, có lẽ Yến Thù sẽ tiếc hận, sẽ buồn vô cớ, sẽ cảm thấy cô đơn rất lâu.
Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như vừa rồi, trái tim đau thắt lại.
"Yến Thù?!"
Một tiếng gọi làm Yến Thù đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Ngươi sao rồi? Sao lại che ngực, ngươi đau ngực à?" Trong mắt Lý Trường Thiên đều là lo lắng.
Yến Thù thu tay lại, thanh âm cực nhẹ: "Không sao."
Lý Trường Thiên đang muốn hỏi tiếp thì cửa phòng bị đẩy ra, đại phu cầm đống bình thuốc đi đến.
"Ôi sao ngươi lại leo lên giường rồi? Hai đại nam nhân các ngươi không thấy chật à? Nào nào nào, đứng dậy thay thuốc đi." Đại phu trung khí mười phần hô lên, sau đó nhanh nhẹn thay thuốc cho hai người rồi dặn dò mấy việc cần chú ý.
Hai người vô cùng cảm kích, nói tạ ơn liên tục.
Nghỉ ngơi ở y quán nửa ngày, hai người đã lấy lại chút sức lực, trở về khách điếm.
Lý Trường Thiên dìu Yến Thù bị thương nặng hơn về phòng, trải chăn đệm rồi đỡ y nằm xuống.
Yến Thù nhớ ra trên người Lý Trường Thiên cũng có vết thương, không nỡ nhìn hắn vất vả nên nói: "Ta không sao, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
Lý Trường Thiên gật đầu rồi xoay người định ra khỏi phòng, đi tới cửa lại quay về, hắn đề nghị: "Hay là hai ta ở một phòng đi, tìm chủ khách điếm thuê phòng nào có hai giường lớn để tiện chăm sóc nhau luôn."
Yến Thù lúng túng nửa ngày rồi gật đầu: "...... Được."
-
Hai người ở khách điếm nghỉ ngơi mấy ngày vẫn chưa ra ngoài, đồ ăn đều do tiểu nhị khách điếm đưa tới.
So với Yến Thù, vết thương của Lý Trường Thiên khép lại mau hơn, ngày thứ ba đã có thể nhảy nhót khắp nơi.
Lý Trường Thiên cũng không chạy ra ngoài mà ở lại trông nom Yến Thù, ngồi bên giường nói chuyện phiếm với y, bảo y dạy mình phân biệt giờ giấc bằng cách nhìn mặt trời và bóng nắng.
Mặc dù đã học một ngày nhưng Lý Trường Thiên vẫn thấy mơ hồ, cũng may Yến Thù có kiên nhẫn, không sợ phiền phức mà dạy hắn từng lần một.
Hai người ở chung cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ ngày thứ sáu.
Hôm đó Lý Trường Thiên thay thuốc xong, cảm thấy mặc quần áo che lại vết thương khó chịu, vừa lúc thời tiết lại khá nóng bức, thế là hắn chỉ khoác trung y chứ không cài kín, lộ ra lồng ngực trơn bóng trắng nõn và nửa bụng quấn băng.
Yến Thù vừa ngủ trưa dậy đã thấy Lý Trường Thiên nửa người trên trần trụi, ngồi dựa cột giường bên cạnh, chỉ vào bóng nắng dưới đất để phân biệt canh giờ.
"Ngươi...... Ngươi...... Sao lại áo rách quần manh thế kia?!" Yến Thù dời mắt, không dám nhìn thẳng.
"Nóng mà, bức bối muốn chết, vết thương trên vai ngươi không thấy bí sao?" Lý Trường Thiên nhớ lại trước kia ở chiến địa hoàn cảnh ác liệt, khí trời nóng bức mà không có máy điều hòa, đồng đội hắn bị thương ở vai, bác sĩ không cho mặc áo vào vì sợ chảy mồ hôi sẽ bị nhiễm trùng.
Lý Trường Thiên bỗng nhiên vỡ lẽ ra điều gì.
Vết thương của Yến Thù khép lại rất chậm, có phải liên quan đến chuyện này không?
"Ta nghe nói vết thương che lại sẽ chậm lành, hay là ngươi cũng cởi trần đi." Lý Trường Thiên bảo Yến Thù.
Yến Thù nghe vậy thì đột nhiên thất sắc.
Lý Trường Thiên biết vai Yến Thù bị thương nên không tiện mặc đồ hay cởi đồ, với ý nghĩ giúp người là niềm vui, hắn đi đến cạnh giường Yến Thù, đưa tay kéo đai lưng Yến Thù: "Không sao đâu, hai ta đều là đại nam nhân cả mà, đừng để ý nhiều như vậy."
Yến Thù bối rối gạt tay Lý Trường Thiên, trầm giọng quát khẽ: "Đừng đụng vào ta."
"Để trần đi, vết thương sẽ mau lành hơn một chút!" Lý Trường Thiên xoa bàn tay bị đánh đau, kiên trì nói, "Ngươi đừng quản lễ nghĩa gì nữa, thân thể mới là vốn liếng để làm cách mạng!"
Sắc mặt Yến Thù triệt để đen lại, y quấn chăn nằm xuống đưa lưng về phía Lý Trường Thiên, không nói một lời, dường như đang cực kỳ tức giận.
Lý Trường Thiên gãi đầu: "Ngươi đừng nóng giận, ta chỉ lo vết thương của ngươi thôi mà, được được, ta sai rồi, ta không biết xấu hổ, xin lỗi, ngươi yên tâm đi, ta không cởi y phục của ngươi nữa."
Nhưng Lý Trường Thiên ôn tồn xin lỗi nửa ngày mà Yến Thù cũng không có ý định nguôi giận.
Yến Thù nằm nghiêng trên giường nắm chặt chăn mền, xoay lưng về phía Lý Trường Thiên, cứng rắn như đá.
Lý Trường Thiên bất đắc dĩ không dám phiền y, trở về giường mình ngồi, thở mạnh cũng không dám.
May sao tới lúc dùng bữa tối Yến Thù cũng hết giận, khôi phục dáng vẻ tỉnh táo trầm ổn thường ngày, dùng khẩu khí nhàn nhạt nói chuyện với Lý Trường Thiên.
Hai người ăn ý với nhau không nhắc lại chuyện này nữa.
Lại tịnh dưỡng thêm ba ngày, vết thương trên vai Yến Thù cuối cùng cũng đóng vảy. Dùng xong bữa tối, Lý Trường Thiên mở cửa sổ, gió đêm hơi lạnh mang theo mùi cỏ cây dìu dịu tràn vào phòng, Lý Trường Thiên hít thở sâu, tâm tình lập tức vui vẻ không ít.
Yến Thù đang uống trà, y bưng chén sứ trắng, trong lúc lơ đãng lộ ra cử chỉ tao nhã.
Lý Trường Thiên ngồi xuống bên cạnh y, nghe Yến Thù nói: "Ngày mai chúng ta đến Thiên Khuyết Sơn Trang."
"Hả? Ngày mai?" Ánh mắt Lý Trường Thiên rơi xuống bả vai Yến Thù, "Vết thương của ngươi......"
"Không sao, giờ chẳng biết Từ đại nhân ở đâu, Hàn Nha chưa rõ có mưu đồ gì, không điều tra chỉ sợ đêm dài lắm mộng." Yến Thù đặt chén trà sứ trắng lên bàn, bình thản nói.
"Được." Lý Trường Thiên gật đầu, "Ngày mai gặp Ngọc Thụ đưa mảnh vàng lá cho hắn xem, nếu hắn biết cái gì chắc chắn sẽ nói với chúng ta."
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên một chút, không rõ ý tứ nói: "Ngươi rất tin tưởng Thẩm công tử."
"Đúng vậy." Lý Trường Thiên không hề nghĩ ngợi mà thốt lên.
"Vì sao?" Yến Thù hỏi.
Lý Trường Thiên: "...... Thì...... Bởi vì......"
Bởi vì bọn họ đều là người xuyên qua thế giới này, vừa gặp như đã từng quen biết!
"Bởi vì hắn rất tốt!" Lý Trường Thiên nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nói vậy.
Yến Thù: "......"
Yến Thù trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Đối với ngươi thì cái gì gọi là người tốt?"
"Hả?" Lý Trường Thiên không ngờ Yến Thù sẽ hỏi mình như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt, hắn vắt hết óc rồi đáp, "Ngươi nhìn xem, hắn rất hoạt bát, nhiệt tình lại vui vẻ, cũng rất sôi nổi nữa, không có thủ đoạn gì, đúng vậy, không có thủ đoạn nào hết......"
Lý Trường Thiên đang nói thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Lý Trường Thiên và Yến Thù liếc nhau, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Là ai tới đây?
Lý Trường Thiên đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở thì người bên ngoài lập tức vọt vào ôm chầm Lý Trường Thiên.
"Trường Thiên!" Thẩm Ngọc Thụ hô to, "Ai nha nha, ta nhớ ngươi muốn chết!!"