Yến Thù lúng túng nửa ngày không nói nên lời.
Huyện lệnh lão gia khuyên dân chúng tản đi xong quay đầu nhìn lại, thấy trên tay áo Yến Thù toàn vết bẩn liền vội vàng nói: "Ôi đại nhân, mau về phòng thay y phục sạch sẽ rồi tắm rửa đi ạ."
Yến Thù gật đầu, nhờ gia phó bưng tới hai bồn nước nóng rồi cùng Lý Trường Thiên vào sương phòng tự mình xử lý.
Lý Trường Thiên lau sạch tóc, đang rửa mặt thì nghe Yến Thù nói: "Ngươi đã là vô tội thì nên thanh minh chứ không phải bị nhục mạ."
Lý Trường Thiên cười đáp: "Thôi bỏ đi, ai sẽ tin chứ."
Yến Thù nói: "Ta sẽ thay ngươi giải thích."
"Trên trấn nhiều người như vậy, ngươi có thể đi từng nhà giải thích sao? Ngươi không chê phiền phức nhưng ta sợ ngươi bị liên lụy! Mà hiện giờ phạm nhân thật sự còn chưa bị bắt nên đâu thể nào trả lại công bằng cho mọi người." Lý Trường Thiên lắc đầu rồi thả khăn trên tay vào nước nóng vò vò.
Yến Thù đột nhiên lạnh lùng nói: "Chưa bắt được phạm nhân không có nghĩa là có thể oan uổng người vô tội."
Y rõ ràng đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm chậu nước trước mặt.
Lý Trường Thiên có chút buồn bực, không hiểu lửa giận vô hình của Yến Thù từ đâu mà đến, hắn nghĩ ngợi rồi cười nói: "Vậy thì phiền đại nhân truy bắt kẻ phạm tội thật sự để trả lại trong sạch cho ta đi."
"Được." Yến Thù khẳng khái đáp.
Sau khi hai người xử lý xong vết bẩn, Yến Thù đưa Lý Trường Thiên đến gặp Huyện lệnh lão gia, giải thích rõ ràng vì sao Lý Trường Thiên không phải phạm nhân.
Rất hiếm khi Yến Thù thao thao bất tuyệt, mặc dù đã cố gắng nói giản lược tóm tắt nhưng so với vẻ lạnh lùng thường ngày của y thì giờ phút này Yến Thù khiến cho Huyện lệnh lão gia sinh ra ảo giác y đang dùng hết lời nói của cả nửa đời người.
"Cho nên hắn không phải là phạm nhân." Yến Thù chốt lại bằng câu này.
"A!" Huyện lệnh lão gia đột nhiên lấy lại tinh thần, chắp tay cúi đầu, "Đại nhân thật sự nhìn rõ mọi việc, anh minh thần vũ, thông minh phi phàm, thất khiếu linh lung, tú ngoại tuệ trung, hiểu rõ đại nghĩa!"
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên: "Từ điển thành ngữ đã thành tinh rồi sao?"
"Đúng rồi." Yến Thù chợt nhớ ra cái gì, lấy miếng ngọc bội hình con cá đưa cho Huyện lệnh lão gia, "Nhờ ngài nhìn thử xem có nhận ra không?"
Huyện lệnh lão gia nhận lấy ngọc bội nheo mắt nhìn, ngọc bội kia chế tác tinh xảo, giá trị bất phàm, trên chính diện khắc một chữ "Tiền", sau đó bừng tỉnh đại ngộ kêu lên: "A!"
"Thế nào? Ngài nhận ra sao?" Lý Trường Thiên vội hỏi.
"Trên trấn chỉ có một hộ họ Tiền, nhưng...... Haizz." Huyện lệnh lão gia lắc đầu, "Không dễ chọc đâu, Tiền gia là địa chủ lớn nhất địa phương chúng ta, đại nhân ngài cũng biết mà, ruộng đất và lương thực chính là mạng sống bách tính nên ai cũng không dám gây sự với nhà địa chủ này, sợ không có ruộng lại bị chết đói, vị Tiền gia này bình thường vênh váo hung hăng, nuôi một đống tay chân chống đỡ mặt mũi cho mình, xem như kẻ ác ôn của chúng ta vậy".
"Thì sao?" Yến Thù lãnh đạm nói.
Huyện lệnh lão gia dừng một chút: "Thì...... khó đối phó lắm, đại nhân nếu có lời muốn hỏi Tiền gia này thì hạ quan sẽ cùng đại nhân tới Tiền phủ, chắc hắn sẽ cho hạ quan chút thể diện."
"Thể diện?" Ánh mắt Yến Thù lạnh lẽo, "Phủ đệ ở đâu?"
"Thành trấn phía Đông ạ! Đại nhân, ngài nghe ta nói đã, Tiền gia này nuôi một đám tay chân, ai nấy đều là hung thần ác sát! Cũng không phải loại lương thiện đâu! Trước đây Tiền gia thường xuyên phạm tội đánh người, ta gọi bọn nha dịch đi bắt, kết quả là từng người ôm mặt mũi bầm dập trở về, dưỡng thương rất lâu, ai nha!" Huyện lệnh lão gia ngăn lại Yến Thù vừa đứng dậy muốn đi.
"Đừng lo, mời ngài đến nha môn đợi." Yến Thù nghiêng người lách qua Huyện lệnh lão gia, nhanh chân ra ngoài.
"Này này! Ta và ngươi cùng đi đi, ta có thể giúp mà!" Lý Trường Thiên chạy theo Yến Thù, "Ta che mặt ra đường, chắc chắn người khác sẽ không nhận ra đâu".
Bước chân Yến Thù bỗng nhiên dừng lại, Lý Trường Thiên suýt chút nữa thì va vào hắn.
Yến Thù xoay người bảo Lý Trường Thiên: "Ở đây nghỉ ngơi đi, trên người ngươi bị thương."
Lý Trường Thiên không để ý chút nào vung tay lên: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ không chết không tật! Ngươi xem ta đang nhảy nhót tưng bừng đây này!"
Yến Thù: "Trên người ngươi bị thương."
Lý Trường Thiên: "Lúc trước ở chòi rơm mặc dù ta bị thương khắp người nhưng chẳng phải vẫn khống chế được ngươi đó sao."
Yến Thù: "Trên người ngươi bị thương."
Lý Trường Thiên: "Hôm qua ngươi xoa thuốc cho ta, ta còn nghỉ ngơi một đêm, thật sự không sao nữa rồi!"
Yến Thù: "Trên người ngươi......"
Lý Trường Thiên sụp đổ: "A a a, huynh đệ, ngươi có thể đổi câu khác không?!"
Yến Thù nói: "Chờ ta về."
Nói xong Yến Thù nhảy vọt lên không trung, lướt qua hàng liễu và mái hiên trong viện, chớp mắt đã không thấy bóng người.
"Ai, ngươi...... Haizz......" Lý Trường Thiên vung tay kêu lên hai tiếng vô vọng.
Sau đó Lý Trường Thiên quay lại nhìn Huyện lệnh lão gia bên cạnh rồi chỉ về hướng Yến Thù biến mất hỏi: "Ngài biết cái đó không? Ta muốn học."
Huyện lệnh lão gia: "......"
Ta chỉ biết đi dưới đất mà ngươi lại muốn học khinh công a.
-
Một khắc đồng hồ sau, ác bá Tiền gia vì tiếng đánh nhau ồn ào ngoài cửa mà tỉnh lại, hắn khoác áo đứng dậy chửi ầm lên: "Tên cẩu vật nào mới sáng sớm đã quấy rầy mộng đẹp của ta, muốn chết à!!!"
Tiền gia vừa mở cửa phòng thì một gia phó vội vàng chạy tới: "Gia! Bên ngoài có người xông vào đại môn, hỏi hắn vì sao xông vào cũng không trả lời, chỉ hỏi ngươi ở đâu!"
"Xông vào?" Tiền gia giống như nghe được chuyện cười, hừ lạnh một tiếng, cầm cửu hoàn đại khảm đao trên khung sắt trong phòng hỏi, "Mấy người? Ta sẽ cho bọn hắn có đến mà không có về!"
"Một người ạ!" Gia phó đáp.
"Cái quái gì vậy? Một người? Bảo bọn Ngưu Tam ra cản đi! Bình thường cho bọn hắn ăn ngon uống sướng như đại gia, giờ chết hết ở đâu rồi hả?" Tiền gia cả giận nói.
"Gia, bọn hắn đều đi cả rồi, nhưng mà...... Nhưng mà......" Gia phó lau mồ hôi lạnh.
"Bọn hắn ngăn không nổi."
Giọng nói lạnh lẽo trả lời thay cho gia phó.
Tiền gia sửng sốt ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên áo trắng chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước sương phòng, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt lạnh băng, một tay rũ xuống bên người, một tay gác trên chuôi kiếm bên hông.
"A!" Gia phó bị sự xuất hiện đột ngột của Yến Thù làm cho giật mình run lẩy bẩy.
"Tránh ra." Tiền gia biết đã gặp chuyện nên bảo gia phó đi.
Gia phó chạy bổ nhào.
"Vị tiểu huynh đệ này, không biết đường đột tới cửa bái phỏng là vì chuyện gì?" Tiền gia ôm quyền định tiên lễ hậu binh, "Thân thủ ngươi bất phàm như vậy ta rất nể phục, có một số chuyện chúng ta không nhất định phải động thủ, có đúng không?
Yến Thù gật đầu: "Đúng, cùng ta đến nha môn."
"Vậy thì không khéo rồi, gia ta hôm nay không rảnh." Tiền gia cười lạnh.
Yến Thù nói: "Không phải do ngươi quyết."
"Ha! Khẩu khí thật lớn!" Tiền gia quát, hai mắt trợn tròn quét tới Yến Thù, tay phải cầm cửu hoàn đại khảm đao phát ra ánh sáng bạc đột nhiên chém tới bả vai Yến Thù.
Yến Thù đứng bất động, chăm chú nhìn tay phải cầm đao của Tiền gia.
Tiền gia giật mình nghi hoặc chuẩn bị thu lực, hắn vốn chỉ muốn hù dọa Yến Thù chứ không muốn lấy mạng y.
Ngay khi Tiền gia sắp thu đao, Yến Thù bỗng nhiên cử động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy cổ tay cầm đao của Tiền gia vặn mạnh.
Tiền gia bị đau nới lỏng tay, đại đao leng keng rơi xuống đất.
Đúng lúc đó Yến Thù đạp một cước lên bàn chân Tiền gia làm hắn lảo đảo bổ về phía trước, đầu gối quỳ xuống đất.
Tiền gia đang muốn giãy dụa thì Yến Thù đã tháo bội kiếm bên hông xuống, dùng vỏ kiếm kẹp chặt cổ hắn.
Tiền gia không động đậy nữa, hắn biết mình không thể thắng nổi.
Bởi vì Yến Thù chẳng những một chiêu chế phục hắn mà kiếm của Yến Thù thậm chí còn chưa ra khỏi vỏ.