Chính là Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy ngồi nghiêm trang sau án thư, dáng vẻ đoan trang, lấy sa che mặt.
Thẩm Triều hơi kinh ngạc nhưng vẫn gọi: "Quận chúa."
Lý Thu Thủy đứng dậy: "Thẩm vương gia, chờ đã lâu."
"Quận chúa tìm Thẩm mỗ có chuyện gì?" Thẩm Triều bình thản hỏi thăm.
Lý Thu Thủy cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Thẩm vương gia, theo kế hoạch của Hàn đại nhân, mười lăm ngày sau ta sẽ đem ba ngàn binh lính tinh nhuệ của Bắc Địch vào Bạch Đế Thành, bọn hắn làm thế nào để che giấu tai mắt người khác vào thành mà không bị phát hiện còn phải nhờ Thẩm vương gia nghĩ cách."
Thẩm Triều khẽ giật mình: "Binh lính Bắc Địch?"
"Đúng vậy." Lý Thu Thủy gật đầu.
Thẩm Triều không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Khi nào Hàn đại nhân đến Bạch Đế Thành?"
"Chậm thì một tháng, nhanh thì hai mươi ngày." Lý Thu Thủy đáp.
Thẩm Triều tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại thở dài.
Bạch Đế Thành yên bình nhiều năm nay, mặc dù thủ vệ của quan phủ thường xuyên tuần tra cho có lệ nhưng đã quen lười biếng, vì vậy đưa binh sĩ dị tộc vào thành cũng không khó, hắn là Thẩm vương gia, có thể dễ dàng lấy được giấy thông hành cần thiết cho thương khách buôn bán qua lại.
Chờ sau khi binh sĩ Bắc Địch ngụy trang thành thương nhân và lữ khách vào thành rồi âm thầm đưa bọn hắn đến giấu ở Thiên Khuyết Sơn Trang là được.
Nhưng một khi đem binh sĩ dị tộc Bắc Địch vào Bạch Đế Thành, trên đầu mười vạn dân chúng vô tội của Bạch Đế Thành e là sắp treo một thanh đao nhỏ máu.
Mặc dù Hàn Nhai chưa hề báo cho Thẩm Triều mưu kế của hắn nhưng Thẩm Triều đã sớm hiểu được mục đích lần này Hàn Nhai hành động.
Bạch Đế Thành gần biển Lâm Giang, với thế lực của Hàn Nhai và chuẩn bị tốt mọi mặt, Bắc Địch chia binh sĩ thành từng nhóm nhỏ đi đường thủy vào Trung Nguyên sẽ không dễ bị phát hiện.
Bạch Đế Thành lại là kho lúa thiên hạ, nắm Bạch Đế Thành chẳng khác nào nắm được yết hầu và mạch máu của Trung Nguyên.
Hoài Bắc hiện giờ tai hoạ không yên, Bạch Đế Thành còn rối loạn thì e là Trung Nguyên sẽ đại loạn.
Đến lúc đó Bắc Địch tấn công Trung Nguyên từ Sóc Phương dễ như lấy đồ trong túi mình.
Thẩm Triều hành lễ: "Ta biết rồi, xin quận chúa yên tâm, Thẩm mỗ nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của Hàn Nhai đại nhân."
"Thẩm vương gia đa lễ rồi, vậy ta không quấy rầy vương gia nữa, ta đi trước." Lý Thu Thủy nói xong liền đứng dậy ra ngoài thư các.
Thẩm Triều dõi theo bóng nàng rời đi, chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lý Thu Thủy ở phủ của Hàn Nhai.
Khi đó Lý Thu Thủy vẫn chỉ là tiểu nha hoàn thiếp thân bên cạnh quận chúa.
Mà hắn cũng chỉ là một gã đánh xe ngựa thân phận ti tiện, địa vị thấp kém.
Hai người gặp thoáng qua, cũng không biết ngày sau lại gặp nhau.
Nàng biến thành quận chúa đoan trang gánh vác trách nhiệm hòa thân với Bắc Địch.
Còn hắn trở thành Thẩm vương gia có được đất phong, thân phận tôn quý.
Mà quận chúa và Thẩm vương gia thật sự đã an nghỉ dưới đất, xương cốt hóa thành tro bụi.
Ôi.
Thật thật giả giả.
Giả giả thật thật.
Giấu trời giấu đất giấu quỷ thần.
-
Lý Trường Thiên nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa ngày, khi tỉnh lại thì phát hiện trong phòng trống rỗng.
Lý Trường Thiên chống người ngồi dậy, không hiểu sao lại thấy ngẩn ngơ.
Chắc vì chỉ còn một mình nên ngàn vạn suy nghĩ hỗn loạn dần lắng xuống, Lý Trường Thiên đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề.
Đây là chỗ nào ở Bạch Đế Thành?
Nhà hắn tại Bạch Đế Thành sao?
Hắn có phụ mẫu không? Hay chỉ có một tỷ tỷ thôi?
Hắn tách khỏi người nhà thế nào, vì sao lưu lạc đến trấn Xuất Dư?
Hơn nữa xem cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của Lý Thu Thủy thì xem ra nàng cũng không phải người tầm thường.
Lý Trường Thiên càng nghĩ càng nghi hoặc, đúng lúc này cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Một gia phó bưng hộp cơm từ ngoài đi vào, hắn cúi người chào Lý Trường Thiên rồi bày thức ăn trong hộp ra bàn, sau đó xoay người cáo lui.
Chốc lát sau Lý Thu Thủy đi vào phòng.
Nàng thấy thức ăn đã dọn xong thì đến trước giường đưa tay đỡ Lý Trường Thiên: "Trường Thiên, ăn cơm thôi."
Lý Thu Thủy đỡ Lý Trường Thiên ngồi xuống trước bàn, đặt một bộ bát đũa trước mặt hắn, ôn nhu cười nói: "Trường Thiên đệ nhìn sườn xào chua ngọt này, món đệ thích ăn nhất đó."
"Vậy xin hỏi......" Lý Trường Thiên nhịn không được mở miệng.
"Gọi tỷ tỷ chứ." Lý Thu Thủy tỏ vẻ trách móc.
"Tỷ...... Tỷ tỷ......" Lý Trường Thiên tuy có chút không quen nhưng gọi xong lại thấy an tâm hơn.
"Ừm ~" Lý Thu Thủy mỉm cười.
Lý Trường Thiên nghĩ ngợi rồi nói ra hết mọi thắc mắc của mình.
Lý Thu Thủy chắc cũng không ngờ Lý Trường Thiên sẽ hỏi nhiều vấn đề như vậy, cầm đũa ngơ ngác hồi lâu rồi nhẹ nhàng cười nói: "Trường Thiên quả thật đã thông minh lên rồi, trước kia chưa từng hỏi tỷ tỷ những chuyện này, chỉ biết đi theo sau tỷ tỷ thôi."
"A...... Thật xin lỗi, đệ......" Lý Trường Thiên gãi đầu.
"Không, tỷ rất vui." Lý Thu Thủy cười, đưa tay khẽ vuốt tóc Lý Trường Thiên, "Chỉ là chuyện của hai ta hơi phức tạp, tỷ tỷ cũng không kể hết được, chỉ có thể trả lời trước chuyện Trường Thiên muốn biết, Trường Thiên hỏi một câu, tỷ tỷ trả lời một câu được không?"
"Vâng." Lý Trường Thiên gật đầu, "Chúng ta có phụ mẫu không?"
Lý Thu Thủy lắc đầu.
"A......" Mặc dù đã đoán được nhưng sau khi có đáp án chắc chắn thì tâm tình Lý Trường Thiên vẫn có chút phức tạp, "Vậy họ qua đời thế nào?"
Nào ngờ Lý Thu Thủy lại lắc đầu: "Tỷ không biết."
Lý Trường Thiên khẽ giật mình.
Lý Thu Thủy khẽ cười, nàng nói.
"Trường Thiên, tỷ tỷ và đệ thật ra cũng không phải là tỷ đệ ruột thịt."
Lý Trường Thiên mở to mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thừa dịp Lý Trường Thiên ngẩn ngơ, Lý Thu Thủy gắp sườn xào chua ngọt đặt vào chén Lý Trường Thiên: "Trường Thiên đệ ăn đi, tỷ tỷ nói cho đệ nghe."
Lý Thu Thủy lần đầu tiên nhìn thấy Lý Trường Thiên.
Hắn vẫn là đứa nhỏ ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ.
Đồ ngốc xui xẻo này bị người bắt nạt thì chỉ biết khóc chạy trốn, kết quả chạy vội trên đường bị ngựa phi nhanh đụng ngã lăn ra đất.
Kẻ cưỡi ngựa kia chính là một công tử phách lối không thèm nói đạo lý, thấy đụng vào tên ăn mày cũng chẳng thèm để ý, nghênh ngang rời đi.
Hôm đó Lý Thu Thủy đang là nha hoàn xuất phủ mua son phấn cho tiểu thư, tình cờ thấy được việc này thì không đành lòng nên đem Lý Trường Thiên về.
Lý Thu Thủy vốn định chờ vết thương của Lý Trường Thiên tốt lên sẽ tiễn hắn đi, dù sao trong phủ cũng không thể giữ lại người lạ mặt, ngay cả một đứa bé cũng không được.
Nhưng đồ ngốc kia sau khi vết thương đã khỏi lại không chịu đi, khóc gọi nàng tỷ tỷ, cầu xin nàng đừng đuổi mình đi.
Lý Thu Thủy thực sự không nỡ nên giữ lại Lý Trường Thiên, còn đặt tên cho hắn.
Nhưng giấy không gói được lửa.
Lý Trường Thiên cuối cùng vẫn bị quản gia phủ đệ phát hiện.
Quản gia nổi trận lôi đình, nói phải đuổi Lý Thu Thủy ra khỏi phủ.
Cũng may tiểu thư kịp thời ra mặt bao che Lý Thu Thủy, còn ôn nhu trấn an để nàng yên tâm giữ lại Lý Trường Thiên.
Từ đó về sau, Lý Trường Thiên và Lý Thu Thủy sống nương tựa lẫn nhau.
"Haizz......" Lý Trường Thiên nghe xong thì có chút buồn bực.
Chẳng phải hắn đã làm vướng chân Lý Thu Thủy sao?
Hắn làm sao...... Làm sao đời này cũng là vướng víu chứ......
"Trường Thiên, đệ sao vậy?" Lý Thu Thủy phát giác sắc mặt Lý Trường Thiên kém đi liền nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, không có gì, sau đó thì sao ạ?" Lý Trường Thiên vội vàng che giấu cảm xúc hỏi nàng.
"Sau đó tỷ lấy chồng xa." Lý Thu Thủy dừng một chút rồi cười nói, "Rất xa, vô cùng xa......"
Xa tới mức Lý Thu Thủy đã từng nghĩ rốt cuộc mình sẽ không về được nữa.
Bởi vì quá xa nên tỷ muốn đệ ở lại, còn nhờ một bà bà rất tốt chăm sóc đệ." Lý Thu Thủy nói.
Khi đó Lý Thu Thủy cầm cố mọi thứ đáng giá của mình đưa cho bà bà kia để nuôi dưỡng Lý Trường Thiên nên người, sau đó Lý Thu Thủy dứt khoát bước lên xe ngựa về nhà chồng.
Ai ngờ......
Ai ngờ Lý Trường Thiên năm đó gần chín tuổi đi theo đoàn đưa dâu ròng rã một ngày.
Hắn cứ thế vừa khóc vừa đi theo đoàn, bị ngã cũng không than đau mà lập tức đứng dậy tiếp tục đi theo.
Lý Thu Thủy cũng không mong Lý Trường Thiên đi theo mình, bởi vì chuyến này vận mệnh nhiều thăng trầm, nàng không biết sau khi gả đi sẽ xảy ra chuyện gì, Lý Trường Thiên đi theo nàng cũng chỉ nếm mùi cực khổ.
Vì để cho Lý Trường Thiên trở về, Lý Thu Thủy xuống xe ngựa đến trước mặt Lý Trường Thiên bắt đầu mắng hắn.
Mắng hắn là đồ đần, hung dữ bảo hắn đừng đi theo mình nữa, thậm chí quýnh lên còn nói ta chán ghét ngươi.
Đồ ngốc kia cũng chỉ khóc lóc cầu xin Lý Thu Thủy đừng bỏ mình lại.
Lý Thu Thủy hốc mắt đỏ lên, ôm Lý Trường Thiên òa khóc.
Khóc xong Lý Thu Thủy không bỏ lại Lý Trường Thiên nữa, nàng mang theo hắn cùng đi đến biên giới man hoang.
Nghe Lý Thu Thủy kể xong, trong lòng Lý Trường Thiên cảm xúc lẫn lộn, hắn chợt nhớ tới một chuyện khác: "Vậy tại sao đệ lại trôi dạt đến trấn Xuất Dư?"
"Hơn nửa năm trước, tỷ và đệ cùng về Trung Nguyên thăm người thân, ai ngờ đi ngang qua đường núi vách đá dốc đứng lại gặp mưa to, tỷ được che chở đi cuối đoàn, sau khi đi qua vách núi gập ghềnh thì có thị vệ nói với tỷ là đệ trượt chân rơi xuống núi." Trong giọng nói của Lý Thu Thủy đều là sợ hãi và hối hận, "Tỷ dừng lại ở gần ngọn núi kia suốt một tháng mà không tìm được đệ, cũng may...... cũng may ông trời không tệ với tỷ, để cho tỷ gặp lại đệ ở Bạch Đế Thành."
"Trượt chân rơi xuống núi?" Lý Trường Thiên hít sâu.
Nghe rất giống chuyện một kẻ ngốc sẽ gặp phải.
"Vậy sao bây giờ tỷ lại ở Bạch Đế Thành?" Lý Trường Thiên hỏi, "Chúng ta có thân quyến ở Bạch Đế Thành sao ạ?"
"A......" Câu hỏi này tựa như làm Lý Thu Thủy khó xử.
Nàng bất đắc dĩ cười cười: "Chuyện này...... nói ra dài dòng lắm......"
Lý Thu Thủy cúi đầu suy tư một hồi, nghĩ xem nên làm thế nào tránh đi những chuyện không thể nói mà vẫn có thể giải đáp cho Lý Trường Thiên vì sao mình ở Bạch Đế Thành.
Lý Trường Thiên cũng không thúc giục nàng mà kiên nhẫn chờ.
Hai người đang chìm trong bầu không khí im lặng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Lý Thu Thủy ngẩng đầu hỏi.
"Quận chúa, là ta." Người bên ngoài trả lời.
"Ơ??" Lý Trường Thiên mờ mịt.
Quận chúa?
Lúc nãy không phải Lý Thu Thủy nói mình là nha hoàn trong phủ sao?
Nhưng nói tới cũng kỳ quái, vì sao một nha hoàn sẽ lấy chồng ở xa, chẳng lẽ là nhân duyên do chủ nhân phủ đệ an bài sao?
"Vào đi." Lý Thu Thủy đặt đũa xuống rồi nói.
Người bên ngoài đẩy cửa vào, hắn đến trước bàn ôm quyền hành lễ: "Quận chúa, có chuyện quan trọng tìm ngài thương nghị, xin quận chúa......"
Xoảng!
Tiếng chén sứ rơi xuống làm cắt ngang câu nói của người kia.
Lý Trường Thiên đột ngột đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn, môi khẽ nhếch nhưng không nói được lời nào.
Bởi vì người này giống hắn y như đúc!!!