Tào Thanh nói xen vào: “Nhưng điều này lại dẫn đến một vấn đề mới — làm sao chúng ta chứng minh được sự tồn tại của hắn? Nếu hắn thật sự tồn tại, chúng ta phải làm cách nào để tìm ra hắn đây?”
Câu nói của Tào Thanh như dội một gáo nước lạnh vào mặt Đường Kiện và Mộ Dung Vũ Xuyên.
Ba người lại tiếp tục im lặng.
Mãi một lúc sau Đường Kiện mới thở dài một hơi. “Chà, dù sao đây cũng là vụ án đã xảy ra từ hai năm trước, những manh mối ban đầu đến bây giờ lại càng khó tìm ra.”
Mộ Dung Vũ Xuyên đột nhiên nở một nụ cười gian xảo. “Cùng lắm thì, chúng ta đưa ra một nghi phạm tạm thời.”
“Cậu nói rõ ràng xem nào.” Đường Kiện tò mò ngẩng đầu.
*********
Lúc 13 giờ 43 phút, tại phòng làm việc của đội trinh sát số 2.
Mộ Dung Vũ Xuyên ngủ gật trên ghế sô pha, đầu gật gà gật gù, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi má theo thói quen.
Gương mặt Tào Thanh tràn đầy lo lắng. Cậu ta lo rằng việc mình lén lút chạy đến đây cùng Mộ Dung Vũ Xuyên đã bị Võ Bưu biết, lúc trở về chắc chắn sẽ bị tẩn cho một trận. Nếu việc điều tra có kết quả tốt thì còn có thể lấy công chuộc tội, nếu không thì… Tào Thanh chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt khô như ngói không chút tình cảm của Võ Bưu là đã cảm thấy lạnh run.
Nhân viên nhập liệu Đường Kiện tìm tới đang ngồi trong góc phòng gõ máy tính lạch cạch vô cùng bận rộn, không biết đã tìm được thông tin hay chưa. Cô nữ cảnh sát này trông còn rất trẻ, chắc hẳn vừa mới tốt nghiệp không lâu. Nhận thấy Tào Thanh vẫn luôn nhìn mình, cô ngẩng đầu lên lễ phép cười chào cậu.
Tào Thanh không biết làm gì hơn đành mở miệng cười theo, trong lòng lại càng thêm nôn nóng.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn vô tâm ngồi trên sô pha gật gà gật gù.
Máy in phát ra một chuỗi những tiếng kin kít. Nữ cảnh sát đứng lên bước đến chỗ máy in cầm lên một xấp giấy rồi đi đến trước mặt Tào Thanh. “Tôi đã in ra hết lý lịch của người đó, bao gồm cả địa chỉ gia đình anh ta. Mời anh xem thử.”
Tào Thanh cầm xấp giấy trong tay cô. Nữ cảnh sát quay đầu nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên, buồn cười hỏi: “Anh ta cũng là cảnh sát?”
Tào Thanh lập tức đẩy Mộ Dung Vũ Xuyên một cái khiến hắn mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Dường như quên mất mình đang ở đâu, thấy đứng trước mặt mình là một nữ cảnh sát, Mộ Dung Vũ Xuyên liền cất giọng chào: “Người đẹp, là cô vừa gọi tôi dậy phải không?”
Cô cảnh sát phì cười một tiếng rồi chỉ tay về phía Tào Thanh.
Tào Thanh cảm thấy vô cùng mất mặt, cậu nhanh chóng vùi đầu nhìn vào xấp tài liệu trong tay. Sau khi xem xong cậu đưa nó cho Mộ Dung Vũ Xuyên.
Trong lúc Mộ Dung Vũ Xuyên đang xem tài liệu, Tào Thanh nhịn không được bèn đưa ra nhận xét. “Người này cũng không có làm việc gì xấu, chẳng qua cũng chỉ ẩu đả và tàng trữ ma tuý nên bị tạm giam vài ngày.”
“Điều này có thể nói rõ hắn ta có liên quan đến bọn xã hội đen.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Người như hắn có thể tìm được nguồn cung cấp súng.”
“Anh có mấy phần chắc chắn hắn chính là người này?”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Đường Kiện đã quay trở về phòng và kéo ghế ngồi xuống cạnh họ.
“Không chắc được.” Mộ Dung Vũ Xuyên đặt tập tài liệu trong tay xuống mặt bàn. “Tôi nói rồi, kẻ này chỉ là nghi phạm tạm thời của chúng ta mà thôi.”
“Tôi không hiểu nổi tại sao anh lại nghi ngờ người này?”
“Chẳng vì cái gì cả, tôi chỉ là cảm thấy giả thiết này rất thú vị.” Mộ Dung Vũ Xuyên cười nói.
“Cái gì?” Tào Thanh há hốc mồm, cằm suýt rơi xuống đất.
“Thật ra giả thiết này rất hợp lý.” Đường Kiện nói xen vào. “Trì Phỉ Phỉ là một cô gái chưa hiểu việc đời, muốn cô ta cùng lúc giết chết ba người đàn ông là chuyện không hề dễ dàng, cần phải có một kế hoạch rõ ràng và giết người theo đúng trình tự, bao gồm cả việc lên kế hoạch chạy trốn. Chỉ dựa vào khả năng của một cô gái trẻ thì rất khó lòng thực hiện được, nhưng nếu lúc sự việc xảy ra có một người trợ giúp cô ta thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Cũng có thể kẻ đó không trực tiếp tham gia vào việc giết người mà chỉ giúp đỡ cô ta bỏ trốn, điều này có thể giải thích được lý do tại sao một cô gái trẻ bị bắn trọng thương còn có thể trốn thoát khỏi thiên la địa võng của cảnh sát. Mà kẻ muốn giúp đỡ cô ta cũng phải nghĩ ra một cách hữu hiệu để rút lui, do đó biện pháp giả làm con tin và diễn một vở kịch cho cảnh sát xem là một kế sách vô cùng khả thi.”
Suy luận của Đường Kiện và Mộ Dung Vũ Xuyên không hẹn mà lại vô cùng trùng khớp, hơn nữa phân tích của anh ta càng rõ ràng và chính xác hơn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cúi đầu xem tập tài liệu trên tay —
Na Lượng, sinh ngày 7 tháng 11 năm 1978, 33 tuổi, người tộc Mãn, nguyên quán ở thành phố Thương Châu tỉnh Hà Bắc, là cử nhân đại học (tốt nghiệp trường cao đẳng nghề Y học Thương Châu), không có việc làm. Ngày 12 tháng 3 năm 2001 vì tụ tập đánh nhau nên bị tạm giam ngắn hạn trong 4 tháng. Năm 2007 vì tàng trữ phi pháp chất cấm nên bị tạm giam ngắn hạn trong 6 tháng…