Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn sang cô. Lục Tiểu Đường lại nói: “Nếu là tôi, tôi tình nguyện bị chôn sâu ở dưới đất. Phải đứng tạo dáng suốt hàng trăm hàng ngàn năm như thế này thật là quá vất vả mà.” “Tuổi còn trẻ đừng nói mấy chuyện xui xẻo như vậy. Nếu còn sống thì phải lo sống cho thật tốt.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. Lục Tiểu Đường cười một tiếng. “Không ngờ cậu là người mê tín như vậy.” Bỗng nhiên một loại tình cảm phức tạp tràn ngập trong lòng cô khiến cô phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.