Lúc 17 giờ 52 phút.
Tại thành phố C.
Mộ Dung Vũ Xuyên đến cục cảnh sát, gần như toàn bộ nhân lực của đội cảnh sát hình sự đều đã bị Võ Bưu phái ra ngoài điều tra. Trong bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa Lục Tiểu Đường và Trần Mộng Dao, cô gái đã nói lúc bị giam giữ cô có ngửi thấy một mùi vị rất gay mũi và khó chịu, cùng loại với mùi formalin hoặc mùi thuốc tẩy trong bệnh viện. Vì thế Võ Bưu quyết định triển khai lục soát toàn bộ các bệnh viện và phòng khám tư trên địa bàn thành phố.
Vừa nhìn thấy Mộ Dung Vũ Xuyên thì Võ Bưu đã hỏi ngay: “Cậu chạy đi đâu đó? Thằng nhóc này, cậu và Tào Thanh đã lén ta chạy đến thành phố S để làm chuyện gì vậy hả?”
Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ nhún vai không nói.
Mấy chuyện kiểu này làm sao mà gạt được ông ta.
Hắn ngồi đó, thèm thuồng nhìn Võ Bưu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Võ Bưu rút một điếu thuốc quăng cho hắn. “Tôi mà lại mất dấu cậu lần nữa thì tôi nhất định sẽ phát lệnh truy nã cậu đấy.”
“Đã có tin tức gì chưa?”
Võ Bưu ném một chồng tài liệu đến trước mặt Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Đây là tài liệu do nhân viên kỹ thuật đưa cho tôi sáng nay, tổng cộng có ba phần. Một phần là tranh vẽ phục hồi gương mặt của cái đầu lâu nằm trước cổng học viện Phát thanh, một phần là bản giám định kỹ thuật khẩu súng phỏng chế đời 54, phần còn lại là bản kết quả kiểm nghiệm mẩu dằm gỗ cậu mang tới. Trước tiên cậu phải giải thích cho tôi lai lịch của cây súng và mẩu dằm gỗ kia đã.”
“Tào Thanh chưa kể cho ông nghe sao?”
Võ Bưu nhìn chằm chằm hắn, sắc mặc ông ta hết sức âm trầm: “Chuyện của Na Lượng là sao hả? Tại sao cảnh sát tỉnh cũng tham gia vào vụ án này?”
Mộ Dung Vũ Xuyên đáp: “Hung thủ đã gây án ở thành phố S dẫn đến việc cảnh sát tỉnh cũng nhúng tay vào. Căn cứ vào các manh mối tìm thấy, kẻ gây án là Na Lượng, một tên vô công rỗi nghề. Nhà hắn bây giờ đã bị cảnh sát tỉnh giám sát, theo phán đoán thì căn nhà đó rất có khả năng là hiện trường gây án. Tên Na Lượng đó bây giờ chưa rõ tung tích, chẳng biết đang trốn ở đâu. Cây súng đời 54 và mảnh dằm gỗ là thứ tôi tìm được ở trong nhà hắn.”
Võ Bưu liền hỏi: “Cây súng đó và các viên đạn bên trong đều đã được giám định, chính là khẩu súng được sử dụng để tập kích Lục Tiểu Đường đêm đó. Không ngờ hung thủ lại sống ở thành phố S rồi chạy một quãng đường xa như vậy để đến thành phố C gây án. Bây giờ hắn trốn đi đâu rồi? Không phải là bỏ trốn mất xác rồi chứ?”
“Chắc là không đâu. Dù sao trong tay hắn vẫn còn một con tin, hẳn là bây giờ hắn đang trốn cùng con tin ở một góc nào đó trong cái thành phố này.”
Võ Bưu lại cất lời đe doạ: “Thằng nhóc nhà cậu mà làm hỏng sắp xếp của tôi khiến cho hung thủ trốn thoát được thì tôi sẽ tóm cậu vào tù trừ nợ!”
Mộ Dung Vũ Xuyên cười khổ một tiếng.
Hắn không sợ Võ Bưu, không chỉ bởi vì hắn không phải là hung thủ, cho dù hắn có thật sự là hung thủ đi chăng nữa thì bối cảnh của ông già nhà hắn cũng đủ để cứu hắn thoát khỏi vòng lao lý rồi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến Minako là trong lòng hắn lại vô cùng hụt hẫng.
Thật sự hết cách rồi sao?
Mộ Dung Vũ Xuyên cầm chồng tài liệu, không màng đến những con chữ phức tạp khó hiểu, hắn chỉ lật tới trang hình ảnh.
Khi tấm ảnh màu rực rỡ đập vào mắt, trong phút chốc hắn bỗng ngừng thở.
Vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên hắn cũng không mấy kinh ngạc, nhưng mà gương mặt thanh tú xinh đẹp đó vẫn khiến hắn chấn động không thôi.
Hắn rất khó dung nhập gương mặt xinh đẹp này với cái đầu lâu nhợt nhạt đáng sợ kia thành một.
Gương mặt cô gái này dường như mang theo một chút oán niệm, nhưng trên tất cả, trong đôi mắt ấy đong đầy ước mơ và hoài bão.
Mỗi một cô gái đang tuổi thanh xuân đều mang theo mộng tưởng của riêng mình.
Loại mộng tưởng mà người khác không đành lòng phá hỏng.
Nếu những mộng tưởng đó có thể trở thành sự thật, bây giờ có lẽ cô đã trở thành một minh tinh mới nổi trong giới giải trí.
Trì Phỉ Phỉ.
“Ha ha, anh đến đây đi! Đến đi! Đến bắt em đây này!” Tiếng cười thanh nhã của cô như đang phảng phất đâu đây.
Võ Bưu nhả ra một làn khói trắng khiến Mộ Dung Vũ Xuyên ho khan. Hắn bỏ qua bản giám định khẩu súng đời 54 mà tìm phần tài liệu tiếp theo.
“Ủa? Sao lại không có?” Mộ Dung Vũ Xuyên bất chợt thốt lên.
“Không có cái gì?” Võ Bưu hỏi.
“Bản báo cáo kiểm nghiệm mẩu dằm gỗ.”
“Sao lại không có cho được?” Võ Bưu cầm xấp tài liệu lên lật xem, rồi quay về bàn mình tìm tìm kiếm kiếm mất một lúc vẫn không tìm thấy. “Thứ đó có quan trọng không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên không trả lời mà hỏi lại: “Ông đã xem qua kết quả kiểm nghiệm mẩu gỗ đó chưa?”
“Cũng có xem sơ qua.”
“Đó là loại gỗ gì?”
“Cậu hỏi gấp quá tôi không nhớ được.”
Mộ Dung Vũ Xuyên đành hỏi cách khác: “Có phải là gỗ hồng tùng không?”
“Hình như không phải cái tên đấy, là một loại gỗ khác, tên gì ấy nhỉ…”
“Không phải sao?!”
“Nói chung đó là một loại gỗ dùng làm ván ép, loại đấy được sử dụng rất rộng rãi trên thị trường.”
Vẻ mặt Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức thay đổi.