Sau khi Lục Tiểu Đường khép cửa lại, không gian nhà vệ sinh bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp, trong căn phòng bị phong kín này dường như có một loại áp lực khiến người ta hít thở không thông. Trong không khí sền sệt và đục ngầu tràn đầy vi trùng vừa sản sinh ra từ xác chết như muốn xâm nhập vào cơ thể cô qua mũi miệng và lỗ chân lông. Suýt chút nữa cô đã định tông cửa bỏ chạy.
Cô cố gắng giữ cho giọng mình không run lên, hỏi Mộ Dung Vũ Xuyên: “Chị ta bị mưu sát ư?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nghiêng thi thể người chết qua một bên để ánh đèn rọi vào vết thương đỏ tươi ghê người trên thân thể.
Lục Tiểu Đường nuốt nước miếng, chợt nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình ngu ngốc đến cỡ nào.
Năm nay cô chỉ mới 22 tuổi, trong ba năm làm cảnh sát cô đều là cảnh sát hình sự, những vụ án mạng cô gặp phải còn nhiều hơn số án mạng mà cả đời một cảnh sát bình thường gặp được. Thế nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại vụ án máu me bạo lực như thế này, hơn nữa nạn nhân lại là người mà mới một tiếng trước còn đang sống sờ sờ nói chuyện với cô.
“Tôi nhớ cậu từng nói chị ta là con gái của cục trưởng Lý phải không?” Mộ Dung Vũ Xuyên đột nhiên nói một câu.
“Ừ.”
Trên gương mặt nghiêng nghiêng của Mộ Dung Vũ Xuyên nở một nụ cười. “Vậy thì trên trang đầu nhật báo ngày mai chắc sẽ có trò hay để xem rồi.”
Loại thời điểm như thế này mà hắn còn cười được?
Con gái của cục trưởng cục cảnh sát… Lục Tiểu Đường đã dự cảm được phiền toái đang không ngừng kéo tới.
“Có thể là bị tấn công quá đột ngột nên chị ta không kịp kêu cứu. Minako vào nhà vệ sinh thì phát hiện ra chị ta. Tôi nghe được tiếng thét của Minako nên mới chạy vào.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói rồi lại trầm mặc nhìn thi thể chằm chằm.
Lục Tiểu Đường chậm rãi bước vào bên trong nhà vệ sinh để đánh giá sơ bộ hiện trường.
Ba buồng vệ sinh nằm liền kề nhau ở phía bên tay phải, trong mỗi buồng đều có bồn cầu, giữa các buồng ngăn cách nhau bởi bức vách cao quá đầu. Bên tay trái là một dãy bồn rửa tay bằng sứ được trang bị vòi nước nóng lạnh, tấm gương lớn hình chữ nhật được lắp đối diện với dãy buồng vệ sinh. Toàn bộ nhà vệ sinh rộng khoảng 30 mét vuông. Trên sàn nhà lót bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng lúc này là từng vũng máu đọng, men theo khe gạch chậm rãi thấm vào trong đất.
Lục Tiểu Đường là một cảnh sát điều tra có tố chất tâm lý rất tốt, cô cũng chưa từng mắc phải chướng ngại tâm lý nào. Thế nhưng ở một không gian kín như thế này, bên trong chỉ có ba người, hai người sống, một người chết, lại còn vô cùng im ắng, khiến cô đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Cô cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ mong lúc này Mộ Dung Vũ Xuyên có thể nói vài câu, hoặc chỉ cần gây ra chút tiếng động thôi cũng được.
Rốt cuộc Mộ Dung Vũ Xuyên cũng cất tiếng phá vỡ sự im lặng. “Minako nói lúc phát hiện sự việc thì chị ta đang ngồi trên bồn cầu.”
Lục Tiểu Đường lấy trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ kèm một cây viết bi, cô vốn chuẩn bị để ghi lại các đầu mối do Lý Thục Trân cung cấp, ai ngờ lúc này lại được dùng để ghi lại manh mối về cái chết của cô ta.
Mộ Dung Vũ Xuyên kiên nhẫn chờ cô mở sổ ra, tháo nắp bút bi để chuẩn bị ghi chép lại. Hắn quá tỉnh táo, tỉnh táo đến lạ thường khiến Lục Tiểu Đường cảm thấy vô cùng xa lạ, không tài nào liên hệ được hắn với gã bạn thanh mai trúc mã ăn chơi trác táng cô hằng quen thuộc.
“Tôi đã gọi điện cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự Võ Bưu rồi. Một lát nữa thôi ông ta và Kiều Khải sẽ đến đây. Chúng ta có nên chờ họ đến rồi mới kiểm tra thi thể không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên đáp lời, trong giọng nói vẫn không mang theo chút tình cảm nào. “Tôi thì chẳng sao cả, nhưng cậu đừng quên người chết là ai. Đội cảnh sát các cậu có dám đối xử với thi thể con gái của cấp trên khách quan như với các thi thể khác không?”
“…” Câu hỏi của hắn khiến Lục Tiểu Đường không cách nào trả lời.
Mộ Dung Vũ Xuyên lại nói tiếp: “Nhưng ông ta lại không phải là cấp trên của tôi.”
Hắn cho tay vào túi quần lấy ra một cặp găng tay cao su rồi đeo vào, sau đó đứng thẳng người lên bước lui hai bước để ngắm nhìn thi thể.
“Cậu chắc chắn không cần đợi những người khác đến sao?” Lục Tiểu Đường vẫn hơi do dự. Dù sao Mộ Dung Vũ Xuyên cũng chỉ là một sinh viên cao học, trước giờ hắn chỉ giúp đỡ cô trong mảng kỹ thuật xét nghiệm. Nhưng trước mắt họ lúc này là một hiện trường vụ án đầy máu tanh, cô chỉ sợ Mộ Dung Vũ Xuyên chịu không nổi.
Nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên lại mỉm cười rất tươi, lộ ra hai hàm răng trắng ởn: “Trong mắt tôi thi thể của chị ta và con chuột bạch dùng trong phòng thí nghiệm cũng chả khác gì nhau. Tôi chỉ coi như mình đang học tiết thực hành trong trường thôi.”
“…”
Mộ Dung Vũ Xuyên trước tiên đi quanh thi thể một vòng. Lục Tiểu Đường suy đoán hắn muốn tìm ra điểm khái quát chung của vụ án mưu sát này.
“Khi tôi chạy vào nhà vệ sinh đã thấy toàn thân chị ta không ngừng co giật, nằm đè trên người Minako, nguyên nhân là do bị mất máu quá nhiều tạo thành cơn co giật.” Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi xổm xuống, nâng tay nạn nhân lên. “Khe móng tay rất sạch sẽ, trừ máu ra không còn gì khác, tôi đoán lúc đó chị ta không hề phòng bị, đến một cơ hội để phản kháng cũng không có.”