“Hắn muốn kéo vật đó đi đâu?”
“Tôi không biết, bởi vì kẻ đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, tôi sợ hắn thấy mình nên đã thụp đầu xuống. Nhưng trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, tôi đã nhận ra hắn chính là Na Lượng. Bản năng của tôi mách bảo đó không phải là chuyện tốt lành gì, tôi muốn thừa dịp rời khỏi đó nhân lúc hắn còn chưa quay lại.”
Cô ta dần bình tĩnh lại. “Tôi vừa ra tới cửa đã thấy hắn quay trở vào nhà. Vì thế tôi nhanh trí ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách như thể vừa đến nhà hắn. Hắn bước vào nhà, vừa trông thấy tôi vẻ mặt đã trở nên căng thẳng, hắn hỏi tôi đến đây làm gì. Tôi nói hôm nay tôi được tan ca sớm nên ghé qua thăm hắn, tôi chỉ mới vào nhà hắn ngồi chưa đến một phút đồng hồ. Trông hắn lúc đó rất đáng sợ, cặp mắt đó nhìn tôi chằm chằm, tôi rất sợ hắn sẽ nhào tới bóp chết tôi. Cũng may sau đó hắn thấy tôi không lộ ra sơ hở gì nên nói tối nay hắn bận, bảo tôi mai hãy đến.”
“Ngày hôm sau hắn có đến tìm cô không?”
“Có, giống như mọi khi, mà hắn lại còn có vẻ rất vui. Tôi hỏi hắn có chuyện gì mà vui như vậy, hắn bảo vừa mới làm được một khoản buôn bán có lời. Tôi hỏi hắn buôn bán thứ gì, hắn chỉ cười chứ không nói. Vài ngày sau tôi lại đến nhà hắn, nhân lúc hắn ra ngoài mua rượu và đồ nhắm, tôi leo ra ngoài cửa sổ đến chỗ hắn đào đất ngày hôm qua để xem rốt cuộc hắn đã làm gì.”
“Cô nhìn thấy gì?”
“Chẳng có gì cả. Thứ đó đã không còn ở đây, hoặc có thể hắn đã đem nó chôn ở chỗ khác rồi. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố thật to đủ cho tôi nằm vào. Lúc đó tôi rất sợ hãi nên không dám đi báo cảnh sát, bởi vì cảnh sát có tới cũng chưa chắc đã tìm thấy thứ gì, ngược lại còn khiến Na Lượng nghi ngờ tôi. Hắn là một kẻ đầu đường xó chợ, tôi mà chọc giận hắn ai mà biết được hắn sẽ làm gì tôi chứ. Vì thế tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục gặp gỡ hắn như trước đây. Dù sao thì những kẻ như hắn cũng có quy củ 'thỏ không ăn cỏ gần hang'. Cho dù hắn thật sự là một tên sát nhân, chỉ cần tôi không đắc tội hắn thì hắn chắc sẽ không xuống tay với tôi đâu. Hơn nữa tôi còn có Chị Coco là chỗ dựa mà.”
Vừa nghe đến hai tiếng Chị Coco, Mộ Dung Vũ Xuyên đã thấy đau cả đầu.
Liễu Quyên tiếp tục kể: “Sau đó còn xảy ra vài chuyện đáng ngờ, tôi nghĩ nó có liên quan đến thứ hắn đã đào lên ngày hôm đó. Không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy đó là một cái xác người. Nếu anh muốn nghe chi tiết mọi chuyện thì đến chỗ tôi đi, nói vài ba câu qua điện thoại cũng không rõ ràng lắm.”
“Được, bây giờ tôi đến ngay. Cô chờ tôi nhé.”
“Vâng.”
**********
Lúc 12 giờ 55 phút.
Tình cảnh hiện giờ của Mộ Dung Vũ Xuyên rất gian nan, hắn không dám đến cục cảnh sát để mượn xe của Tào Thanh, lỡ như Võ Bưu biết thì gần như ông ta sẽ cho rằng hắn muốn bỏ trốn và nhốt hắn vào trại tạm giam cho xem.
Bây giờ đã chẳng còn manh mối gì đáng chú ý nữa, cho dù manh mối do Liễu Quyên cung cấp chẳng giúp ích được gì cho việc giải cứu Minako thì hắn cũng quyết đến gặp cô ta một chuyến.
Đánh bậy đánh bạ dù sao thì cũng tốt hơn là ngồi chờ chết.
Mộ Dung Vũ Xuyên vào ngân hàng rút hai nghìn tệ tiền mặt rồi gọi một chiếc taxi chạy đến thành phố S.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, cảnh vật bên ngoài lướt qua vun vút.
Loại cảm giác hưng phấn khi chạy xe tốc độ cao khiến Mộ Dung Vũ Xuyên một lần nữa nhen nhóm lên ý chí chiến đấu.
Cho dù hắn chỉ còn sót lại một tia hy vọng, hắn cũng quyết không buông xuôi.
Cố lên nhé, Minako!!!
Đến thành phố S, Mộ Dung Vũ Xuyên đổi sang một chiếc taxi địa phương rồi bảo muốn đến khách sạn Minh Châu. Tài xế không biết đường, hắn đành đưa tấm danh thiếp của Liễu Quyên cho tài xế, sau khi xe chạy vòng vèo hết đường này đến hẻm nọ, mãi cho đến khi tiền taxi đã cao ngất ngưởng, gã tài xế mới tiếc nuối thả hắn xuống trước cửa khách sạn Minh Châu rồi chạy xe đi mất.
Hôm qua cũng ở chỗ này, hắn suýt tí nữa đã động thủ với cô nàng dắt gái Coco. Hôm nay hắn chỉ có một thân một mình, rất có thể sẽ bị bọn du côn vây đánh.
Mộ Dung Vũ Xuyên hiện tại đã bất chấp tất cả. Hắn dự định sẽ dùng mỹ nam kế để lừa gạt cô tiếp tân rồi trực tiếp đi tìm Liễu Quyên, cố gắng không kinh động đến mụ tú bà trẻ tuổi kia.
Hắn sải bước vào khách sạn, thấy cô tiếp tân hôm nay không phải là cô gái ngày hôm qua, cũng chẳng sao, hắn xơi được tuốt.
Cô lễ tân đang trò chuyện với hai cô gái khác chợt đưa mắt sang nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
Mộ Dung Vũ Xuyên nở nụ cười dịu dàng nhu hoà.
Trong mắt cô gái lập tức hiện lên vẻ mê trai.
Tốt, có vẻ thuận lợi đây. Mộ Dung Vũ Xuyên âm thầm cảm thấy may mắn.
Hai người đang trò chuyện với cô lễ tân đưa lưng về phía Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng quay người lại. Một người trong số đó chính là cô nàng dắt gái Coco làm hắn đau đầu không thôi. Nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại.
Chị Coco cũng trợn mắt nhìn hắn như thể đang cố nhớ ra gương mặt ghê tởm này là của kẻ nào, tiếp sau đó cô ta âm trầm cười một tiếng.
Mộ Dung Vũ Xuyên thấy tim mình hẫng đi một nhịp.
“Chào anh chàng đẹp trai. Chúng tôi vừa mới nhắc tới anh đó.” Chị Coco bước lên trước hai bước.
Mộ Dung Vũ Xuyên lui về sau hai bước, giữ khoảng cách với cô ta.
“Anh biết không? Tôi rất thích loại đàn ông như anh.” Chị Coco nói.
“Vậy sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên cân nhắc hỏi lại.
“Bởi vì loại đàn ông như anh rất là can đảm. Tôi thích người có can đảm, chẳng qua là loại người này thường có kết cục không mấy tốt đẹp.”
Mộ Dung Vũ Xuyên cố gắng đứng thẳng, không để chân mình run rẩy quá nhiều. Hắn chú ý thấy bên hông Chị Coco có giắt một thứ gì đó, sau khi nhìn kỹ mới nhận ra đó là một con dao găm.