Mộ Dung Vũ Xuyên không muốn kế thừa hoài bão to lớn của gia tộc, hắn cực kỳ căm ghét chính trị, chỉ thích sống thoải mái phóng túng. Cuộc đời hắn chỉ có hai đam mê.
Một là, ở cạnh người đẹp.
Hai là, ở cạnh thi thể.
Hắn thích người đẹp là vì bản năng, thích thi thể là vì chúng không bao giờ nói dối.
“Ê, cô bé mới chuyển đến dáng người tuyệt thật nha.” Chu Chí Bằng dùng cùi chỏ huých Mộ Dung Vũ Xuyên một cái.
Mộ Dung Vũ Xuyên không biết đã ngủ gật từ bao giờ, tay chống cằm, nước miếng hắn nhỏ lên một tấm ảnh chụp thi thể hư thối trên bàn. Chu Chí Bằng là một tên vai u thịt bắp, khoẻ mạnh như trâu, cú huých của hắn suýt chút nữa đã khiến Mộ Dung Vũ Xuyên té xuống lối đi nhỏ trong phòng học thiết kế theo hình bậc thang.
Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình tỉnh giấc, hắn đứng bật dậy chuẩn bị nổi điên thì trên bục giảng trước mặt đã xuất hiện một cô gái lạ mặt đang tự giới thiệu bản thân.
Gương mặt cô gái hơi ửng đỏ, nói chuyện rất câu nệ, cô nói một câu lại khom người một lần.
“Chào các anh chị, tên em là Seto Minako. Em hiện đang là sinh viên năm hai khoa pháp y ở Đại học Y Tokyo. Em vinh dự được làm sinh viên trao đổi quốc tế đến quý trường học tập một năm, mong được các anh chị chiếu cố nhiều hơn.” Tiếng Trung của cô gái khá tốt, nhưng phát âm chữ ‘r’ và ‘e’ không phân biệt được, chữ ‘n’ và ‘ng’ cũng đọc hệt như nhau.
Các sinh viên khác châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, đặc biệt là các sinh viên nam đều cùng lúc tiết ra hoócmôn nam tính.
“Ê, nghe này.” Chu Chí Bằng nở nụ cười quái dị, hạ giọng thì thầm với Mộ Dung Vũ Xuyên: “Mày có cảm thấy cô bé này trông rất giống một người không?”
“Giống ai?”
“Đệt, hồi cuối tuần trước mày sao chép hết 4GB ảnh chụp trong máy tính của tao đó.”
“À,” Mộ Dung Vũ Xuyên bừng tỉnh. “Nói mới thấy, trông cô ta đúng là giống y như Sora Aoi.”
(Chú thích: Bạn nào không biết Sora Aoi mời lên google đánh tên vào. Kết quả hiện ra người dịch không chịu trách nhiệm.)
“Gương mặt, đầu tóc, dáng người đều từa tựa nhau kìa. Đặc biệt vòng ngực cỡ F kia… chậc chậc, mày nói xem, có khi nào đúng thật là Sora Aoi không nhỉ?”
“Sora Aoi đi học pháp y? Thôi đi mày ơi, không sợ người ta giải phẫu luôn cái đó của mày à?”
“Học pháp y thì có làm sao? Chứng tỏ là người ta có tinh thần rèn luyện kỹ năng phụ trợ cho việc diễn xuất.”
“Tới mức phải học pháp y à? Để đóng phim kinh dị hay gì?”
“Không thèm giải thích với mày nữa, dù có phải hay không thì tao cũng ưng cô nàng này rồi đó. Ngày mai tao sẽ hẹn được nàng đi chơi, cho mày tha hồ dưỡng mắt.”
Gã Chu Chí Bằng này là một tên ma vương hoàn toàn xứng với cái tên của gã. Thân hình cao lớn cường tráng, dáng vẻ đường hoàng, nếu không tính đến nội tâm u ám thì gã chính là một người đàn ông mẫu mực trong lòng các cô gái.
Loại người này mỗi khi đến mùa thu và mùa xuân cơ thể sẽ tự tiết ra hoóc môn nam tính hấp dẫn người khác giới. Vì vậy bọn con gái cứ chạy theo hắn như vịt.
Nếu đem ra so sánh thì Mộ Dung Vũ Xuyên kém hắn rất nhiều.
“Mấy tên thư sinh như mày chỉ nhìn được chứ xài không được, lúc quan trọng phải xem cái này này.” Chu Chí Bằng gồng lên để lộ cơ bắp trên hai cánh tay.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa ước ao vừa ghen tị nhìn tên bạn thân đang trưng ra gương mặt vô cùng đắc ý, hắn rất muốn cầm dao giải phẫu lên cạo sạch mớ cơ bắp trên hai cánh tay gã.
Ngày hôm sau đến giờ môn tâm lý học, Seto Minako vừa vào lớp đã thấy Chu Chí Bằng vẫy tay với cô từ đằng xa. Minako thấy vậy liền nhoẻn miệng cười.
Ta choáng! Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy kính nể tên bạn ngựa giống vô cùng.
“Thế nào hả người anh em? Chu mỗ tao hễ bắn tên là trúng đích. Mày thấy rồi đấy, tao đang báo thù rửa hận cho tám năm kháng chiến chống Nhật của nhân dân Trung Quốc đó.”
“Chà….” Mộ Dung Vũ Xuyên cắm mặt vào quyển sách trong tay, không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
“Konnichiwa, làm phiền anh Chu…” Giọng nói thỏ thẻ của cô gái cất lên.
“Chu – Chí – Bằng.” Chu Chí Bằng thân thiện nhắc nhở.
Ai mà ngờ được giọng nói tràn đầy vẻ chính nghĩa của gã lại vừa mới nói ra lời nói đầy ác ý như vậy.
Chà… Mộ Dung Vũ Xuyên dứt khoát đội sách lên đầu.
“Chu – Chí – Bồn.” Cô gái nghiêm túc lặp lại cách phát âm tên của Chu Chí Bằng.
(Chú thích: từ ‘Bằng’ phiên âm là ‘péng’, do Minako không phát âm được âm ‘ng’ nên đọc thành ‘pén’ là từ ‘Bồn’.)
“Không phải là Chu Chí Bồn, là Chu Chí Bằng.”
“Chu Chí Bồn.”
“Bằng.”
“Bồn.”
“Thôi bỏ đi bỏ đi. Không sao cả.” Còn tiếp tục sửa nữa Chu Chí Bằng sẽ hỏng mất.
“Em ngồi đây đi.” Chu Chí Bằng đẩy Mộ Dung Vũ Xuyên đang nằm gục trên bàn ra. Cái tên gia hoả trọng sắc khinh bạn này!
“Thật ngại quá Chí Bồn-kun, em muốn hỏi về một người, không biết anh ấy có ở đây hay không.” Minako nói.
“Em biết tên người đó không?”
Minako nhìn chăm chú vào quyển sách trong tay, cố gắng phát âm: “Hình như tên là -- Mộ Dung --”
“Mộ Dung Ngu Xuẩn?”
“A, hình như cũng từa tựa vậy, anh có biết người đó không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức lấy cuốn sách che trên đầu xuống rồi ngồi dậy: “Xin lỗi nhé, làm ơn sửa phát âm lại một chút, là Mộ Dung Vũ Xuyên.”
Minako trợn tròn mắt.
“Đệt, hiểu rồi. Hai người đều học chung khoa pháp y mà.” Chu Chí Bằng vỗ vai Mộ Dung Vũ Xuyên rồi nói với Minako: “Đây chính là anh Ngu Xuẩn mà em tìm nè.”
Minako lộ vẻ vui sướng, khom người chào Mộ Dung Vũ Xuyên: “Hajime mashite. Yoroshiku onegaishimasu.”
(Chú thích: Lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố nhiều hơn.)
Nói một tràng chẳng hiểu gì cả, cho dù có mắng ta ta cũng không biết, Mộ Dung Vũ Xuyên đành hỏi: “Làm sao em biết anh?”
“Giáo sư Trần Dân Hiên nói với em, bảo em đi theo anh để thực tập.”
(Chú thích: Giáo sư tên Trần Minh Hiên, nhưng do kiểu phát âm ngọng của Minako nên đọc thành Trần Dân Hiên.)
Thấy cô gái đang nhìn mình đầy dò xét, Mộ Dung Vũ Xuyên nhanh chóng đưa tay vuốt cho mái tóc rối bời vào nếp, trên mặt làm ra vẻ chững chạc đứng đắn.