Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay về cung Càn Khôn thay y phục, Hoàng đế nằm trong An Khang đường suy nghĩ chuyện triều chính một lúc, rồi lại suy nghĩ chuyện hậu cung, lại nhớ đến Thẩm Ninh, hắn cong môi cười một lúc lâu, hỏi Hoàng quý phi truyền tin đến chưa.



Vạn Phúc bẩm chắc lúc này đã đến cửa cung.



Đông Duật Hoành xoa trán, cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn định gọi gánh hát trong cung đến, lại bỗng nhớ đến Tây Môn Nguyệt. Giọng hát thanh nhã tuyệt trần kia dường như còn lẩn quẩn bên tai, hắn nghĩ lại bảo người đi cung Bình Dương gọi Tây Môn Nguyệt đến.



Tây Môn Nguyệt chưa đến, nhưng thư của Hoàng quý phi đã đến, Đông Duật Hoành đọc lập tức cong môi cười. Mở đầu thư còn nói nàng đạt được đạo mạo trang nghiêm, vẫn như thường ngày kể chuyện sinh hoạt bình thường của thái phi như thế nào, cuối thư cuối cùng nàng cũng viết nhiều hơn một câu: <Nữ quan của cung Bình Dương kia đẹp lắm sao? Nếu như đẹp hơn cả ta thì vẫn là nên ít nghe thôi.?>



Hoàng đế bật cười, đúng là bình dấm chua!



Ý cười của Hoàng đế không dứt, hắn đi đến trước bán ngồi xuống nâng bút hồi âm, chính vào lúc này, Tây Môn Nguyệt đến.



Hoàng đế để cho nàng đi vào đứng đợi ở một bên, bản thân thì ngồi múa bút, phần cuối thư viết: <Là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng.>



Tây Môn Nguyệt không biết Hoàng đế viết những gì, nàng liếc trộm long nhan tuấn mỹ, thấy trên mặt người ý cười đầy mặt, dường như vô cùng vui vẻ.



Ngày hôm đó tâm tình Hoàng đế rất tốt bảo Tây Môn Nguyệt hát ba, bốn khúc nhạc, cuối cùng còn thưởng nàng một chén trà.



"Đói à?" Tây Môn Nguyệt đang cẩn thận uống từng chút từng chút một thì nghe thấy đế vương nằm nghiêng trên giường lười biếng cười hỏi.



Nàng lắc đầu liên tục.



Đế vương khẽ cười một tiếng, nhớ lại lúc đầu Hoàng quý phi ở trước mặt hắn đói đến bụng kêu òng ọc. Ai, sức ăn của nàng lớn, thái phi lại rất ít dùng bữa, không biết nàng bồi thái phi có phải đói đến gầy đi không.



Vạn Phúc thấy thế bảo Tây Môn Nguyệt tạ ơn cáo lui, ai ngờ Tây Môn Nguyệt đỏ mặt lấy một hoa của cây bông gòn từ trong trong tay áo ra, nói: "Bệ hạ, đây là hao trên đường nô tỳ đến đây thấy từ trên cây rơi xuống, nô tỳ thấy hoa này rất đẹp nên mới nghĩ đến dâng lên bệ hạ."



Đông Duật Hoành hơi ngạc nhiên, "Tặng cho trẫm một bông hoa?" Hắn nhìn một chút bông hoa trên tay nàng, cười lớn, "Trẫm vẫn là lần đầu tiên được người khác tặng hoa, chỉ là hoa nàng gài lên tóc của tiểu cô nương các nàng thì đẹp hơn."



Tây Môn Nguyệt ngượng ngùng đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, hai tay nàng hạ xuống được, nhấc lên cũng không xong, vẫn là Hoàng đế bảo nô tỳ cài hoa lên tóc mai của nàng, hắn khen một câu "Đẹp lắm", mặt của nàng càng đỏ hơn, thất lễ trước mặt Hoàng đế lấy hai che mặt.



Biểu cảm thuần khiết đáng yêu của tiểu cô nương có chút cảnh đẹp ý vui, nhất thời Đông Duật Hoành cũng cảm thấy thú vị.



Hôm sau thư của Hoàng quý phi đến sớm hơn bình thường, Hoàng đế trở về hậu cung liền lấy thư ra đọc, chỉ thấy tiểu hư đốn ham chơi kia lại xuống núi, thiên hạ đệ nhất ghen phụ còn liên tiếp viết ba điều nàng không cho phép: <Không được khen, không được nghe, không được nhìn!>



Đông Duật Hoành cố nhịn cười, còn nói với Vạn Phúc một câu, "Phụ nhân này càng lúc càng không có quy củ."



Trong lòng Vạn Phúc thầm nói, chủ nhân, ý cười dưới đáy mắt người còn chưa thu lại đấy.



Nhưng mà nửa canh giờ sau, không ngờ còn có một phong thư được trình lên Hoàng đế, vậy mà trên bức thư này có bảo ấn của Bảo Duệ Hoàng quý phi.



Đông Duật Hoành thấy lạ, mở lại nhìn một lúc lâu, sắc mặt càng thêm nhu hòa.



Hóa ra là Thẩm Ninh tự thấy bản thân mình ghen tuông quá mức, nàng còn nói cũng biết dạo này trong lòng hắn có rất nhiều chuyện phiền lòng, bản thân lại không thể ở bên cạnh hắn, hắn nghe chút ca hát để có thể thư giãn một chút cũng tốt. Cuối cùng viết hai chữ: <Nhớ chàng.>



Từ trước đến nay trong thư tín thường hay viết "Rất nhớ", nhưng bây giờ hai chữ dở dở ương ương "Nhớ chàng" của nàng này, lại khiến Hoàng đế mở cờ trong bụng.



Phụ nhân này, luôn biết nên làm thế nào để hắn vui vẻ.



***



Cuộc sống của Thẩm Ninh ở chùa Tích Hương thanh tĩnh và khá buồn tẻ, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã cùng thái phi vào phòng thiền tu bài khóa buổi sáng, một canh giờ sau mới được ra ngoài ăn sáng, sau đó lại nghe kinh, tụng kinh, ngủ trưa, nghe kinh, tụng kinh, ăn tối, nghỉ ngơi. Ngày qua ngày tuần qua tuần đều lặp lại như vậy.



Khoảng thời gian này cũng rất tốt, sau khi nàng tĩnh tâm cũng có thể ngộ ra chút phật lý, những lúc thảo luận cùng sư thái và Vương thái phi nàng cũng có thể thỉnh thoảng chen vào một hai câu.



Bởi vì mỗi ngày nàng đều yên ổn ngoan ngoãn, nên Vương thái phi cũng không gây khó dễ với nàng, mỗi ngày thái độ của bà đều lạnh nhạt, mặc dù Vương thái phi chưa từng khen nàng nhưng cũng không có trách cứ gì, hai người cũng vì như vậy mà yên ổn qua từng ngày.



Thực ra cuộc sống đơn giản này sống lâu cũng trở trở nên lưu luyến, có khi Thẩm Ninh nghĩ cứ như vậy ở lại đây cũng không hẳn là không thể. Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện này thì hình bóng của Đông Duật Hoành lập tức xuất hiện.



Haiz, nghiệt nợ hồng trần... Thẩm Ninh ngồi trong phòng, c4n m0i dưới nhìn bức thư trong tay, là mấy chữ chướng mắt kia "Là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng"! Chán ghét chàng... Biết rõ còn cố ý đùa nàng, nhưng nàng vẫn mắc bẫy hắn vừa ăn dấm vừa tức giận.



"Nương nương, Ngụy công công mang theo thư của Nhị hoàng tử đến." Lưu Ly ở bên ngoài bẩm.



Lúc này Thẩm Ninh mới dừng suy nghĩ, vỗ vỗ khuôn mặt, cất giọng nói: "Tiến vào đi."



Lưu Ly cùng Nguỵ Hội tiến vào, hai tay Ngụy Hội trình lên thư thỉnh an ba ngày một lần. Trong thư là chữ viết tinh tế, ngôn từ cung kính, trước tiên là hỏi thăm nàng và thái phi, sau đó báo cáo chi tiết sinh hoạt thường ngày của hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ kể chuyện thú vị giữa các huynh đệ, cuối cùng còn viết hắn rất nhớ mẫu thân.



Thẩm Ninh tỉ mỉ đọc một lượt, sau khi đọc xong bảo Lưu Ly mài mực giúp nàng chuẩn bị viết thư hồi âm, nàng ngẩng đầu nhìn Ngụy Hội một chút, cười nói: "Ngụy công công, tại sao ngươi phải tự tận lặn lội đến đây?"



"Nô tài... Sợ người khác làm chậm trễ thư của Nhị hoàng tử, cho nên nô tài phi ngựa đưa thư đến." Ngụy Hội cúi người thật sâu, trả lời câu hỏi của nàng.



Lời này của hắn có ý, Thẩm Ninh suy nghĩ một chút, "Ngụy công công, có chuyện gì không cần phải đề phòng có nói thẳng, chẳng lẽ Nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì?" Từ ngày đầu tiên Ngụy Hội theo Đông Minh Thịnh đến cung Xuân Hi nàng đã chú ý người này. Qua một khoảng thời gian quan sát nàng phát hiện Ngụy Hội vô cùng trung thành với Đông Minh Thịnh, hơn nữa làm việc ổn trọng, khéo léo, mặc dù lòng dạ rất sâu nhưng cũng vì vậy mà vô cùng thích hợp hầu hạ bên cạnh Đông Minh Thịnh.



"Chuyện này... Nô tài không dám." Ngụy Hội muốn nói lại thôi.



"Vì sao không dám?"



"Nhị điện hạ không cho nô tài bẩm báo nương nương."



"Cứ nói đi, Thịnh Nhi mà trách tội, ta thay ngươi chịu trách nhiệm."



Ngụy Hội nghe nàng nói như vậy mới thoảng ngẩng đầu lên, hơi vội vàng nói: "Nương nương, hai ngày trước Nhị điện hạ cùng Đại điện hạ đi săn, lúc Nhị điện hạ ở đơn độc trong rừng có ám tiễn phóng tới suýt mất mạng, may mà Nhị điện hạ nhạy bén né được nên không bị thương."



"Cái gì?" Thẩm Ninh lập tức giật mình, chợt hỏi, "Thật sự là không bị thương chứ?"



"Bẩm nương nương, đúng vậy, may mắn có ông trời phù hộ, nhờ hồng phúc của bệ hạ và nương nương."



"Vậy đã cho người đi tra chưa?"



"Ai, Nhị điện hạ tự biết chuyện này có chỗ kỳ lạ, sợ nói ra tổn thương đến hòa khí giữa hai huynh đệ, cho nên không nói ra, nô tài cũng là sau đó mới biết được. Sau khi nô tài biết chuyện lập tức nghĩ đến bẩm báo bậ hạ, nhưng không biết điện hạ nghĩ gì như thế nào cũng không cho nô tài bẩm báo lên bệ hạ, cũng không cho nô tài bẩm báo nương nương, điện hạ chỉ sợ nương nương ở trong chùa lo lắng." Ngụy Hội dừng một lúc, "Nô tài càng nghĩ càng thấy sợ, sợ nhất là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy mới mượn cớ đưa thư đến bẩm báo nương nương."



"Ngươi làm rất đúng..." Thẩm Ninh nhíu mày, chỉ là người muốn hại Thịnh Nhi là ai?"



"Nương nương, thật ra đây cũng không phải lần đầu Nhị điện hạ bị người ta ám toán. Từ sau khi Vệ tể tướng bị phế truất, cấp bậc của Hiền quý phi bị biếm thành tuyển hầu, khoảng thời gian đó đối với Nhị điện hạ giống như trời đất tối tăm, trong hoàng cung lại không có chỗ nào có thể cho Nhị hoàng tử nương tựa. Trong lòng điện hạ lúc đó có bao nhiêu khổ sở nô tài không đành lòng nhắc tới. Lúc điện hạ được Huệ phi nương nương giáo dưỡng, nô tài tưởng đoạn thời gian tới sẽ suôn sẻ nhưng chỉ trong vòng một năm đó điện hạ bị người khác ám toán hai lần, một lần cưỡi ngựa đột nhiên ngựa phát điên, một lần khác có người hạ độc vào nước uống của điện hạ. Điện hạ phúc lớn mạng lớn mới tránh được kiếp nạn."



"Lại còn có chuyện này?"



"Từng câu của nô tài đều là thật, không dám có một chút giả dối."



"Các ngươi không điều tra ra được manh mối gì sao?"



"Bẩm nương nương, lúc ở cung Phúc Hi bị ám toán hai lần đều xảy ra sau khi bệ hạ ngự giá thân chinh, thần có bẩm báo Hoàng hậu nương nương tra tới tra lui cũng không giải quyết được vấn đề gì. Lần này ám tiễn phóng tới thậm chí ngay cả người còn không nhìn thấy, không có bằng chứng không biết tra từ đâu?"



Thẩm Ninh nhếch môi, muốn hại Nhị hoàng tử, người bị tình nghi lớn nhất là chính là Hoàng hậu, tiếp theo là Vân phi.



Nàng không muốn tham gia vào chuyện lập thái tử của Đông Duật Hoành, nhưng nàng cũng không muốn Đông Minh Thịnh làm thái tử. Trong lòng nàng ủng hộ lập trưởng tử, lại không thể tỏ rõ thái độ của mình với Đông Duật Hoành.



Thẩm Ninh nặng nề thở dài.



"Nương nương, ý hại người có thể không có, nhưng lòng phòng bị người thì không thể không có." Ngụy Hội nhân cơ hội nói, "Cho dù là vì Nhị điện hạ, nương nương cũng không thể không tự đề phòng cho bản thân mình!"



Lưu Ly đã sớm mài mực xong yên lặng đứng ở một bên, bây giờ nàng cũng nhìn Thẩm Ninh, phụ họa thêm lời của Ngụy Hội, "Đúng đó nương nương, ngài đang được thịnh sủng, Nhị hoàng tử cũng được ngài và bệ hạ yêu thích, trong hậu cung có ai mà không đỏ mắt?"



Thẩm Ninh không lên tiếng, Ngụy hội bày tỏ quan điểm, "Nương nương và bệ hạ là đôi thần tiên quyến lữ, là duyên phận được định từ kiếp trước! Chỉ tiếc nương nương đến chậm một bước, nếu như nương nương thành Hoàng hậu, nào có lý lẽ phải cẩn thận từng li từng tí như vậy nữa?"



"Công công!" Lưu Ly thấp giọng khẽ quát.



Ngụy Hội cũng biết bản thân nói sai, cuống quýt tự vả miệng, "Cái miệng đáng chết của nô tài! Nô tài biết tội, mong nương nương tha mạng!"



Thẩm Ninh nhìn chằm chằm Ngụy Hội một chút, để cho hắn đứng lên, nói: "Những lời này không được nhắc lại lần nữa."



"Nô tài đã hiểu, nô tài đã hiểu." Ngụy Hội liên tục nói.



Thẩm Ninh để cho Ngụy Hội lui xuống, đi đến trước bàn ngồi xuống định viết thư hồi âm cho Đông Minh Thịnh, Lưu Ly ở một bên muốn nói gì đó lại thôi.



"Có lời gì cứ nói đi." Thẩm Ninh chấm bút vào mực đen.



Lưu Ly ở chung với Thẩm Ninh mấy năm nay, có tình nghĩ chủ tớ cũng có tình nghĩa tỷ muội, nàng vẫn luôn đặt hoàn cảnh mình vào Thẩm Ninh để suy nghĩ cho Thẩm Ninh, nàng có chuyện muốn nói nhưng chậm chạp không nói ra khỏi miệng được, một lúc sau mới lấy hết dũng khí nói: "Nương nương, nô tỳ nghĩ Ngụy công công vì tình thế cấp bách mới lỡ lời nhưng cũng không hẳn là vì nóng vội mà hồ ngôn loạn ngữ." Nàng ngừng một chút, nói tiếp, "Nô tỳ cũng có chuyện không biết có nên nói với nương nương không."



"Nói đi." Thẩm Ninh vừa nói vừa nghiêm túc viết bốn chữ "Hôn hôn con của ta", nàng viết thư cho Đông Duật hoành có thể viết ngoáy chút, nhưng viết cho Đông Minh Thịnh nàng phải làm gương cho hắn không thể viết ngoáy được.



"Nương nương, nô tỳ biết không có một lời ví von nào có thể thích hợp, có thể nói là người nổi bật nhất dễ bị ghen ghét, hay là dao chặt đầu rắn. Bây giờ nương nương độc sủng một cung, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho toàn bộ ánh mắt của hậu cung chú ý về phía ngài. Nô tỳ thấy cho dù là chủ nhân của một cung, nhưng thật ra cũng chỉ giống thê thiếp trong thâm trạch mà thôi. Nương nương trời sinh tính tình rộng rãi, tấm lòng rộng lớn, chỉ sợ ngài không biết sự ngoan độc của phụ nhân, nô tỳ cũng là sống sót từ những cuộc nội chiến giữa thiếp thất với nhau. Mặc dù nô tỳ là nữ tử nhưng nô tỳ luôn tin câu độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngài thật sự không thể không phòng!" Lưu Ly nghĩ thầm nếu đã nói, nàng sẽ nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra, "Nô tỳ cho rằng, sao thỉnh thoảng ngài không khuyên bệ hạ đi những cung khác ngồi một chút. Cái lợi thứ nhất cũng là thể hiện được trước mặt bệ hạ ngài là người hiền lành rộng lượng, cái lợi thứ hai cũng có thể làm giảm bớt oán khí trong hậu cung, sau này cũng có thể đề phòng chuyện xấu xảy ra? Hơn nữa không biết tại sao từ đầu đến cuối bệ hạ vẫn để ngài uống thuốc tránh thai, Nhị hoàng tử sau này chỉ có thể dựa vào ngài, nếu như Nhị hoàng tử không thể đăng cơ, sao có thể bảo vệ ngài chu toàn được?"



Từng câu từng chữ của Lưu Ly nói ra đều là vì suy nghĩ cho Thẩm Ninh, nên nói, không nên nói đều đã nói hết, Thẩm Ninh cũng không hề cười trừ cho qua chuyện, nàng đặt bút xuống bảo Lưu Ly ngồi xuống bên cạnh mình.



Thẩm Ninh nghiêm túc nhìn Lưu Ly nói: "Lưu Ly, cảm ơn muội đã suy nghĩ cho ta, những lời muội nói ta đều nghe hiểu," Nàng khẽ thở dài một hơi, "Chỉ là ta tuyệt đối sẽ không bảo bệ hạ đi đến nơi của nữ tử khác, ta không có cách nào làm được."



Nói nàng ích kỷ cũng được, lạnh lùng hà khắc gì cũng được, bây giờ nàng tham lam ấm áp của Đông Duật hoành bất kể như thế nào nàng cũng không muốn buông tay. "Nếu như có một ngày, bệ hạ yêu nữ tử khác, ta sẽ buông tay nhưng hắn sẽ không bao giờ tìm thấy ta nữa."



"Nương nương... " Lưu Ly khẽ hô lên một tiếng.



"Những lời này ta chỉ nói với muội một lần, muội đã là nữ quan của ta, vậy thì hãy đứng bên cạnh ta cùng ta đi hết đoạn đường này. Nếu như muội muốn ra ngoài cung tìm một người để dựa vào sống một cuộc sống bình yên, bất luận khi nào muội nói ta đều sẽ tôn trọng ý kiến của muội."



Lưu Ly lắc đầu, "Cho dù nương nương có chê cười, nô tỳ, nô tỳ thật sự rất sợ. Nô tỳ đã từng nếm trải làm tiểu thiếp, nhìn hết những cảnh bẩn thỉu nơi thâm trạch, nô tỳ càng cảm thấy thâm tình của nương nương và bệ hạ trên thế gian này khó có được. Nô tỳ sợ phần thâm tình này bị người khác phá hư, nên mới lớn mật nói với nương nương... "



Thẩm Ninh khẽ cười sờ lên gương mặt của Lưu Ly, "Ai, Lưu Ly số khổ của ta, hy vọng một ngày muội cũng có thể tìm được người thật lòng yêu muội, có thể làm cho muội cười, là bờ vai cho muội khóc, để cho muội muốn đánh đổi tất cả cũng muốn bảo vệ được mối tình đẹp đẽ của muội." Tình yêu chung thủy là ma chú khó giải nhất trên đời này.



Không phải có người nói như vậy sao? Lực vạn vật hấp dẫn cũng không thể chịu trách nhiệm với những người thất tình.



Lưu Ly lúng túng nhìn Thẩm Ninh, không biết tại sao, chẳng biết tại sao lại chảy xuống hai hàng nước mắt.



***



Hoàng quý phi và Vương thái phi đã lên chùa được mười mấy ngày, Đông Duật Hoành ngoại trừ ngủ hai tối ở Trung cung, những ngày còn lại đều ngủ ở trong cung Càn Khôn. Hắn thường xuyên cũng sẽ đi dạo một vòng hậu cung, tất cả phi tần trong hậu cung đề sử dụng tất cả vốn liếng của mình, nhưng đế vương lại luôn mất hứng, ngồi một chút liền đi, chưa từng lưu lại ngủ trong cung bọn họ.



Nhóm hậu phi xấu hổ, giận dữ không thôi, bi ai nhận ra bản thân mình đã không thể hấp dẫn ánh mắt của đế vương, lại không hẹn cùng gửi gắm trách nhiệm lật đổ thế độc sủng của Hoàng quý phi lên người Tây Môn Nguyệt.



Từ sau ngày ở yến tiệc hiến hát, Tây Môn Nguyệt thường được gọi đến cung Càn Khôn bầu bạn với Hoàng đế, nghe nói còn rất được thánh tâm, thường thường làm cho Hoàng đế bật cười.



Trong lòng phi tần nghĩ dù gì Hoàng đế cũng không dòm ngó đến mình, cho dù Tây Môn Nguyệt có là tân sủng, cũng làm cho Hoàng quý phi nếm thử cảm giác giống bọn họ.



Tây Môn Nguyệt trẻ tuổi trong sáng chất phác, sau khi vào cung vẫn luôn được Đức phi dạy bảo cầm kỳ thi họa, dường như học đến ngăn cách với người bên ngoài. Bây giờ Tây Môn Nguyệt được Hoàng đế nhìn trúng giọng hát, đầu tiên là nàng vô cùng mừng rỡ, hơn nữa nàng nhiều lần nhìn thấy chí tôn đế vương vô cùng tuấn tú, trái tim của thiếu nữ đã thầm hứa hẹn, bởi vậy mà mỗi lần gặp Hoàng đế mặt nàng đều đỏ bừng, còn bị Hoàng đế lấy ra làm trò cười nói nàng đỏ mắt đến độ giống như đít khỉ. Mặc dù cách nói này nàng không quá thích nhưng mỗi lần nhớ lại trong lòng đều tràn ngập vui vẻ.



Ngày hôm đó Tây Môn Nguyệt lại được gọi đi cung Càn Khôn, nàng đứng ở bên ngoài cửa cung hít thật sâu hai hơi mới ra vẻ trầm ổn bước vào trong điện, chỉ là vừa bước vào đã ngửi thấy mùi Long Tiên Hương, lại nhìn thấy Hoàng đế đứng trước bàn sách làm bằng gỗ tử đàn, nàng lập tức đỏ mặt.



Chỉ là lúc này Hoàng đế không cười nhạo nàng, bởi vì hắn đang tập trung vẽ tranh không ngẩng đầu lên, nói: "Hát hai bài nhẹ nhàng cho trẫm nghe một chút."



Tây Môn Nguyệt tuân chỉ, lại do dự một chút mở miệng nói: "Bệ hạ, nô tỳ hôm nay có thể về cung Bình Dương sớm một chút được không?"



"Ừm?" Hoàng đế không quan tâm lắm.



"Hôm nay là sinh nhật của Đức phi nương nương, nô tỳ muốn về sớm chúc thọ nương nương... "



"A, đúng rồi, trẫm quên mất." Cấp bậc phi tử trong hậu cung đến ngày sinh nhật có ban thưởng, cũng có người chuyên báo chuyện này cho Hoàng đế. Sáng nay đã có người báo cho Đông Duật Hoành, hắn nghe xong sau khi hạ triều lại quên mất.



Đông Duật Hoành nói xong lại cúi đầu vẽ tiếp, Tây Môn Nguyệt không nhận được câu trả lời chắc chắn, đang muốn hỏi lại, lại bị Vạn Phúc liếc mắt ra hiệu một cái đành phải ôm đàn tỳ bà khẽ cất giọng hát.



Khúc nhạc này Tây Môn Nguyệt đã hát không biết bao nhiêu lần, sớm đã thuộc nằm lòng, nàng thấy Hoàng đế hôm nay không hề nhìn nàng một chút nào, nàng không khỏi có chút không tập trung, ánh mắt liếc trộm trên tờ giấy lớn, đầu tiên là nàng thấy một biển hoa với nét vẽ mảnh mực đỏ nhạt, ngòi bút của Hoàng đế đang dừng trên thân ảnh yểu điểu.



Hóa ra là một bức tranh mỹ nữ... Bệ hạ là đang vẽ dáng vẻ của mình sao? Xuân tâm của thiếu nữ thầm nghĩ.



Hát được hai, ba bài, Đông Duật Hoành bảo Tây Môn Nguyệt ngừng, bản thân tập trung tinh thần hoàn thành bức tranh, Tây Môn Nguyệt lớn mật nín thở tiến lên thấy Hoàng đế đang vẽ hai phụ nhân mỹ lệ đứng dưới tán cây hoa, một vị nhìn có vẻ đã qua năm mươi, người còn lại dưới nét bút mảnh dần dần hiện lên, là một vị thiếu phụ mềm mại thanh tú, ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt tươi cười yêu kiều, thiếu phụ được vẽ vô cùng sinh động dưới nét bút của Hoàng đế.



Tây Môn Nguyệt lập tức đoán người trong tranh chính là Bảo Duệ Hoàng quý phi.



Cảm giác lâng lâng những ngày qua trong chớp mắt đều biến thành tro bụi.



Nếu không phải đặt người đó ở trong lòng, sao có thể tỉ mỉ vẽ ra sinh động như vậy!



Đông Duật Hoành tự ngắm nghía bút vẽ của mình, khóe miệng cong lên, vừa ấn ngự ấn lên giấy vừa dặn dò: "Phi ngựa đưa bức tranh này cho thái phi."



Sở dĩ Đông Duật Hoành có hứng thú vẽ tranh tất nhiên là vì Thẩm Ninh. Hôm qua trong thư nàng viết: <Hôm nay ta cùng thái phi đi ngắm hạnh hoa, khắp núi đồi là một biển hoa vô cùng đẹp, thật hy vọng bệ hạ cũng có thể cùng ngắm.> Không chỉ có như vậy, nàng tâm huyết dâng trào còn vẽ bức tranh hạnh hoa xấu đến không nỡ nhìn, cũng vì lý do này mà nàng thả con tép bắt con tôm có được bức tranh ngự bút của Hoàng đế này.



"Bệ hạ, nô tỳ chưa từng bái kiến Bảo Duệ Hoàng quý phi nương nương, không biết Hoàng quý phi nương nương là mỹ nhân có phong thái tài hoa thế nào ạ?" Tây Môn Nguyệt nhẹ nhàng nói, trong giọng nói không che giấu nổi được sự ủ rũ.



Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, "Nếu như thật sự so sánh, vẫn là Môn Nguyệt đẹp hơn." Nhưng mà phong thái của Ninh Nhi lại càng khiến cho người ta yêu mến nàng.



"Thật sao?" Tiểu cô nương vì câu nói này của Hoàng đế mà vui vẻ, "Tạ ơn bệ hạ khen ngợi."



Tây Môn Nguyệt đơn thuần giống như đứa trẻ con vô cùng khiến cho đại nam tử giống như Đông Duật Hoành yêu thích, hắn nhìn nàng cười cười nói: "Đi nào, trẫm cùng nàng đi chúc khánh thọ Đức phi."



Từ trước đến nay nếu Hoàng đế muốn cùng hậu phi ăn mừng sinh nhật đều sẽ sớm chuẩn bị. Đức phi một mình ngồi ăn bữa tối phong phú, nhưng lại cảm thấy vô cùng đắng chát.



Bỗng nhiên Đức phi nghe thấy bên ngoài bẩm báo ngự giá đến, lần đầu tiên trong cuộc đời Đức phi thất lễ ném đôi đũa xuống, nâng váy dẫn theo nô tỳ chạy ra ngoài nghênh giá.



"Bình thân, Đức phi hôm nay trẫm bận rộn, nhờ có tiểu nữ quan của nàng nhắc nhở trẫm mới nhớ." Đông Duật Hoành hơi cúi người đỡ Đức phi dậy, "Nàng không trách trẫm chứ?"



"Bệ hạ bận rộn chuyện chính sự, thần thiếp nào dám vì một chuyện nhỏ này oán trách bệ hạ? Chỉ trách Nguyệt Nhi không biết nặng nhẹ, mong bệ hạ không trách phạt mới đúng."



Hoàng đế cười không nói, bước vào trong diện nhìn một bàn đồ ăn phong phú, nói: "Mặc dù trẫm đã ăn rồi nhưng cũng sẽ cùng Đức phi uống vài chén.



"Đa tạ bệ hạ." Đức phi nhanh chóng mừng rỡ bảo cung nhân đi chuẩn bị.



"Minh Đức đã qua bái lạy chưa?"



"Sáng sớm đã đến rồi, mạnh mẽ khấu đầu ba cái thật vang, đập đỏ cả trán." Đức phi nhớ tới hành động của con mình, cười lên vô cùng dịu dàng.



Bảo tọa rất nhanh đã được mang đến, Hoàng đế cũng bảo Tây Môn Nguyệt cùng ngồi chung bàn, hắn và Đức phi uống một chén, rồi lại cùng hai người đám luận thi họa thơ ca, dường như mới chỉ chớp mắt, trăng đã lên rất cao.



Tây Môn Nguyệt chỉ ngồi đó, một lúc được Đức phi bảo tiến lên hầu hạ rót rượu gắp thức ăn cho Hoàng đế, nhưng từ trước đến nay nàng được Đức phi nuôi dưỡng như muội muội ruột chưa từng làm mấy công việc của nô tỳ này, lúc gắp thức ăn, hay rót rượu thế nào cũng phải để người bên cạnh nhắc nhở mới biết làm, nàng bị đại nha đầu của Đức phi đứng sau lưng trêu ghẹo, mới lấy lại tinh thần thấy Đức phi và Hoàng đế đang nói chuyện, cầm bình rượu hấp tấp vội vàng tiến lên rót rượu cho Hoàng đế.



Không ngờ lại bất cẩn tự đạp vào váy của mình, nàng "A" một tiếng, ôm chặt bình rượu trong ngực mắt thấy bản thân sắp đụng phải góc bàn, nàng vô thúc nhắm nghiền hai mắt cả người cứng ngắc chuẩn bị tiếp nhận đau đớn sắp đến.



Một cánh tay có lực giúp nàng cản lại chuyện sắp xảy ra.



Tây Môn Nguyệt cảm giác bên hông có thêm cánh tay kiên cố như sắt, nàng cẩn thận khẽ mở mắt, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế gần trong gang tấc, trong giây lát nàng nín thở không dám động đậy.



Đông Duật Hoành cười như không cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, hương thơm của thiếu nữ cùng th4n thể mềm mại khiến cho hắn đã có chút men say có cảm giác khác lạ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng không thuận thế ôm Tây Môn Nguyệt vào trong lòng, mà chỉ giúp nàng đứng vững sau đó nhẹ nhàng rút tay lại.



"Nguyệt Nhi." Đức phi lo lắng gọi.



Tây Môn Nguyệt nhanh chóng quỳ xuống, sợ hãi nói: "Nô tỳ thất lễ, mong bệ hạ thứ tội!"



"Được rồi, chuyện bé đừng xé ra to." Hoàng đế hời hợt vẫy tay.



"Tạ bệ hạ." Lúc này Tây Môn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, ôm bình rượu đứng dậy.



Đông Duật Hoành buồn cười nhìn nàng một chút, "Trẫm thấy nàng bảo vệ bình rượu này cũng không tệ." Mắt thấy sắp đụng vào góc bàn rồi vẫn còn ôm chặt bình rượu trong lòng.



Gương mặt Tây Môn Nguyệt phiếm hồng, nhỏ nhẹ nói: "Đây là ngự rượu của bệ hạ, nô tỳ dù thế nào cũng không dám làm đổ."



Đông Duật Hoành bật cười, quay qua nói với Đức phi, "Nàng nuôi được một nha đầu ngốc rồi."



Đức phi thấy trong lời nói của Hoàng đế không có ý trách cứ, tâm trạng phức tạp cười một tiếng.



Trái tim của Tây Môn Nguyệt vẫn còn đập thình thịch liên hồi, nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ của mình, tiến lên một bước định rót rượu cho Hoàng đế, nhưng lại bị Hoàng đế đưa tay ra cản, "Không cần rót nữa, trẫm cũng đã uống tận hứng rồi, cũng nên hồi cung."



Hoàng đế sai người chuẩn bị rời đi, Đức phi khẩn trương tay nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo, nàng hơi cứng ngắc nói: "Bệ hạ đã uống nhiều rượu rồi, hay là ngủ lại ở chỗ thần thiếp." Nàng dừng một chút, nói thêm một câu, "Thần thiếp, nguyện cùng Nguyệt Nhi cùng nhau hầu hạ người... "



Một người đoan trang bảo thủ như Đức phi chịu nói ra câu này cũng đã dùng dũng khí rất lớn, Đông Duật Hoành biết điều đó, nhưng hắn trầm mặc chỉ cười cười.



"Bệ hạ... " Tây Môn Nguyệt dường như vì bệ hạ vừa ra tay cứu nàng nên cũng có dũng khí đứng bên cạnh nũng nịu gọi một tiếng giống như đang khẩn cầu.



Thẩm Ninh không ở bên cạnh, những ngày qua Đông Duật Hoàng bởi vì nhớ nàng mà cả người đều đau đớn, không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện triệu phi tần trong hậu cung thị tẩm, nhưng không chỉ bởi vì hắn đã hứa hẹn với nàng, mà hơn nữa là hắn không muốn ôm những nữ tử khác vào lòng. Đối mặt với Tây Môn Nguyệt còn trẻ mà đã mỹ mạo như vậy, hắn cảm thấy có chút mới mẻ thú vị, nhưng chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.



Hắn khẽ thở dài một tiếng.



Đức phi nghe thấy tiếng thở dài này xấu hổ muốn chết liền che mặt, nàng nấc lên.



Hoàng đế bảo đám người lui xuống, Tây Môn Nguyệt muốn ở lại an ủi Đức phi cũng bị hắn vẫy lui xuống.



Trong điện chỉ còn có Hoàng đế và Đức phi, Đức phi không thể ngăn được tiếng khóc thút thít của mình, Hoàng đế cũng không có an ủi nàng. Một lúc lâu sau, Đức phi cuối cùng cũng thu lại được cảm xúc, vừa lấy khăn lau nước mặt vừa nghẹn ngào nói: "Bệ hạ, thứ tội, thần thiếp, thất lễ... "



Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, nói: "Sau này không được như vậy nữa."



"Vâng... " Đức phi khổ sở chớp chớp hai mắt đẫm lệ.



"Được rồi, trẫm phải về, nàng đưa giá đi." Hoàng đế đứng lên, thờ ơ nói.



Đức phi cũng đứng lên, lại không thể kìm được nước mắt lần nữa như mưa, "Bệ hạ, thần thiếp chưa từng dám yêu cầu sủng ái xa với, nhưng người ngay cả một đêm yêu thương cũng keo kiệt không muốn bố thí cho thần thiếp sao?"



Đông Duật Hoành dừng động tác một chút, mới lắc đầu nói: "Đức phi, nàng đẻ cho trẫm được một hoàng tử, trẫm cũng sẽ không bạc đãi hai mẹ con nàng."



Ngoại trừ Thẩm Ninh đã khảm vào tim, xương tủy của hắn, hắn đối với những phi tần khác trong hậu cung vẫn luôn cứng rắn. Hắn không quan tâm đến tâm tư nữ tử trong hậu cungm, hắn cho rằng đã ở trong hậu cung của hắn, hắn cho các nàng cuộc sống thoải mái an nhàn trong cung điện lộng lẫy, thì các nàng nên an phận chờ đợi, càng không cho phép ghen tuông tranh giành tình cảm với Thẩm Ninh.



Dứt lời, Hoàng đế rời đi, Tây Môn Nguyệt chờ ở ngoài đưa giá. Hoàng đế vừa bước chân ra khỏi cung Bình Dương đã nhíu mày, những ngày qua Thẩm Ninh không ở trong cung, hậu cung cũng đã dùng hết thủ đoạn. Lúc đầu hắn còn không để ý, bây giờ lại không hiểu tại sao thấy rất phiền chán.



Trở về tẩm cung, Đông Duật Hoành lấy tranh của Thẩm Ninh vẽ ra nhìn một lúc lâu, trong lòng vốn có chút rộn ràng nhớ đến nàng dần trở nên dịu lại.



Chẳng biết tại sao, đêm nay Hoàng đế cực kỳ hy vọng Hoàng quý phi trở về bên cạnh mình.



Nàng đã rời đi mười mấy ngày, mới đầu hắn có chút không quen, nhưng chuyện khoa cử cùng những chính sự khác cũng giúp hắn vơi đi nỗi nhớ nàng, mỗi ngày hắn đều phải nắm được hành tung của nàng mới có thể an tâm. Chỉ là tối nay không giống như thường ngày, dường như từ tận sâu trong đáy lòng hắn tràn ra một cảm giác nhớ nhung không thể tả thành lời. Tất cả những suy nghĩ khác đều ném ra sau đầu, chỉ còn lại hình ảnh Thẩm Ninh nhăn mày, Thẩm Ninh mỉm cười,



từng lời nói cử động của nàng đều khiến hắn cảm thấy khó chịu giống như lần nàng giả chết vậy, cảm giác không thể nào diễn tả được.



Nhưng khi đó trong lòng hắn chí có đau đớn khôn nguôi, bây giờ trong lòng lại tràn đầy nhu tình, vô cùng vui vẻ. Hắn cứ thế nằm nghĩ đến nụ cười rực rỡ của Thẩm Ninh, dáng vẻ nàng chu môi, cơ thể trắng muốt của nàng, không một điều gì về nàng là không khiến hắn nhớ nhung da diết, thật muốn lập tức đưa nàng trở về, hắn muốn lập tức hôn lên đôi môi đỏ mềm mại, muốn ôm nàng thật chặt vào trong ngực!



Thẩn thể Hoàng đế khẽ động, há to miệng, lúc này mới phục hồi tinh thần.



Vậy mà trong nháy, mắt tương tư thành họa.



Hoàng đế cố gắng bình ổn lại cảm xúc cùng xúc động chưa từng có, hắn lần đầu tiên nhíu mày nhìn chính mình đang cu0ng cứng, sau đó chậm rãi khẽ cười một tiếng.



Haiz.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK