Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ninh lần đầu dùng ánh mắt nhìn một người đàn ông nhìn Đông Minh Dịch, Đông Minh Dịch cũng biết sau này chỉ sợ là không có cơ hội nhìn thấy nàng ở khoảng cách gần như vậy, hắn cũng không e dè thẳng nhìn đối mặt với nàng.



Tốt xấu gì thì nàng cũng là người đã từng gả hai lần, đối mắt với cái nhìn chăm chú của hắn cũng không hề thẹn thùng, ngược lại nàng nghiêng đầu cười khẽ hỏi hắn: "Nghe nói con thích ta?"



Đông Minh Dịch bật cười, nhìn nàng khẽ gật đầu.



"Cảm ơn."



Bàn tay Đông Minh Dịch nắm lại thành quyền.



"Nhưng thật xin lỗi, ta không thích con, người ta yêu chính là phụ hoàng của con." Thẩm Ninh thẳng thắn.



Đông Minh Dịch nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc mở miệng, "Con biết."



"Nếu như không phải là vì phụ hoàng con, ta cơ bản là sẽ không ở trong cái hoàng cung này. Cho dù không có phụ hoàng con, ta cũng sẽ không yêu con." Thẩm Ninh không nói đến tuổi tác, không nói đến bối phận, chỉ coi như hai người ngang vế dùng cách tàn nhẫn cự tuyệt hắn.



"Là con... đến quá muộn sao?" Không thể phủ nhận, Đông Minh Dịch bị những lời nói của nàng đâm vào lòng bị thương.



"Tình yêu không phải là như vậy, không phải là sớm hay muộn, chỉ là đúng hay không thôi. Rất rõ ràng, hai người chúng ta đều không phải là dành cho nhau."



Đông Minh Dịch mím chặt môi.



Thẩm Ninh thấy vậy, lại đổ thêm một liều thuốc mạnh, "Coi như vì những ân tình trước đây, ta thẳng thắn nói cho con biết, muốn ta hầu hạ lão tử rồi lại hầu hạ nhi tử, cho dù là cầm dao kề ngay cổ của ta, ta cũng sẽ không làm. Con cũng biết tính tình của ta, nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ lập tức chết trước mặt con."



"Đủ rồi!" Đông Minh Dịch tức giận đứng lên, hắn hít sâu một hơi, "Người cũng không cần phải nói mấy lời này hù dọa con, những lời của người nói, con đều hiểu."



Đứa nhỏ này thật sự thích mình. Thẩm Ninh thầm thở dài một tiếng, lại đứng lên ngước mắt lạnh lùng nhìn Đông Minh Dịch, "Đã hiểu thì cũng nên học được cách cầm lên được thì cũng buông xuống được. Đừng làm chuyện khiến tất cả mọi người đều khó xử." Dứt lời nàng nâng váy chuẩn bị rời đi.



Đông Minh Dịch nhìn bóng lưng của nàng, lúc nàng sắp bước xuống đình hắn gọi nàng lại, "Chờ một chút!"



Thẩm Ninh dừng bước, quay đầu.



"... Nếu như con và người tuổi tác không quá chênh lệch, hơn nữa con gặp được người trước cả phụ hoàng, vậy người sẽ nhìn con với ánh mắt khác chứ?"



Thẩm Ninh nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau nàng lắc đầu, nói: "Sẽ không." Nàng ngừng một chút nói thêm một câu, "Phụ hoàng của con... Là số mệnh của ta."



Trong mắt Đông Minh Dịch như có đợt sóng thủy triều dâng lên.



Nàng chậm rãi rời đi, Tào công công hành lễ với Đông Minh Dịch xong vội vàng đổi theo.



Đi xa cái đình được một đoạn, Thẩm Ninh nói với Tào công công: "Tào công công, có mấy lời, không cần nói cũng đừng nói với bệ hạ."



Tào công công cúi đầu nói: "Nô tài đứng khá xa, một câu cũng không nghe thấy."



Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, nhìn gương mặt trẻ con không đoán được là bao nhiêu tuổi. "Ta còn nói câu đó nữa."



Sau đó Đông Duật Hoành nghe Tào công công bẩm báo lại, sắc mặt khó lường.



Đêm hôm đó Đông Duật Hoành không trở về cung Xuân Hi, một mình ngủ lại trong cung Càn Khôn.



Những cung khác biết được tin tức này, mỗi người đều có tâm tư khác nhau. Hoàng hậu lòng nóng như lửa đốt, tâm tình của Thẩm Ninh cũng có chút phức tạp.



Trong đó lại có một người cực kỳ vui vẻ, chính là mẹ đẻ của Tam hoàng tử, Vân phi.



Vân Phi và Bùi Thanh Ninh có chút thân quen, theo lý Bùi Thanh Ninh phải gọi Vân phi một tiếng cô cô. Thỉnh thoảng Vân phi cũng gọi Bùi Thanh Ninh đến chỗ nàng ngồi một lúc, sau khi Bùi Thanh Ninh mang thai, Vân phi cũng từng gặp nàng một lần thấy nàng rầu rĩ không vui, nói bóng nói gió một hồi mới biết được bí mật này. Lúc đó Vân phi mới biết được Đại hoàng tử có suy nghĩ không đứng đắn với Thẩm Ninh, nhớ lại trước đây khi tán gẫu với Thẩm tiệp dư biết được Thẩm gia còn có một muội muội tên là Thẩm Linh, đột nhiên Vân phi nảy ra một ý, nghĩ ra một kế sách. Vân Phi cố ý nhắc đến Thẩm Linh với Bùi Thanh Ninh, Vân phi chắc chắn với tính tình của Bùi Thanh Ninh sẽ làm ra chuyện lỗ m4ng.



Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, Bùi Thanh Ninh cố tình đi đến vườn cúc ỷ thế tra tấn Thẩm Linh, sau đó mọi chuyện đều thuận lợi như nước đẩy thuyền!



Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử lần lượt mất đi tín nhiệm của Hoàng đế, hoàng nhi của nàng là người có cơ hội lớn nhất.



Nụ cười trên môi Vân phi càng lúc càng lớn.



Chỉ là Vân phi không thể ngờ được, Hoàng hậu một đêm không ngủ vì Đông Minh Dịch quyết định đưa ra một quyết định trọng đại.



Trước khi Hoàng đế vào triều, nàng thỉnh cầu diện thánh.



"Nói với Hoàng hậu, có chuyện gì, đợi trẫm hạ triều rồi nói." Hoàng đế đang thay triều phục thản nhiên nói.



"Nhưng Hoàng hậu nương nương nói, có một chuyện vô cùng quan trọng muốn lập tức thương nghị với bệ hạ." Vạn Phúc khó xử nói.



Đông Duật Hoành tất nhiên biết nàng đến đây là vì chuyện của Đông Minh Dịch, trong mắt lóe lên môt tia khó chịu, nhưng vẫn tuyên triệu nàng vào gặp.



Mạnh Nhã nhìn thấy thánh giá, ngầm hít một hơi, "Bệ hạ, thần thiếp có hai câu muốn tự mình nói với người."



Hoàng đế liếc nàng một cái, vẫy tay cho cung nhân lui xuống.



Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, Đông Duật Hoành nói: "Hoàng hậu có chuyện gì, cứ việc nói thẳng ra đi."



Mạnh Nhã hơi khom người, sau đó hỏi: "Thần thiếp nghe nói, hôm qua bệ hạ triệu kiến Đại hoàng tử... Không biết bây giờ, bệ hạ có quyết đoán thế nào?"



Hoàng đế suy nghĩ một chút, "Trẫm, dự định cho Đại hoàng tử một vùng đất phong Nghi Châu."



Đây là muốn loại Đông Minh Dịch ra khỏi danh sách thái tử! Đáy lòng Hoàng hậu trùng xuống, hai đầu gối quỳ xuống, "Cầu mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!"



Đông Duật Hoành không vui, nói: "Hoàng hậu, nàng đây là ý gì?"



"Thần thiếp, khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!" Mạnh Nhã cúi đầu.



Hoàng đế nhíu mày, "Tâm ý trẫm đã quyết, hôm nay Đại hoàng tử có suy nghĩ làm trái luân lý làm người, ngày mai có thể sẽ làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo!"



"Đại hoàng tử từ thuở nhỏ đã luôn kính trọng bệ hẹ, chưa từng có một suy nghĩ bất kính với người! Chẳng qua là thằng bé tuổi trẻ khinh cuồng, hoàng quý phi lại từng cứu mạng của thằng bé, cho nên mới sai lầm cho rằng ân tình thành tình cảm. Chỉ cần nửa năm một năm nữa, hậu viện của Đại hoàng tử đông đúc, lúc đó sẽ không còn suy nghĩ này!"



Đông Duật Hoành cười lạnh một tiếng, "Vì sao trẫm phải chờ tên nghiệt tử này thêm nửa năm một năm nữa?"



Hoàng hậu thấy dường như Hoàng đế đã hạ quyết tâm, nàng cắn răng một cái, ngẩng đầu nói: "Thần thiếp nguyện lấy ngôi vị hoàng hậu đổi lấy bệ hạ cho Đại hoàng tử một cơ hội!"



"Cái gì!" Đông Duật Hoành nghe nàng nói, chấn động một lúc, sau đó mày kiếm nhíu chặt, vung tay áo nói, "Hoang đường!"



"Bệ hạ, thần thiếp nghiêm túc!"



Đông Duật Hoành trừng nàng một cái, "Nàng là Hoàng hậu của một nước, liên quan đến mẫu nghi thiên hạ, sao có thể lấy ra làm trò đùa, nói nhường là có thể nhường!"



"Ngôi vị Hoàng hậu là chuyện quốc sự, cũng là chuyện nhà, Đại hoàng tử thầm mến hoàng quý phi cũng là chuyện nhà." Mạnh Nhã nói, "Thần thiếp đã nghĩ kỹ, thần thiếp tự nguyện giả chết rồi ra khỏi hoàng cung, để Hoàng quý phi có thể danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng hậu của người."



"Nàng..." Đông Duật Hoành bất đắc dĩ nói, "Chuyện này trẫm vô tình trách tội lên nàng, cho dù trẫm phong Đại hoàng tử làm thân vương, nhưng tương lai nàng vẫn là Hoàng hậu."



"Thần thiếp không quan tâm bản thân mình thế nào, thần thiếp chỉ đáng thương cho Đại hoàng tử." Mạnh Nhã lắc đầu, ngừng một lát lại khuyên, "Hoàng quý phi đã là Hoàng hậu có thiên hạ làm chứng, khi đó Đại hoàng tử cũng phải triệt để chết tâm tư này." Nói cho cùng dù sao cũng là khác biệt, "Hơn nữa, bệ hạ chẳng lẽ người chưa từng nghĩ đến cùng hoàng quý phi sống cùng phòng chết cùng huyệt sao?"



Không thể phủ nhận, Đông Duật Hoành bị lời đề nghị bất thình lình này của Mạnh Nhã đánh động. Thẩm Ninh trở thành Hoàng hậu của hắn, trở thành vợ của hắn...



Mạnh Nhã đã giải quyết được tận gốc khúc mắc trong lòng hắn, nàng nhìn sắc mặt của Đông Duật Hoành tiếp tục nói: "Thần thieeso không phải là uy hiếp người lập Đại hoàng tử làm thái tử, chỉ cầu đổi lấy một cơ hội cho Đại hoàng tử. Xét về công về tư, thần thiếp cho rằng những năm gần đâu Đại hoàng tử đã rất cố gắng, phẩm hạnh, tính tình của thằng bé, sự thông minh và trí tuệ của thằng bé, đều có thể thấy được. Thần thiếp chỉ cầu bệ hạ vì Đại Cảnh vì giang sơn xã tắc đời sau, tha thứ cho Đại hoàng tử một lần, nếu sau đó còn tái phạm, bệ hạ, lúc đó người hãy xử phạt thằng bé!"



Đông Duật Hoành do dự, hai đầu lông mày nhíu chặt, tay chắp sau lưng không ngững khẽ gõ.



"Bệ hạ, coi như dựa vào tình cảm bao năm nay thần thiếp ở bên cạnh người, thần thiếp chưa từng cầu người cái gì, lần này người đáp ứng với thần thiếp chuyện này đi!"



Liên quan đến chuyện trọng đại, Đông Duật Hoành chưa đồng ý với Hoàng hậu, lúc thượng triều hắn vẫn không ngừng nghĩ đến lời đề nghị đầy dụ hoặc này.



Liên tiếp mấy ngày sau, Đông Duật Hoành ngày nào cũng triệu Đông Minh Dịch tiến cung bầu bạn, bảo hắn mài bút, cùng nhau đi Nam Sơn đi săn, cùng nhau đàm luận về thiên hạ giang sơn, rảnh rỗi thưởng thức thư họa.



Hành động bất thình lình này của Hoàng đế khiến cho triều thần âm thầm xôn xao.



Ngày hôm đó Hoàng đế lại triệu Đại hoàng tử tiến cung.



Lúc Đông Minh Dịch vào trong cung Càn Khôn, Đông Duật Hoành đang nghỉ ngơi, Đông Minh Dịch không cho Vạn Phúc vào trong thông báo chỉ cùng các nô tài ở bên ngoài đợi.



Khoảng hai khắc đồng hồ sau, từ bên trong truyền ra giọng nói lười biếng của Hoàng đế, "Đại hoàng tử còn chưa đến sao?"



Vạn Phúc lập tức bẩm báo: "Bệ hạ, Đại hoàng tử đợi đã lâu."



"Bảo Đại hoàng tử tiến vào đi."



Lúc này Đông Minh Dịch mới đi vào thỉnh an, tự mình đi giày cho Hoàng đế.



Hoàng đế dặn dò cung tỳ mang hai phần điểm tâm vào, ngồi trên giường ăn một miếng, sau đó lấy ra tấm bản đồ da trâu, bảo Đông Minh Dịch ngồi xuống cùng nhìn.



Hai cha con nghiên cứu một hồi nhìn hải quân và tình hình địa thế thuyền của Đại Cảnh, Đông Duật Hoành chỉ vào vòng tròn đường ven biển, "Trẫm hy vọng mảnh đất này, đều là đất của Đại Cảnh."



Đông Minh Dịch trầm ngầm một lúc, kiên định nói: "Nhi thần nhất định sẽ vì phụ hoàng ra sức làm trâu làm ngựa, phụ trợ phụ hoàng hoàn thành tâm nguyện."



Đông Duật Hoanh nhìn Đại hoàng tử một chút, khẽ cong khóe môi, chỉ vào điểm tâm trên bàn, "Ăn đi."



Thẩm Ninh cũng thấy làm lạ với hành vi mấy ngày nay của Đông Duật Hoành, mặc dù buổi tối hắn vẫn trở về cung Xuân Hi, nhưng không muốn nói chuyện với nàng, nàng quấn lấy hắn nói hai câu hắn liền trở mặt, giày vò nàng một hồi rồi lại giả bộ như không có gì.



Nhưng với sự hiểu biết của nàng về Đông Duật Hoành, hành động liên tiếp triệu Đông Minh Dịch mấy ngày nay của hắn quá kỳ quái. Nàng lại nghe nói Hoàng hậu sáng sớm đã đến cung Càn Khôn gặp hắn, hai người mật đàm một hồi lâu.



Lần mật đàm này quan trọng đến mức đủ để ảnh hưởng đến quyết định của Đông Duật Hoành.



Nàng thực sự nghĩ mãi không ra, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.



Nàng vốn định tối nay nhất định phải ép hắn nói ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại nghe thấy thái giám cung Càn Khôn đến mời, "Bệ hạ nói tối nay ánh trăng rất đẹp, mời hoàng quý phi nương nương cùng đến ngự hoa viên ngắm trăng."



Có thể thoải mái nhàn hạ như vậy, chẳng lẽ đã quyết định xong rồi?



Thẩm Ninh theo lời mời của hắn thay váy đi đến chỗ hẹn.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK