"Cách làm người của bệ hạ, ta tin chắc muội còn hiểu rõ hơn cả ta, muội cũng đã từng chịu không ít khổ cực... Nhưng sau khi muội hồi cung, Thiên gia đã thay đổi, dường như hắn đã trở nên, ừm một nửa là Hoàng đế bệ hạ, một nửa là hắn... Lúc đó ta cũng không biết là trong lòng mình có cảm giác gì." Mạnh Nhã khẽ thở dài một tiếng, "Ta lớn hơn muội và Thiên gia một tuổi, nhìn lại những năm tháng dần trôi qua, ta lại chưa từng có một ngày sống vì chính bản thân mình. Trước là vì tiểu thư của Mạnh gia, vì vinh nhục hưng suy của gia tộc, sau đó được tôn lên làm Hoàng hậu, lại vì mẫu nghi thiên hạ của muôn dân trăm họ. Đến khi có Minh Dịch, mọi chuyện ta luôn suy nghĩ cho đứa con này... Ta thấy được trái tim của Thiên gia ở trên người của muội, nhưng mà trái tim của ta ở đâu? Ta không có gì ngoài cái danh hiệu hoa lệ này, ai có thể hiểu được con người thật của ta?" Nàng vỗ nhẹ lồng nguc, "Lúc ta nghĩ ra cách vì Dịch Nhi mà tự nguyện giả chết nhường lại ngôi vị Hoàng hậu này, cảm xúc gì ta cũng có, ngay cả cảm giác lưu luyến cũng thoáng hiện lên, chỉ duy nhất không có tiếc nuối. Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho Dịch Nhi, ta biết rõ, để Dịch Nhi có thể được kế vị, có lẽ ta mới là trở ngại lớn nhất. Đây cũng là chuyện cuối cùng ta làm vì Mạnh gia." Mạnh gia đã quá loạn rồi, cũng chỉ khi bọn họ mất đi sự che chở mới có thể một lần nữa phát sinh khả năng sinh tồn của mình.
Thẩm Ninh vì những lời này của Mạnh Nhã mà bắt đầu có cảm giác cùng chung chí hướng. Nữ tử này so với nàng còn đáng kính đáng ngưỡng mộ hơn, nàng chỉ tiếc hận từ đầu đến cuối không thể trở thành tri kỷ với nữ tử này.
"Hoàng hậu nương nương, ta kính nể cách làm người của tỷ, nếu như tỷ giả chết vì muốn thoát khỏi cái xiềng xích này thì nói gì thì ta cũng ủng hộ tỷ." Thẩm Ninh nhìn Mạnh Nhã, "Nhưng, có một số việc lúc nào nói cũng dễ hơn làm. Nếu như tỷ lựa chọn giả chết, đồng nghĩa với việc cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại Đại hoàng tử, không được gặp lại mẫu thân phụ thân của mình, tỷ thật sự đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi sao? Nửa đời mình tỷ làm Hoàng hậu, dưới một người trên vạn người, nếu như xuất cung những chuyện trước đây cũng chỉ như gió thổi mây bay. Có lẽ đến một ngày tỷ gặp được một quan cửu phẩm tép riu cũng sẽ phải quỳ xuống, liệu tỷ có làm được không. Tuy rằng bệ hạ nói sẽ sắp xếp ổn thỏa hết cho tỷ, nhưng không thể chắc rằng sẽ lại là một lồng giam khác, cuộc sống như vậy là cuộc sống tỷ muốn sao? Điều quan trọng nhất chính là, trái tim của tỷ, rốt cuộc nó muốn cái gì? Là hoàn thành ước mơ chưa thành, hay là đợi một lang quân như ý, hay làm một điều gì đó tỷ đã ấp ủ rất lâu?"
Những lời này của Thẩm Ninh khiến Mạnh Nhã trầm mặc một lúc lâu, lúc lâu sau nàng mới nói: "Muội thật sự vì ta mà suy tính." Chuyện không liên quan đến mình, đều có thể tùy tiện nói ra những lời quan tâm. Nhưng khi chuyện có liên quan đến mình, được mấy người có thể trước tiên suy nghĩ vì người khác trước?
"Nếu như nói ta không có lòng riêng, đó chắc chắn là nói dối, nhưng bây giờ ta đã có được thứ quý báu nhất rồi, những thứ như hư danh này đều trở nên không quan trọng nữa. Ta không muốn vì những thứ như này mà tổn thương người khác. Vì vậy, theo ta thấy, chuyện Đại hoàng tử chắc chắn sẽ còn có cách khác, nương nương nếu như tỷ vẫn còn lưu luyến cùng với sự không chắc chắn đừng rời cung. Nói cho cùng thì hiện thực và lý tưởng vẫn có một khoảng cách rất xa." Thẩm Ninh nghiêm túc nói.
Mạnh Nhã nghiêm túc nhìn Thẩm Ninh, lần đầu tiên ở trước mặt người khác nàng cười lộ cả hàm răng, "Cảm ơn muội."
Ngày hôm đó hai người ngồi sát bên nhau trò chuyện rất lâu, cuối cùng Mạnh Nhã vẫn quyết tâm rời đi. Những gì nên nói Thẩm Ninh cũng đều đã nói, nàng thấy Mạnh Nhã thật sự hy vọng có thể rời khỏi hoàng cung, nên cũng không nhiều lời nữa.
Lưu Ly hỏi nàng và Hoàng hậu hôm nay đã nói những gì, nàng chỉ lắc đầu.
Lúc trở lại cung Xuân Hi, nàng mang theo tâm trạng nặng nề ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại, không ngờ đã làm buổi chiều tà, Thẩm Ninh rửa mặt, dời ghế dựa ra ngoài ngồi ở trong sân, ngắm nhìn quang cảnh ánh chiều tà mỹ lệ.
Tâm trạng của nàng lúc này giống như mây mù vô tận trên bầu trời, cũng như thủy triều lên xuống, thay đổi bất thường.
Đến khi Đông Duật Hoành trở về, nàng bỗng lấy lại tinh thần, lúc đứng dậy nghênh giá lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng, không biết vừa rồi bản thân mình nghĩ cái gì.
"Hôm nay nàng làm những gì?" Hoàng đế cho người bày thiện, còn mình thì ôm lấy nàng ngồi xuống ghế.
"Sáng sớm nói chuyện cùng Hoàng hậu một lúc, trở về ngủ một giác, vừa mới tỉnh dậy."
"Nhìn nàng xem cái tiểu tạm bợ này." Hoàng đế xoa xoa người nàng, "Nàng ngủ từ lúc nào?"
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ nghĩ, "Ai, tóm lại là ngủ được một lúc lâu rồi, sợ là tối nay không ngủ được luôn đó." Nàng ngồi dậy, "Chàng có mệt không, không thì chờ một lát hãy ăn tối, chàng cùng ta đi phòng tập võ chút cho ra mồ hôi đi."
Nói xong nàng muốn đứng dậy, Đông Duật Hoành lại ôm lấy nàng, khóe môi cong lên, "Nàng gấp cái gì, một lát nữa trẫm có cách khiến nàng mệt đến bở hơi tai."
Thẩm Ninh cười một tiếng, phóng cho hắn một ánh mắt câu dẫn, "Chàng cùng ta luyện võ trước, sau đó ta mới hầu hạ chàng thật tốt được."
Thẩm Ninh và Đông Duật Hoành thường xuyên cùng nhau luận bàn võ công, đa số là nữ công nam phòng, thỉnh thoảng Đông Duật Hoành cũng sẽ xuất thủ, chẳng qua lực đạo thậm chí còn nhẹ hơn cả Thẩm Ninh đánh, Lúc đó Thẩm Ninh vẫn luôn cực kỳ vui vẻ... Hai người không phải tranh giành ngôi vị thiên hạ đệ nhất hay gì, đây chỉ là tình thú giữa hai người bọn họ mà thôi.
Hai người tâm trạng đều tràn đầy niềm vui đánh một trận, Đông Duật Hoành ở trong phòng võ chỉ có hai người bọn họ đã buông xuống dáng vẻ của một vị Hoàng đế, hắn dang tay dang chân nằm ngửa ra đất.
Thẩm Ninh nghỉ ngơi một chút, đặt mông ngồi lên bụng hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Đông Duật Hoành cũng chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.
"Ta muốn làm Hoàng hậu của chàng, làm thê tử của chàng." Thẩm Ninh mỉm cười lớn tiếng nói.
Đông Duật Hoành nhìn nàng chằm chằm, cười một tiếng trầm thấp, vỗ vỗ lên mông của nàng, nói: "Không được."
Thẩm Ninh lập tức nhíu chặt lông mày.
"Cơ hội chỉ đến một lần thôi, Hoàng quý phi." Đông Duật Hoành thản nhiên nói.
Cả người Thẩm Ninh đều d3 xuống, dữ dằn nói: "Vậy chàng muốn lập ai làm Hoàng hậu?"
"Trẫm không lập."
"Chàng thật là đáng ghét, ta muốn làm Hoàng hậu."
Đông Duật Hoành vịn eo của nàng, ôm nàng cùng ngồi dậy, nhíu mày nói: "Trẫm trông mong dâng bảo tọa của Hoàng hậu đến trước mặt của nàng, nàng lại làm như trẫm hại nàng. Hoàng hậu tùy tiện nói với nàng hai câu, nàng liền thay đổi suy nghĩ. Nàng nói xem đây là thế nào?"
"Ai da, hai chuyện này không giống nhau." Thẩm Ninh uốn éo trong lòng hắn, vươn tay lau mồ hôi trên trán Đông Duật Hoành, cười cười nói với hắn.
"Hừ."
"Duật Hoành, ta nằm mơ cũng muốn làm thê tử của chàng, trở thành người đứng bên cạnh chàng, thật đó. Nhưng mà ta không dám tham lam như vậy, ta có được chân tình của chàng đã đủ rồi, nếu như ta lòng tham không đáy, ta sợ ta sẽ gặp phải báo ứng. Con của chúng ta... "
"Trẫm sẽ không để loại chuyện đó xảy ra lần nữa."
Thẩm Ninh lắc đầu, dựa vào người hắn, "Đứa bé mất rồi, ta còn có chàng, nhưng một khi ta phóng túng duc v0ngcủa mình, ta sợ ngay cả chàng ta cũng sẽ đánh mất!"
"Ninh Nhi ngốc." Đông Duật Hoành chỉ cảm thấy bản thân vân vê nhào nặn nàng nhét vào trong tim cũng không đủ, nàng ngày càng yếu ớt, bảo hắn làm sao có thể không chăm sóc nàng thật tốt đây!
Hắn cúi đầu tìm môi của nàng trao nàng nụ hôn thật sâu, "Trẫm muốn nàng trở thành hoàng hậu của trẫm, thê tử của trẫm, đứng bên cạnh trẫm, cùng trẫm nhận sự bái lạy của mọi người, đến trăm năm sau người ta sẽ để chúng ta ngủ cùng một phòng chết nằm cùng một lăng, khiếp sau lại làm thê tử của trẫm!"
Thẩm Ninh cũng đáp lại hắn, ôm hắn thật chặt.
Đến khi đã đạt thành thỏa thuận, chuyện đã chắc như ván đóng thành thuyền, chỉ thiếu thành việc Hoàng hậu giả chết và Thẩm Ninh thành Hoàng hậu.
Hoàng hậu giả chết, cũng không phải là chuyện một câu nói có thể thành được, trước sau đều có rất nhiều chuyện phải cân nhắc cẩn thận. Riêng chuyện chỗ ẩn cư của Mạnh Nhã, Đông Duật Hoành đã bác bỏ mấy lần, cuối cùng mới quyết định chọn Thuyên Châu. Còn rất nhiều chuyện rườm rà nhưng lại rất quan trọng, đều là do Hoàng hậu và Thẩm Ninh cùng thương lượng, cuối cùng mới giao cho Đông Duật Hoành xem lại một lần. Trong khoảng thời gian này tình cảm của Mạnh Nhã và Thẩm Ninh dường như trở nên sâu đậm hơn, Mạnh Nhã dạy Thẩm Ninh rất nhiều chuyện liên quan đến việc Hoàng hậu nên làm, Thẩm Ninh cũng truyền lại rất nhiều kinh nghiệm nữ giả nam nàng tâm đắc đúc kết lại được. Nàng cổ vũ Mạnh Nhã hãy bước đi những bước đầu tiên, hãy dũng cảm bước trên hướng đến tự do, đừng chôn mình trong nhà cao cửa rộng, chân không bước ra khỏi cửa.
Một tháng sau, Hoàng hậu liền bắt đầu "nhiễm bệnh".
Người khó xử nhất tất nhiên là Đông Minh Dịch bị tất cả làm cho mơ mơ màng màng.
Hắn vào cung hầu thuốc mấy lần, lại phát hiện bệnh của Hoàng hậu vẫn luôn không thấy có tiến triển, ngược lại sắc mặt người càng lúc càng kém. Hắn cũng tự mình nghiên cứu phương thuốc, tìm thái y cẩn thận thăm hỏi, thậm chí còn xin Đông Duật Hoành mới thần y Lăng Tiêu Các đến xem bệnh cho Mạnh Nhã, nhưng tất cả đều là tốn công vô ích.
Nhưng Mạnh Nhã vẫn luôn tỉ mỉ bảo dưỡng, vì sao nói bệnh liền bệnh, hơn nữa còn là bệnh mãi không khỏi? Đông Minh Dịch cảm thấy chuyện này không bình thường, trong lòng không biết tại sao lại thấy nôn nóng, một ngày nọ hắn vẫy lui tất cả nô tài xuống, nói với Hoàng hậu đang nằm trên giường: "Mẫu hậu, có phải hài nhi đã hại người rồi không?"
Đứa nhỏ này tâm tư rất nhạy cảm... Mạnh Nhã chăm chú nhìn đứa con trai yêu quý mà nàng luôn coi như tính mạng này, không biết là vì chuyện ly biệt hay vì nguyên nhân nào khác, bỗng chốc hốc mắt có hơi ẩm ướt, nàng nhẹ nhàng vu0t ve gương mặt của hắn, "Hoàng nhi nghĩ đi đâu vậy? Mẫu hậu chỉ là nhiễm chút bệnh lạnh, mấy ngày nữa là khỏe ngay."
"Hôm đó Phụ hoàng gặp nhi thần tức giận đến như vậy mà qua hai ngày sau người lại thay đổi thái độ, nhi thần nghe nói mẫu hậu từng cầu kiến phụ hoàng, hẳn là trong đó... "
Mạnh Nhã lắc đầu, "Đứa nhỏ ngốc, con suy nghĩ nhiều rồi, phụ hoàng con là người thế nào, con còn không biết sao?"
"Mẫu hậu, người nói thật với nhi thần đi, rốt cuộc là người đã nói gì với phụ hoàng mới có thể khiến cho phụ hoàng đến tận bây giờ vẫn chưa xử phạt nhi thần?" Ngay cả Nhị hoàng tử do hoàng quý phi nuôi dưỡng, phụ hoàng cũng quyết đoán nhanh chóng và dứt khoát.
"Chẳng qua chỉ là nói mấy câu cầu tình, phụ hoàng con cũng không đáp ứng."
"Mẫu hậu còn giấu diếm nhi thần."
Mạnh Nhã ho hai tiếng, thở hổn hển nói: "Mẫu hậu không có gì giấu diếm hoàng nhi, nếu hoàng nhi đã lo lắng cho mẫu hậu như vậy chỉ cần hứa với mẫu hậu một chuyện, mẫu hậu nhẹ lòng, có lẽ ngày mai sẽ khỏe lên thôi."
Đông Minh Dịch ngồi bên giường mấp máy môi, "Mẫu hậu nói đi."
"Con đừng có đặt tâm tư vào hoàng quý phi nữa." Mạnh Nhã nói với giọng điệu nghiêm túc, "Tất nhiên là nàng tốt, chưa nói đến chuyện nàng là mẫu phi của con, chỉ dựa vào tuổi tác thôi, nàng cũng đã là trưởng bối của con rồi. Con như vậy là làm trái lại với đạo lý làm người, mỗi lần mẫu hậu nghĩ đến chuyện nyaf đều ăn ngủ không yên, chỉ sợ lúc này khi sắp xuống hoàng tuyền cũng không thể yên lòng."
"Mẫu hậu."
"Thiên hạ này có vô vàn nữ tử, sau này con muốn nữ tử nào cũng được, hơn nữa con còn có chuyện quan trọng hơn tình yêu, con hy vọng có thể kế thừa vị trí của phụ hoàng con, trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn của Đại Cảnh này, con quên rồi sao?"
"Nhi thần không quên."
"Vậy con hứa với ta đi?"
Đông Minh Dịch nở nụ cười đắng chát, "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã sớm chết tâm." Hắn không thể không hết hy vọng. Phụ nhân kia, nàng nói được làm được, ngày hắn hao tổn trăm cay nghìn đắng để có được nàng, có lẽ ngày đó sẽ chính là ngày giỗ của nàng.
"Vậy thì tốt rồi, hoàng nhi của ta ngọc thụ lâm phong, trên đời này có cô gái không mong ước được lọt vào mắt xanh của con?" Mạnh Nhã nhìn khuôn mặt ánh tuấn của ái tử, trừng mắt cố gắng không để nước mắt rơi.
Đông Minh Dịch chưa từng nghĩ đến mẫu hậu sẽ nói ra mấy lời này, không khỏi khẽ cười một tiếng.
"Dịch Nhi, con sống tốt, mẫu hậu cũng sẽ sống tốt." Giọng của Mạnh Nhã có chút nghẹn ngào.
May mà Đông Minh Dịch không nghe ra, "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần rất tốt, ngày mai nhi thần mang đại tỷ vào cung gặp người."
"Lúc này trên người ta toàn là bệnh khí, đừng dẫn con bé đến."
"Vâng."
"Con về trước đi, ta muốn đi ngủ một lúc."
"Vậy mẫu hậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai nhi thần lại đến thăm người."
"Ừm."
Đông Minh Dịch buông màn xuống giúp Mạnh Nhã, lúc vừa đi đến gần bình phong, lại nghe thấy tiếng Mạnh Nhã nói: "Dịch Nhi."
"Mẫu hậu?"
"Phụ hoàng con là một minh quân, nếu như có một ngày con thừa kế đại bảo này, con nhất định cũng phải làm một vị vua minh quân."
"Nhi thần nghe lời mẫu hậu dạy bảo."
Đông Minh Dịch không biết, đây là lần cuối hắn nói chuyện với Hoàng hậu.
- -----oOo------