Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn ngày hôm sau, Vương thái phi còn đang nghĩ chắc thư hồi âm của Hoàng đế sắp đến, một lúc sau có người bên ngoài cầu kiến, không ngờ không phải thư hồi âm mà lại là Hoàng đế đã ngự giá đến dưới núi, ngày mai sẽ lên núi đón thái phi.



Sắc mặt Vương thái phi lập tức trầm xuống.



Thẩm Ninh dường như lúc đó cũng nhận được tin, phản ứng đầu tiên của nàng là ngẩn người một lúc, sau đó mặt mày hớn hở, lôi kéo Lưu Ly đi dạo một vòng, cười to trong lòng một lúc lâu.



Buổi tối, nàng nằm trên giường hưng phấn đến không ngủ được. Tên kia biết tin Vương thái phi còn muốn giữ nàng trên núi một thời gian nữa, vậy mà đã xúc động lên núi đến đón bọn họ, có phải hắn nhớ nàng đến mức không nhịn được nữa rồi không?



"Hí hí hí... " Nàng nằm trong chăn cười ngây ngô.



Ngày mai nhất định phải thưởng cho hắn một cái hôn thật kêu để khen ngợi hắn một chút.



Đúng là nàng đang vui sướng đến không thể ngừng lại được, cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, nàng lấy lại tinh thần nhíu mày, Lưu Ly vừa mới đi, còn có ai dám yên lặng không lên tiếng tự động mở cửa phòng nàng?



Nàng từ trong chăn chui ra, trong lòng chỉ thắp một ngọn nến nhỏ, nàng trợn mắt há hốc miệng nhìn người bước vào không chút trở ngại, không thể tin được.



Nàng không có hoa mắt chứ?



Hắn... Hắn chuồn êm lên núi! Thẩm Ninh trừng mắt nhìn người đang đi về phía nàng, rồi lại ra sức trừng mắt nhìn.



Hoàng đế mặc bộ hắc bào nhìn chằm chằm dáng vẻ đần độn của nàng, khóe môi cong lên cười, bước nhanh về phía trước nắm lấy cằm của nàng mạnh mẽ hôn xuống.



Hơi thở cùng mùi hương quen thuộc khiến nàng sực tỉnh, khẽ than một tiếng, hai tay vòng lên cổ hắn nhiệt tình hôn đấp lại.



Sau một hồn hôn mut nồng nhiệt, hai người đều thở hồng hộc, Thẩm Ninh quỳ gối trên giường, vẫn còn ngơ ngác, ngây ngốc vịn lấy cổ hấn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng nhớ nhùng, mềm giọng hỏi: "Sao chàng lại tới đây?"



Đông Duật Hoành chăm chú nhìn nàng, giọng nói khàn khàn, "Trẫm cũng đến ngắm hoa."



"Ngắm hoa?"



"Ừm." Đông Duật Hoành cười lùi về sau một bước, ném một cái túi lên giường, "Nhanh nào, nàng mặc bộ đồ này vào."



Thẩm Ninh mở ra xem, là một bộ váy đen. Xem dáng vẻ của hắn là có chuẩn bị mới đến, Thẩm Ninh lại không thể không càng yêu hắn hơn, động tác nhanh nhẹn cởi áo ngủ, Đông Duật Hoành nhìn thấy cái yếm không nhịn được bóp ngực nàng một cái. Thẩm Ninh hờn dỗi kháng nghị, Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, giúp nàng mặc y phục hoành chỉnh.



"Đi, đi nào." Thẩm Ninh vừa đi ủng ngắn, vừa không chờ được gọi hắn đi.



"Dã nha đầu." Đông Duật Hoành cưng chiều lắc đầu nhìn nàng, sợ là ngay cả Tây Môn Nguyệt cũng không có tâm tính trẻ con giống như nàng.



Hai người ra cửa, Từ Hàn đã sớm đợi ở bên ngoài, Đông Duật Hoành hắng giọng dặn dò, nói: "Không được để cho thái phi biết chuyện này, rõ chưa?"



Vẻ mặt Từ Hàn đau khổ nhận lệnh, "Nô tài tuân chỉ."



Đế phi nhìn nhau cười một tiếng, sau đó Đông Duật Hoành dẫn Thẩm Ninh đi đến một nơi hẻo lánh có hộ vệ canh giữ leo tường ra ngoài, Vạn Phúc đã dắt hai con ngựa đen chờ ở bên ngoài. Hoàng đế ôm Thẩm Ninh lên ngựa rồi gọn gành đạp một cái leo lên ngựa, hai tay Thẩm Ninh tự nhiên vòng qua ôm eo của hắn.



"Đi theo xa xa, không được phép đến gần." Đông Duật Hoành nói xong vung roi lên thúc ngựa rời đi, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng hai người.



Từ khi thái phi và Hoàng quý phi vào trong chùa Tích Hương, trong vòng mười dặm quanh chùa đã có trọng binh canh giữ, không cho phép bất luận kẻ nào lên núi, nhưng Vạn Phúc vẫn không yên lòng, vội vàng leo lên ngựa lập tức đuổi theo.



Lần đầu tiên Hoàng đế đến chùa Tích Hương cũng đã theo thái phi ngắm hạnh hoa, cho nên hắn cũng có chút quen thuộc địa hình nơi này, hắn phi ngựa mang theo Thẩm Ninh chạy về phía sườn núi, xuyên qua rừng cây có một mảnh đất trống hiện lên trong tầm mắt. Ánh trăng tối nay rất sáng, chiếu rọi lên hạnh hoa khắp núi tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp như mộng ảo. Thẩm Ninh dựa vào lồng nguc ấm áp, nhìn cảnh tượng như tiên cảnh trước măt, cảm giác hạnh phúc dâng trào.



Có lẽ lâu rồi Đông Duật Hoành không nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ như vậy, hắn thả ngựa chạy chậm lại, ôm Thẩm Ninh lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp, thỉnh thoảng hai người cũng nói mấy câu, thổ lộ hết tâm tư khi xa cách bấy lâu nay. Thẩm Ninh đã muốn mất gây khó dễ với hắn, mở miệng từng câu từng chữ đều là lời nhớ nhung, trái tim Hoàng đế đều mềm nhũn, hận không thể khảm nàng vào trong tim mình.



Hai người cưỡi ngựa đến một sơn cốc có tiếng côn trung cùng tiếng chim kêu vang, bọn họ thấy một hồ nước tĩnh lặng, mặt hồ lấp lánh phản chiếu trong một biển hoa, bao quanh bởi lớp sương mỏng, hoa và ánh trăng cùng phản chiếu trên mặt nước đẹp không sao tả xiết.



Bọn họ xuống ngựa, nắm tay nhau đi về phía hồ nước. Thẩm N inh ngồi xổm xuống bên hồ nghịch nước một lúc, Đông Duật Hoành chắp tay đứng ở một bên nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng nõn của nàng phản chiếu trên mặt nước, đáy mắt hắn toát ra sự dịu dàng khó tả.



Hai người cùng ngồi trên mặt đất, Thẩm Ninh tựa vào trong ngực Đông Duật Hoành, bọn họ lẳng lặng dựa sát vào nhau một lúc, nhìn cảnh vật hồ nước dưới ánh trăng, nghe âm thanh sống động của tự nhiên, nàng đột nhiên tò mò hỏi: “Có sói không?"



"Trước khi đến đây, trẫm đã cho người dọn dẹp sạch sẽ ngọn núi này rồi."



"Ồ..." Thẩm Ninh ngừng một chút nói, lại nói, "Chàng có mang theo sáo không? Bây giờ nếu có tiếng sáo du dương của chàng vang lên thật sự không còn gì tuyệt hơn."



"Trẫm vội vàng chạy đến đây nào có nhớ mang những thứ đó?" Đông Duật Hoàng bất đắc dĩ nhìn nàng hứng thú, sau đó nhìn một vòng xung quanh, đứng dậy đi đến phía cây trức hái hai lá trúc mảnh dài, lúc quay về ngồi xuống chỉ giữ lại một lá trong tay.



Thẩm Ninh biết hắn muốn làm gì, hai mắt nàng sáng rực sùng bái nhìn hắn, "Như thế cũng được sao?"



"Khi còn bé trẫm học Hồng công công, nhiều năm không luyện rồi." Đông Duât Hoành trả lời này, sau đó đặt lá cây đã lau sạch sẽ lên môi, thổi thử vài tiếng kỳ lạ, thổi thổi thêm mấy cái, âm thanh trở thành giai điệu du dương.



Thẩm Ninh lẳng lặng lắng nghe, chăm chú nhìn một bên sường mặt đang thổi lá của hắn, trong lòng tràn đầy mật ngọt tình yêu, nàng chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại một khắc này, dừng lại lâu một chút.



Hoàng đế thổi hết một khúc, nhả lá trúc ra, cuống họng hơi kho cười nói với nàng: "Không bắt được giọng rồi."



Phản ứng của Thẩm Ninh là nghiêng người về phía trước, chủ động dâng đôi môi đỏ của mình lên.



Đông Duật Hoành phát ra tiếng cười từ lồng nguc, ôm chặt nàng hôn nồng nhiệt triền miên.



Hai người đắm chìm trong tình yêu sâu đậm, th4n thể đã thiếu bóng đối phương đã lâu nàng được tiếp xúc gần càng thêm dấy lên ngọn lửa nóng, Đông Duật Hoành ôm nàng đặt nàng ngồi lên đùi hắn, vừa hôn nàng vừa thấp giọng dụ dỗ.



Thẩm Ninh không thể chịu được dụ hoặc của hắn, nhưng vẫn còn nhớ Vạn Phúc có khả năng đang canh giữ ở gần, nàng ôm cổ Hoàng đế lắc đầu. Nhưng chỉ chút sức lực nhỏ của nàng sao có thể ngăn được Hoàng đế đói bụng đã lâu, hắn thúc một cái tiến vào thật sâu bên trong nàng, cảm giác khó nhịn vui sướng đột nhiên ấp đến, nàng chỉ có thể rúc đầu vào trong ngực hắn kềm chế tiếng r3n rỉ. Nàng lại không biết tiếng hơi thở dồn dập đè nén của nàng trong núi rừng yên tĩnh này có thể nghe thấy rất rõ, càng khiến cho âm thanh kia càng thêm mập mờ, kho4i cảm xấu hổ khiến cho Thẩm Ninh có loại cảm giác hưng phấn khó tả bằng lời, nàng rất nhanh đã l3n đỉnh.



May mà Hoàng đế vẫn biết bọn họ đang ở đâu, hắn chỉ sợ bản thân không kềm chế được càng tiếp xúc càng muốn mạnh bạo xâm nhập Ninh Nhi, nên chỉ mạnh mẽ làm một lần, thúc một cái thật mạnh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng b4n ra, mới ôm chặt nàng đợi xao động dần lắng lại.



Một lúc sau, hắn lại ôm nàng vu0t ve một hồi, mới chỉnh lại y phục tử tế cho nàng, nói: "Đi thôi, đêm đã khuya, trẫm đưa nàng trở về."



Ánh mắt của Thẩm Ninh vẫn còn mông lung, "Chàng còn muốn xuống núi?"



Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, lại hôn nàng một cái, "Thái phi mà biết thì rất khó ăn nói." Hắn cũng phát hiện thêm một điều, hắn cùng Hoàng quý phi của mình gặp mặt còn phải giống như đi ăn trộm lén lén lút lút, nhưng lại cảm thấy vô cùng thú vị?



"Đêm hôm khuya khoắt, đi đường có an toàn không? Hay là sáng mai chúng ta nói với thái phi vài lời là được." Thẩm Ninh không yên tâm lắc lắc cánh tay của hắn.



"Ai, một lúc là xuống đến chân núi liền." Núi này cũng không cao, để thái phi có thể lên chùa dâng hương thuận tiện, hắn đã xây một con đường đi thẳng lên núi. Đông Duật Hoành trấn an nàng hai câu, ôm nàng lên ngựa.



Sau khi Đông Duật Hoành cũng lên ngựa, Thẩm Ninh cảm nhận được vật nóng bỏng đang dựng đứng dưới mông mình. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, Đông Duật Hoành có chút không tự nhiên khẽ ho một tiếng.



"Sao chàng còn.. ." Thẩm Ninh đỏ mặt.



"Bản thân nàng tự nhẩm tính thời gian đi, chẳng lẽ mới có một lần đã muốn đuổi trẫm?" Đông Duật Hoành cúi đầu khẽ cắn lên vành tai của nàng, "Mai trở về cung nàng cứ chuẩn bị chờ trẫm giày vò đi."



Đây là gián tiếp cho thấy hắn trung thủy với mình. Thẩm Ninh cười híp cả mắt, ngửa đầu ghé vào bên tai hắn khẽ thổi khí, "Hồi cung, mặc cho quân thỏa thích."



"Trẫm đã nghe thấy." Giọng nói của Đông Duật Hoành càng trở nên khàn khàn, "Hồi cung... "



Mặc dù hắn nói không xong, nhừng dường như nói ra còn xấu hổ hơn. Nhiệt độ trên mặt Thẩm Ninh càng nóng, cúi thấp đầu nói: "Mau trở về thôi."



Đông Duật Hoành nặng nề cười hai tiếng, ôm Thẩm Ninh giơ roi thúc ngựa quay về.



***



Hôm sau trởi vừa mới sáng, Hoàng đế đã dẫn theo một đoàn người lên núi. Thẩm Ninh cũng dẫn người ra cổng chùa nghênh đón, Vương thái phi ở trong cửa thứ ba đợi.



Thẩm Ninh ra vẻ đạo mạo đâu ra đấy tiếp giá, sau đó liếc trộm sắc mặt của Hoàng đế, thấy dưới mặt của hắn dường như có một vầng quầng thâm nhạt, vừa có chút đau lòng, lại vừa có chút vui vẻ.



Vương thái phi sau khi thấy Hoàng đế, cười tủm tỉm nói: "Hoàng đế chưa nhận được thư đón ai gia hồi cung, sao đã lại đến đây rồi?"



Sắc mặt Đông Duật Hoành tự nhiên cười nói: "Mẫu phi ở chùa Tích Hương cũng đã hơn một tháng gần nửa năm, hôm trước còn gửi thư muốn ở thêm một thời gian nữa, nhi thần có chút gấp gáp, lo sợ mẫu phi một lòng hướng phật, ngay cả nơi dung tục như hoàng cung cũng không muốn ở nữa. Vì vậy nhi thần vội vàng chạy đến, tự mình đón ngài hồi cung." Hắn dừng một chút, nói tiếp, "Nhi thần biết nếu như nhi thần không đến, sợ là những người khác mà đến mẫu phi không muốn để ý đến họ."



Vương thái phi nghe xong, có chút đau lòng, bà nói: "Ai gia cũng quên mất cái tính tình này của con, ai gia chỉ nghĩ đến ai gia cùng Hoàng quý phi ở trên núi này tự tại... Ngược lại là ai gia không tốt, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật."



"Mẫu phi nói quá lời rồi, nhi thần cũng là nhờ phúc của ngài mà có thể ra ngoài hít thở không khí!" Hoàng đế tiến lên dìu thái phi, bên còn lại để Thẩm Ninh cùng dìu, ba người chầm chậm đi về phía trước, "Trẫm phía người đưa tranh ngắm hoa đến, thái phi có thấy thích không?"



Vương thái phi cười nói: "Ai gia thấy Hoàng đế ve ai gia đẹp đến như vậy, ai gia cũng không biết là nên vui vẻ thế nào, phải không, Hoàng quý phi?"



"Đúng ạ, thần thiếp thụ sủng nhược kinh." Thẩm Ninh dịu dàng đáp, ánh mắt vừa rời đi liền chặm phải ánh mắt của Hoàng đế từ bên đối diện nhìn sáng, khóe môi nàng không kìm được giương cao.



"Thái phi thích là được, Hoàng quý phi chỉ là dính được chút ánh sáng của thái phi thôi." Đông Duật Hoành thu ánh mắt lại, trêu chọc nói.



Thẩm Ninh khẽ bĩu môi, sau đó giống như hờn dỗi nói: "Thần thiếp là dính được ánh hào quang của thái phi."



Thái phi và Hoàng đế đuề cười ha hả.



"Nhân dịp hạnh hoa còn chưa tàn, trẫm lại cùng thái phi đi thưởng ngoạn, được không?" Đông Duật Hoành cười nói, "Thái phi chớ có ngại mệt mỏi, cứ coi như là coi cùng nhi thần một lúc."



"Hoàng đế đã có nhã hứng như vậy, sao ai gia có lý nào lại không cùng con đi ngắm hoa được chứ?" Vương thái phi thoải mái, "Ai gia cũng hy vọng Hoàng đế có thể ra ngoài giải sầu một chút, con suốt ngày bận rộn chuyện quốc sự, ai gia thực sự rất đau lòng."



"Thái phi nói đúng ạ." Thẩm Ninh tiếp lời.



Đông Duật Hoành lại nghe ra chút ẩn ý, nàng đồng ý với thái phi hy vọng gắn ra ngoài nhiều một chút, hay là nàng cũng cực kỳ đau lòng cho hắn? Hắn lần nữa ngẩng đẩu liếc trộm Thẩm Ninh, trong mắt lóe lên ý cười.



Ngắm hoa ban ngày và ngắm hoa ban đêm tất nhiên có khác biệt lớn, hơn nữa bây giờ bọn họ quang minh chính đại đứng đây ngắm đồi núi đầy hoa hạnh, lại có một cảm giác khác.



Hoàng đế nói đùa vài câu với thái phi, chỉ vào một chỗ trong núi nói, "Trẫm cảm thấy phía bên kia hoa nở đều tăm tắp."



Thẩm Ninh nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, nàng nhìn thấy hồ nước yên tĩnh lập tức nhớ ra đó là nơi hôm qua hai bọn họ bí mật gặp mặt, trăm mặt lập tức phiếm hồng như cánh hoa đào.



Vương thái phi còn phụ họa, "Ừm, đúng vậy."



Đông Duật Hoành nở nụ cười xấu xa với Thẩm Ninh, cúi đầu hạ thấp giòn nói: "Ái phi, nàng cảm thấy thế nào?"



.. . Tên xấu xa này. Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến khuôn mặt của Thẩm Ninh suýt bốc cháy, nàng lấy tay áp lên mặt nóng bừng bừng, lại không cam lòng yếu thế bị hắn đùa giỡn như vậy, cúi đầu cắn môi, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt quyến rũ nhìn Đông Duật Hoành, "Thần thiếp cảm thấy cái hồ kia cũng vô cùng tao nhã, khiến cho người ta lưu luyến quên lối về." Bốn chữ lưu luyến quên lối về của nàng nói ra vô cùng yểu điệu mềm mại, vô cùng có hàm súc.



... Tiểu yêu tinh này. Hoàng đế hận không thể ngay lập tức giày vò nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng nặng nề cười nói: "Ái phi nói có lý."



Vương thái phi nói: "Con cũng thật là hỏi một đằng trả lời một nẻo, Hoàng đế hỏi hạnh hoa, sao con lại nói đến cái hồ?"



Lúc này Thẩm Ninh mới thu lại ánh mắt, rồi lại nhìn hắn cười nói: "Thái phi nói đúng."



Trên đường trở về, Hoàng đế hơi bước chậm lại, ngoắc ngoắc ngón út của Thẩm Ninh.



Thẩm Ninh khó khăn lắm mới nhịn được khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào.



Vạn Phúc nhìn thấy, trên trán hắn có ba đường hắc tuyến, chủ nhân nhà mình từ khi nào trở nên giống đứa trẻ con như vậy?



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK