Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ninh cảm thấy họa đến dồn dập, "được đi du lịch" ra ngoài Thuyên Châu chưa đến hai ngày, cơn đau quặn thắt vùng bụng dưới như nhắc nhở nàng rằng sắp đến ngày bà dì tới thăm.



Cổ đại không có thứ đồ dùng tiện lợi kia, nhưng có một loại tương tự miếng vải dài ở giữa nhét bông và tro rơm, không những không thể cung cấp chất lượng bảo vệ, mà chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ... Đầu tiên Thẩm Ninh sợ Phong Bảo Lam phát hiện nàng bất thường, thứ hai nàng cũng cực kỳ chú trọng vệ sinh về phương diện này, vậy nên để đề phòng chu toàn nàng giả bộ yếu đuối cần được nuông chiều, đợi đến ngày bà dì thực sự đến thăm, nàng ôm bụng nằm trên giường trong khách đi3m sống chết không chịu dậy. Nàng diễn cảnh một người được nuông chiều từ bé không chịu nổi bôn ba vô cùng sống động, Phong Bảo Lam trải qua mấy lần bị chọc đến muốn vung nắm đấm đánh người.



"Bảo gia, ngài để cho ta nằm mấy ngày đi, chờ ta chầm chầm hồi phục lại sức rồi ta đuổi theo người sau được không?" Sau khi nàng chỉnh Phong Bảo Lam không ra hình người xong, nàng lại bắt đầu giả bộ đáng thương.



Phong Bảo Lam bị nàng giở trò quỷ khóc sói gào mấy ngày liên tiếp chính hắn đến cả đầu cứ kêu ong ong, hắn vô lực vẫy vẫy tay, "Chờ ngươi khỏe rồi lại." Không ngờ tên này cứ như vậy mà làm một tên tổ tông!



Một bụng tức của Phong Bảo Lam không có chỗ nào ph4t tiết nên hắn dứt khoát đi đến hoa lâu, Thẩm Ninh mừng rỡ nhẹ nhõm, ở trong khách đi3m không bước chân ra khỏi phòng, nàng mua chuộc được một tên tiểu nhị làm việc vô cùng cẩn thận giúp việc lặt vặt bốn ngày, cuối cùng cũng bình an vượt qua.



Nhưng mà sự thật cũng không phải hoàn toàn như thế.



Phong Bảo Lam thoải mái ở trong hoa lâu nghe Hoa tỷ hát, vừa nghe hát vừa nghe thị vệ bẩm báo.



Thị vệ do dự một chút, kết luận nói, "Bảo gia, thuộc hạ hoài nghi Lý thiếu gia này là nữ tử."



Phong Bảo Lam nghe hắn nói lập tức phun rượu trong miệng ra, "Nữ tử?"



Thị vệ được đào tạo nghiêm chỉnh dâng lên một bọc khăn sạch sẽ.



Phong Bảo Lam đẩy ra, "Nữ tử?" Hắn không dám tin lặp lại một lần. Nói tên Tiểu Lý Tử này giấu diếm âm mưu ngập trời gì hắn đều có thể bình tĩnh tiếp nhận, nhưng tên này lại là...Nữ tử? Tuy nói Tiểu Lý Tử đúng là nam sinh nữ tướng, nhưng cũng không ít những tên ở trong tiểu quan quán giống nữ tử hơn Tiểu Lý Tử. Cái tên há miệng lớn ăn thịt, uống từng hớp từng hớp rượu, lên thanh lâu vào sòng bạc, cùng một đám nam tử đá bóng, giở giọng tán tỉnh nữ tử lại là... Nữ tử?!



Phong Bảo Lam hiển nhiên không biết rất rất rất lâu về sau, có một loại lý giải gọi là "Nữ hán tử".



Thị vệ gật đầu.



"Ngươi...Nhìn thấy?"



"Thuộc hạ chưa từng," Thị vệ vội nói, "Chỉ là Lý thiếu gia mua chuộc được một tên tiểu nhị, thuộc hạ không thấy tên tiểu nhị đó đi đưa tin mà chỉ thấy mỗi ngày hắn đều giúp Lý thiếu gia mang một bọc đồ vật đi thiêu hủy, bọc đồ vật đó giống như...đồ của nữ tử." Càng nói về sau thị vệ càng xuất hổ, giọng nói của hắn gần như chìm trong tiếng tỳ bà.



Phong Bảo Lam hất chén rượu rồi lau miệng, hắn lý giải là tên Tiểu Lý Tử này hẳn là không có tính toán ở lại đây, mà là tại hắn nên nàng ngày ngày đều lo lắng bị bại lộ? Ông nội nói, đúng là thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ lùng mà!



Xưa nay Phong Bảo Lam không hiếm lạ người có mục đích tiếp cận hắn giống như Tiểu Lý Tử này, hắn chưa từng làm chuyện mà một quốc cữu gia nên làm, ở Thuyên Châu lại nổi tiếng là thủ lĩnh của một đám ác bá, người đứng đắn ai lại ăn no rảnh mỡ tới kết bạn với hấn? Ngoại trừ nghĩ bọn nô tỳ chuột nhắt có tí nhan sắc muốn trèo cao lên cái cây to Phong gia này thì còn lại chính là người có toan tính. Có rất nhiều người như vậy hắn cũng lười để ý, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ người chủ động sẽ lộ ra chân ngựa.



Chỉ là mục đích của Tiểu Lý Tử này cũng rất kỳ quái, nàng muốn Phúc Họa thú hắc ngọc bội. Lúc ấy hắn cũng không có lừa nàng, Phong gia kỵ màu đen, hắn chưa từng thấy trong nhà có thần thú màu đen. Vì thế hắn cũng đã hỏi lão cha, nhận lại được câu trả lời đúng như trong dự đoán. Hắn cũng không cho rằng có người dám dùng vật biểu tượng của Phong gia, vậy từ đầu mà nàng biết được khối ngọc bội này, mà muốn dùng nó để làm gì?



Trăm mối không có cách này lý giải, hắn còn đang định sẽ lừa Tiểu Lý Tử, ai ngờ người này mấy ngày liền không thấy xuất hiện. Khó khăn mới nghe thấy thủ hạ báo lại cuối cùng nàng cũng ra khỏi cái ổ của mình, nhưng lại bị Mạnh Lễ chặn đường. Hắn mới có được chút hứng thú và hắn sẽ không để tên ngốc Mạnh Lễ làm gián đoạn cuộc vui của mình. Phong Bảo Lam chạy tới giải vây lại bất ngờ nghe thấy một màn thẳng thắn của Tiểu Lý Tử. Tên gan lớn này vừa mở miệng đã nói hắn vô sỉ, âm hiểm bẩn thỉu, hiển nhiên là Tiểu Lý Tử không cho rằng nàng và hắn là cùng một bọn.



Hắn càng vui vẻ, càng muốn làm rõ thân phận và mục đích của Tiểu Lý Tử.



Hắn kéo Tiểu Lý Tử ra ngoài Thuyên Châu, hắn còn đang nghĩ nhanh như vậy mà tên này đã không giữ được bình tĩnh, không ngờ...Vậy mà... Vậy mà...



"Hắn thật sự là nữ tử?" Phong Bảo Lam như ngu dại hỏi lại một lần. Hắn thực sự không nghĩ được vì sao có lại nữ tử như vậy tồn tại. Nói đúng là hiệp nữ không câu nệ tiểu tiết, những nữ tử giang hồ khoa chân múa tay tự xưng là hiệp đạo chính nghĩa, Tiểu Lý Tử này so với bọn họ còn khôn khéo hơn nhiều. Nếu nói là đứa trẻ mồ côi, thì cách xử sự lương thiện cùng cách ăn nói đơn giản nhưng lại không hề tầm thường kia từ đâu mà có? Nếu nói là sát thủ mật thám bị người khác cố ý phái đến xuất hiện gây chú ý với hắn, thì thay vào một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần không phải tốt hơn sao? Người đời ai cũng biết hắn đối với mỹ nhân đưa đến cửa chưa từng cự tuyệt!



Phong Bảo Lam nhíu mày rậm, hắn vẫy lui đám người đàn hát ầm ĩ, một mình suy nghĩ sâu xa.



Ngày hôm sau, một đoàn người lần nữa lên đường, Thẩm Ninh ngồi trong xe ngựa đặc chế vô cùng thoải mái của Phong Bảo Lam, dưới ánh mắt dò xét kỳ lạ của Phong Bảo Lam nàng chỉ biết cười nịnh nọt.



Phong Bảo Lam run lên một cái, nữ tử!



Đây thật sự là một nữ tử sao? Sợ là có rất nhiều nam tử không có được bản lĩnh giống như nàng, còn chưa nói đến náng biết ném thẻ vào bình rượu, đá bóng, bàn tay đùa giỡn Lan Xảo Xảo kia... Chậc Chậc, chẳng lẽ nàng trái ngược lại với những nữ tử nhỏ nhắn kia, thân là nữ nhi nhưng lại muốn lớn lên như một nam tử? Vậy nàng tiếp cận hắn vì cái gì?



Phong Bảo Lam lại cảm thấy không thể hiểu được run lên một cái.



Thẩm Ninh cảm thấy kỳ quái, cái tên này tự nhiên cứ run lên liên hồi, hắn bị bệnh gì à? Bệnh hoa liễu có triệu chứng này không đây? Thẩm Ninh nghĩ thầm, cố gắng âm thầm không dấu vết xê dịch cái mông.



Phong Bảo Lam để ý thấy tiểu động tác của nàng, không hiểu tại sao hắn lại thấy vui mừng, nàng còn biết nam nữ khác biệt, xác nhận là còn có thể cứu được.



Không thể không nói, Phong đại thiếu gia thực sự bị hình tượng hán tử của Thẩm Ninh k1ch thích đến choáng váng.



Hai người yên lặng ngồi trên xe xóc nảy một hồi, Phong Bảo Lam hắng giọng, vu0t ve thanh ngọc thần thú trước eo, dường như nhớ đến cái gì đó, nói: "Gia nhớ hình như ngươi có hỏi Phúc Họa thú của gia có ngọc đen không?"



Thẩm Ninh sắc mặt không đổi, "Bảo gia người nhớ nhầm rồi, tiểu đề nhìn thần thú này rất có thần khí, nên cảm thấy nếu được điêu khắc trên khối ngọc màu đen nhất định sẽ càng thêm uy vũ. Cho nên tiểu đệ mới đề cập đến."



"Thì ra là thế, " Phong Bảo Lam gãi đầu một cái, "Nói tóm lại ta về nhà hỏi cha ta, không ngờ tổ tiên thật sự có một cái hắc ngọc thần thú."



"Thật sao?" Thẩm Ninh chợt nghe được tin tức tim nàng thắt lại, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, "Không phải phủ kỵ màu đen..."



"Khối ngọc kia là do lão tổ tông để lại, chuyện Phong gia kỵ màu đen là chuyện sau này."



"À..." Không phải lão tổ tông nên lưu lại cái nào có linh tính hơn à? Lời của hắn là thật hay giả? "Khối ngọc kia nhất định là rất linh tính, Bảo gia ngài đã từng nhìn thấy chưa?"



"Ha ha," Khóe miệng Phong Bảo Lam toét ra, "Gia không những đã nhìn rồi, mà còn cướp được từ chỗ cha." Hắn nói xong, một tay mò vào trong nguc, lấy ra một cái túi gấm đưa qua đưa lại trước mặt nàng.



Hai mắt Thẩm Ninh không tự chủ được nhìn theo túi gấm đung đưa trái phải, "Không biết tiểu đệ có vinh hạnh chiêm ngưỡng một lần?"



"Ngươi muốn nhìn?" Phong Bảo Lam nhướng một bên lông mày, bàn tay thu lại túi gấm cất lại vào trong túi áo nguc, "Không cho."



Ngươi là học sinh tiểu học đấy à! Thẩm Ninh im lặng, miễn cưỡng cười một cái, "Bảo vật gia truyền, tiểu đệ hiểu, tiểu đệ hiểu."



Ha! Nàng đúng là biết cách duy trì bình tĩnh. Phong Bảo Lam không dấu vết cong khóe môi, chợt một tay khoác lên vai nàng, "Muốn nhìn cũng được, chẳng qua là con đường này còn dài, trước tiên ngươi phải làm cho gia vui vẻ chút đã."



Ngôn từ mập mờ khiến Thẩm Ninh nổi cả da gà, hắn sẽ không nam nữ đều ăn chứ? Nàng giả vờ như không hiểu ý, "Bảo gia nói cái gì, tiểu đệ không nghe rõ?"



"Gia cảm thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi da mịn thịt mềm, không khác gì mấy tiểu mỹ nhân đâu." Phong Bảo Lam đùa giỡn s0 soạng gương mặt nàng một cái.



Thẩm Ninh nổi giận, "Tiểu đệ là nam tử chân chính!"



"..." Phong Bảo Lam nhìn chằm chằm dáng vẻ nghiêm túc như nói điều đương nhiên của nàng, hắn hoàn toàn á khẩu không đáp lại được.



Hai người giống như đang chọi gà trừng mắt nhìn nhau một hồi, Phong Bảo Lam cười ha ha, "Được rồi, đùa ngươi chơi thôi, cái miệng của gia thật hư!"



Thẩm Ninh nhíu mày không tha hắn, "Nếu sau này Bảo gia lại ô nhục tiểu đệ như thế, tiểu đệ sợ là không còn mặt mũi sống ở trên thế gian này nữa!"



Phong Bảo Lam trợn mắt há mồm, rốt cuộc là nàng có biết bản thân mình là nữ tử không!



Từ sau ngày hôm đó, Phong Bảo Lam dẫn nàng đi du sơn ngoạn thủy, ăn uống sung sướng, Thẩm Ninh vô cùng hưởng thụ chuyến công tác miễn phí trong truyền thuyết này. Chỉ là thỉnh thoảng Phong Bảo Lam nhìn với ánh mắt cổ quái khiến nàng có chút buồn nôn, nhân phẩm cả hắn thực sự không đáng tin cậy, vẫn là nên cẩn thận thì hơn.



Cứ cách một ngày Phong Bảo Lam nhận được thư từ bồ câu đưa tin, sau khi đọc thư vẻ mặt hắn chuyển thành bất đắc dĩ, chợt sai người đổi xe ngựa thành ngựa tốt, một nhóm bốn người phi ngựa thẳng về phía tây. Trên đường đi bọn họ dừng lại ở một trấn vô cùng bình thường, Phong Bảo Lam thành thạo lấy chén trà ra ám hiệu với người nắm tình hình ở đây, một đoàn người nồng nhiệt tiếp đón bọn họ vào Kim bang.



Trong giang hồ có nhiều bang phái đã không còn lại chuyện lạ gì, nhưng Kim bang này lại là một tổ chức bí mật, có thể coi như là xã hội đen ở cổ đại! Thẩm Ninh lúc còn ở trong cung đã từng nghe Đông Duật Hoành nhắc qua vài lần, nàng nhớ mối làm ăn lớn quan trọng nhất của Kim bang này là buôn bán muối lậu, qua đường bộ hay đường thủy đều có, đã nhiều lần bắt giữ được nhưng vẫn không ngăn chặn được bọn họ. Mặc dù nàng cũng không đồng ý với việc giá muối chính thức khá cao, nhưng mà vị đại thiếu gia ở giai cấp thượng lưu này có thật sự ổn không khi qua lại thân thiết với Kim bang mà quan phủ triều đình đang muốn bắt giữ?



Thẩm Ninh không được đi vào nghe xem Phong Bảo Lam nói cái gì với Phân đà chủ, mà nàng được một đám tiểu đệ sống phóng túng chiêu đãi. Ngày thứ hai sau khi được mười tám người đến đưa tiễn thì có một đôi phụ tử âm trầm thúc nguc di theo sau.



Nàng cảm thấy có chút không ổn. Chỉ sợ là tên Phong Bảo Lam này không đơn giản như ngoài của hắn, cho dù là hắn thực sự có lòng muốn qua lại với Kim bang hay là nội ứng của quan phủ, đều không phải là chuyện một thiếu gia ăn chơi có thể làm được. Hân thực sự giấu mình quá tốt, vậy là ban đầu hắn đã sớm hoài nghi nàng? Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách... Nhưng đến tận giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy được vật trong túi gấm, mặc dù rất có thể Phong Bảo Lam lừa nàng, nhưng mặc kệ là thật hay giả, đó cũng là một tia hy vọng.



Qua mấy ngày đi cả ngày lẫn đêm, Thẩm Ninh nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng mục đích là đến Trung Châu.



Lúc dắt ngựa đi qua đại trạch của Lý gia, Thẩm Ninh cúi đầu thật thấp, trong lòng trào lên từng đợt sóng. Cha mẹ và Tử Hiên vẫn khỏe chứ? Bọn họ có biết nàng... Giả chết không?



Không trách được sao Thẩm Ninh hỏi câu này, Đông Duật Hoành không thông báo rộng lớn với thiện hạ về cái chết của Duệ phi, thỉnh thoảng ở trong chợ nàng thoáng nghe người dân truyền tai nhau những lời đồn không có thật về Duệ phi.



Như thế cũng tốt.



Nàng đi theo Phong Bảo Lam đến khách đi3m, nàng thấy hắn sau khi hắn phân phó hai tên thị vệ đi ra ngoài làm chuyện gì đó xong lập tức gọi tiểu nhị mang nước nóng vào phòng tắm rửa, tâm tư hỗn loạn của nàng đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng vô cùng tồi.



Nàng đợi Phong Bảo Lam rắm rửa được một lúc, gọi tiểu nhị mang lên thêm một chậu nước nóng, gọi tiểu nhị lui xuống, bản thân cười híp mắt đẩy cửa vào, "Bảo gia, tiểu đệ giúp người thêm nước nóng, mấy ngày nay liên tục vất vả, ngài tắm lâu thêm một chút sẽ vô cùng thoải mái đó."



Phong Bảo Lam nghe thấy giọng nói của nàng, hắn vô thức hai tay che lại trước nguc, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng thu tau lại, khóe miệng động đậy khẽ chửi thề một tiếng. Hắn lập tức hiểu được ý đồ của nữ tử bị hắn trêu chọc này.



"Đa tạ, ngươi vào đi." Hắn cố ý đặt hai tay trên thùng tắm, cách bình phong nói.



"Vâng." Thẩm Ninh mỉm cười hai tay bưng chậu gỗ đi vào, vô cùng tự nhân nhanh nhẹn giúp hắn thêm nước nóng, "Có muốn nóng nữa không?" Nàng chằm chằm khuôn mặt hắn, hỏi.



"Không cần." Cách lớp hơi nước nóng hầm hập, hắn chậm rãi mở miệng, "Ngươi kỳ lưng giúp gia."



"... Được thôi, để ta tìm xem khăn tắm ở đâu." Không đợi Phong Bảo Lam nói tiếp, nàng xoay người đi ra phía bình phong, ở chỗ quần áo hắn c0i ra để dưới đất lật lật tìm một hồi, thấy thanh ngọc hắn hay đeo, hình như nàng thấy một góc của túi gấm rồi, vừa định vươn tay mò tới đột nhiên bên cạnh có tiếng động, nàng cảnh giác nhảy qua một bên, tránh được bình phong hơi cũ đổ rầm xuống.



Phong Bảo Lam ngồi trong thùng tắm, vô tội nhìn nàng, "Thứ này cản ánh sáng quá."



Thẩm Ninh giận dữ nói: "Ta còn ở bên ngoài đấy, Bảo gia làm loạn như vậy, nếu như đập trúng mặt của ta, cả đời này ta sao ra ngoài nhìn mặt người khác được!"



Phong Bảo Lam cười ha ha, "Được rồi, được rồi, ngươi cũng không phải cô nương gia, tìm thấy khăn tắm chưa?"



"Ta vốn có lòng muốn giúp Bảo gia tắm rửa, nếu như Bảo gia lạnh nhạt với tiểu đệ như vậy, thì sao ta phải lãng phí khổ tâm!" Thẩm Ninh vung tay, giận đùng đùng đi ra ngoài, ngay cả cửa cũng không đóng lại giúp hắn.



Phong Bảo Lam sửng sốt một lúc, rồi chợt vỗ mặt nước cười lớn, khá lắm đúng là nữ tử biết ra tay trước chiếm được lợi thế!



Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ninh ra khỏi phòng, lại không qua gõ cửa phòng Phong Bảo Lam mà nói chờ tiểu nhị đi ngang qua báo, gia ở phòng chữ Đinh mới vừa đi ra ngoài cũng người ta.



Thẩm Ninh nhướng một bên lông mày, đây là đi thăm dò địa hình rồi? Nhưng nàng cũng lười để ý xem rốt cuộc là bọn họ đang làm gì, quay người đi xuống lầu.



Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn, nàng chậm rãi ung dung đi ra ngoài khách sạn, tìm một tiệm may y phục theo trí nhớ hôm qua đến đây, một lúc lâu sau nàng mặc y phục nữ tử đi ra ngoài, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến mộ tổ Lý gia ở ngoại ô phía Nam.



Đến chân núi, nàng đội mũ có màn che, hàn huyên với người canh mộ hai câu, để xe ngựa dưới chân núi, bản thân thì chậm rãi đi lên núi.



Núi mộ này cũng không cao, tuy Thẩm Ninh mới đến đây có vài lần, nhưng nàng vẫn nhớ rõ chỗ Ký Tử Kỳ hạ táng, nàng nhẹ nhàng đi về phía người kia thuộc về, nỗi lòng nàng bắt đầu dâng trào.



Rất nhanh đã đến chỗ của Lý Tử Kỳ, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ. Lúc nãy nàng nghe người canh mộ nói có mấy người bạn cũ của Lý gia từ nơi xa đến thăng viếng, chắc là mấy người đứng ở phía trước. Nàng đến gần mấy bước, vốn rất bình thường nhưng đến khi nàng thấy rõ nửa bên mặt của người đứng phía trước nàng liền kinh hãi.



Kia không phải là gã sai vặt của Phong Bảo Lam à! Vậy người quay lưng về phía nàng, nam tử cao lớn chắp tay chăm chú nhìn bia mộ kia là Phong Bảo Lam?



Thẩm Ninh cảm thấy không thể tin nhìn chằm chằm một lúc, khi nàng nhìn thấy rõ người kia đúng là gương mặt của Phong Bảo Lam nàng giật mình không nhỏ, sao Phong Bảo Lam lại có giao tình với Lý gia? Hơn nữa chỗ hắn đứng, hình như là trước mộ của Tử Kỳ. Tử Kỳ có quen biết Phong Bảo Lam? Không, không có khả năng. Kỳ lạ hơn nữa là đôi phụ tử âm trầm kia cũng có mặt ở đây, nhi tử còn cầm con dao ngắn ngồi xổm bên cạnh.



Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đôi lông mày thanh tú của Thẩm Ninh nhíu chặt.



Chốc lát sau, có mấy người đến ghé tai thì thầm vài câu, khẽ gật đầu rồi chuẩn bị xuống núi. Thẩm Ninh nhìn hai bên xung quanh, thấy không có chỗ tránh, quyết định chỉnh lại mũ màn che, thẳng người, bình thản ung dung đi về phía trước.



Phong Bảo Lam vẻ mặt đang mất hết cả hứng, thì thấy đối diện có một nữ tử mảnh khảnh mặc váy xanh nhạt mộc mạc thướt tha đi về phía này, hai mắt hắn tỏa sáng, híp mắt cười mị hoặc nghiêng người tránh cho nàng đi trước.



Cách màn che mà Thẩm Ninh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt càn rỡ của hắn, trong lòng không khỏi thầm mắng đúng là chó ăn cứt không thể thay đổi mà, mặt ngoài thì vẫn mềm mại nâng váy thi lễ, ra vẻ một phụ nhân đàng hoàng chậm rãi lên núi.



Phong Bảo Lam híp híp mắt nhìn nữ tử, y phục nữ tử này cũng không phải loại bình thường, sao lại một mình vất vả lên núi không có nô tỳ hầu hạ? Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng dừng trước một ngôi mộ, chợt buông xuống nghi ngờ, quản nhiều như vậy làm gì. Chẳng qua vóc dáng nữ tử này có phần giống với Tiểu Lý Tử, chỉ là tên Tiểu Lý Tử kia khôi phục lại mặc nữ trang, nhất định cũng có vẻ phong tình này...



Thẩm Ninh đứng trước một ngôi mộ không biết của ai của tổ tông Lý gia, nàng ngóng thấy bóng dáng Phong Bảo Lam biến mất dưới chân núi, mới đi lại mộ của Lý Tử Kỳ, c0i mũ màn che xuống.



"Tử Kỳ..." Nàng khẽ vỗ về bia mộ sạch sẽ, nhẹ nhàng nói, "Thật xin lỗi, lâu như vậy mới đến thăm huynh..."



Lá cây xào xạc, nàng đứng trước mộ suy nghĩ bay tán loạn, thật lâu sau mới thở dài một hơi.



Sau đó nàng lắc đầu, nhìn những dấu chân lộn xộn trên mặt đất, ngồi xổm xuống để nhìn vào những dấu dao cắt kỳ quái trên mặt đất, lẩm bẩm: "Tử Kỳ, rốt cuộc là Phong Bảo Lam đến tìm huynh để làm gì? Chẳng lẽ huynh thật sự là bạn cũ của hắn? Nhưng mà hai người kia đến làm gì?" Đột nhiên trong đầu nàng nảy ra một suy nghĩ cổ quái, hay là bọn họ đến trộm mộ? Suy nghĩ này vừa lóe lên Thẩm Ninh lại cảm thấy bản thân ngớ ngẩn, Phong Bảo Lam xuất thân con nhà quyền quý, Lý gia chẳng qua cũng chỉ là một gia đình làm ăn buôn bán, cho dù hắn thật sự buồn chán đến ấm đầu muốn đi trộm mộ chơi, cũng không thể trộm mộ Lý gia.



Chỉ là chuyện này thực sự có chút kỳ lạ, chắc là sau lưng hắn còn có người sai bảo, bất luận là thế nào, chuyện này nhất định là hướng về phía Lý gia và Tử Kỳ, nàng có nên âm thầm báo cho Tử Hiên một tiếng, để hắn đề phòng...



Thẩm Ninh đắm chìm trong suy nghĩ không phát hiện sau lưng có một người lặng lẽ tới gần, lúc nàng bắt đầu cảnh giác, bỗng dưng mũi với miệng bị người bịt lại, chợt trước mắt nàng tối sầm, ngất đi.



Phong Bảo Lam cùng mấy người xuống dưới chân núi, hắn nhìn căn nhà tranh đóng chặt cửa của người canh mộ, lại nhìn một chiếc xe ngựa lẻ loi đang đợi cách đó không xa, khẽ cau mày.



Bỗng nhiên một người từ một nơi bí mật nhảy ra, gọi Phong Bảo Lam một tiếng "Gia".



Phong Bảo Lam nhìn người vừa tới, nhíu mày không vui, "Không phải gia bảo ngươi đi theo Tiểu Lý Tử à?"



"Bẩm Bảo gia, thuộc là chính là đi theo Lý thiếu gia đến đây?" Thị vệ của Phong Bảo Lam không dám nhắc đến chuyện nửa bị Thẩm Ninh đánh lừa làm hắn mất dấu, nghĩ thầm may mắn hắn cơ trí vẫn có thể truy đuổi tới đây.



"Nàng cũng ở đây?" Phong Bảo Lam sửng sốt, hay là Tiểu Lý Tử đang theo dõi hắn?



"Đúng vậy, nữ tử giả trang Lý Hậu SInh rất giảo hoạt, nàng đến một tiệm may mua một bộ y phục, mặc nữ trang đi ra từ cửa sau, sau đó lại thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến đây. Chắc là từ đâu đó biết được hành tung của gia nên theo đến đây."



Phong Bảo Lam tự biết tình hình hơi khác thường, hắn hơi nghiêng người, hỏi: "Là chiếc xe ngựa kia?" Hắn đảo mắt nhìn chiếc xe ngựa đơn lẻ đứng dưới bóng cây giống như đang bị lãng quên kia.



"Đúng vậy."



"Có phải Tiểu Lý Tử mặc váy xanh nhạt thêu hoa, trên đầu còn đội mũ màn che?"



"Đúng là như thế, Bảo gia ngài thấy hắn rồi sao?"



Hóa ra là nàng... Nhớ đến bóng lưng tinh tế thướt tha kia, lông mày Phong Bảo Lam nhíu mày, nếu nàng theo hắn đến, vì sao nàng không tiếp tục mặc nam trang cho tiện hành động mà lại mặc nữ trang, còn thuê riêng một chiếc xe ngựa? Nhưng nếu như không phải theo hắn đến đây, chẳng lẽ nàng có liên quan đến Lý gia, gặp nhau ở đây chỉ là trùng hợp?



Phong Bảo Lam càng nghĩ càng thấy kỳ quái, tuy Lý gia là nhà thương nhân, nhưng thân phận lại có chút nhạy cảm, vì tôn tử của Lý gia Lý Tử Kỳ là chồng cũ của Duệ phi, hắn trầm tư trong chốc lát, nói: "Quay lại nhìn xem." Thân phận và mục đích của Tiểu Lý Tử thực sự ngày càng khó đoán, hắn đã không còn muốn cùng nàng giả vờ giả vịt nữa.



"Vâng."



Phong Bảo Lam để hai phụ tử âm trầm kia, hắn cùng người của mình lần nữa lại lên núi, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm thấy bóng dáng xanh nhạt kia, bọn họ lần theo dấu chân dần dẫn đến trước mộ của Lý Tử Kỳ, hắn cúi đầu nhìn dấu trên trên mặt đất, rốt cuộc là do bọn họ lúc nãy đứng trước mộ của Lý Tử Kỳ nên nàng mới đến, hay là nàng vốn đến để bái tế hắn? Càng kỳ lạ là, bọn họ không thấy dấu chân rời đi của Thẩm Ninh.



Lông mày của Phong Bảo Lam nhíu càng chặt.



Một cơn gió lạnh thổi đến, một thị vệ run lập cập, "Bảo gia, Tiểu Lý Tử này...không phải là quỷ đấy chứ?" Sao một người lại tự dưng biến mất được?



Phong Bảo Lam gõ đầu hắn, "Nói hươu nói vượn gì đấy!"



Thị vệ kia kêu "Ôi" lên một tiếng, đáng thương ôm đầu.



Một thị vệ khác nói: "Gia, thuộc hạ kiểm tra khắp nơi, đều không nhìn thấy dấu chân của Tiểu Lý Tử. Cho dù nàng kinh không giỏi đến đâu cũng không thể nhảy lên cây bay đi. Nếu như không phải là quỷ, chỉ sợ..."



"Chỉ sợ cái gì?"



Thị vệ kia ngồi xổm trên đất chỉ vào một dấu chân to trên đống bùn đất, "Gia, ngài xem, dấu chân này đạp sâu hơn chúng ta một tấc."



Phong Bảo Lam xoay người nhìn kỹ dấu chân kia, ngẩng đầu hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, "Ngươi nói là, Tiểu Lý Tử bị người khác bắt cóc?" Chuyện ngày càng kỳ quái rồi.



"Thuộc hạ chỉ là phỏng đoán, trong lòng cũng có một chút không hiểu."



Phong Bảo Lam xoa xoa cằm suy nghĩ một lúc, "Tìm! Phải tìm cho ra Tiểu Lý Tử cho gia!"



"Rõ!" Thị vệ nhận lệnh, sau đó lại do dự hỏi một câu, "Gia, vậy chuyện kia thì..."



"Tiếp tục, chuyện đó mà không xong, gia sẽ phải rơi đầu đấy!" Cánh tay dài của Phong Bảo Lam vung lên, vừa đi xuống núi vừa lẩm bẩm một câu, "Cái tên phá chuyện này!"



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK