Hoàng đế dường như mới từ trong mộng tỉnh lại, chuyển động cơ thể, ngoắc tay ra hiệu mang trà lên, sau khi uống một ngụm trà xong nói với Thẩm Thái: "Thẩm ái khanh ngươi tạm lui xuống trước đi."
Thẩm Thái lờ mờ đoán được "nữ nhi" này đã lọt được vào mắt xanh của Hoàng đế, hình như Hoàng đế cũng tự biết chuyện này. Hắn nhìn Thẩm Ninh một chút, theo lời của hoàng thượn cáo lui.
Đông Duật Hoành đợi sau khi Thẩm Thái ra ngoài, hắn bảo nàng ngồi xuống, lại gọi cung nữ chuẩn bị lò sưởi tay cho nàng.
Thẩm Ninh ngồi ngay ngắn cúi đầu, tâm tư phức tạp.
Hoàng đế một lúc lâu vẫn không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng cúi đầu ôm lò sưởi yên lặng ngồi đó.
Trong ngự thư phòng không khí cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi run rẩy.
"Ngươi... " Một lúc sau, đế vương vừa lên tiếng, đám người âm thầm khẽ thở ra, nhưng không bao gồm Thẩm Ninh.
"Nghĩ cái gì?" Đông Duật Hoành giọng khàn khàn mở miệng, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ hỏi nàng.
Thẩm Ninh ngẩng đầu, "Xin bệ hạ chỉ giáo?"
"Vì sao không muốn nhận người thân?"
"Thẩm phủ không phải là người nhà của thiếp thân." Thẩm Ninh cụp mắt, "Thiếp thân có hơi quái gở, điều mà thiếp thân không thể chịu được nhất là thấy người khác thương tâm cùng với thất vọng. Một khi Thẩm gia biết được chân tướng, Thẩm phu nhân sẽ thương tâm đến chết mất, những người còn lại sẽ thất vọng đến nhường nào. Rồi bản thân thiếp thân sẽ khổ sở đến nhường nào, vì nghĩ như vậy nên thiếp thân không dám nhận."
"Ngươi chắc chắn như vậy?" Đông Duật Hoành nhìn nàng, "Nếu như ngươi thật sự là nữ nhi của Thẩm gia..."
"Vậy cũng không thể nhân. Thiếp thân là quả phụ để tang chồng, người ta gọi thiếp thân là sao chổi, nếu như thiếp thân thật sự là nữ nhi của Thẩm gia, lỡ đâu sau này khắc cha khắc mẹ, không phải sẽ rất khó nói sao?" Thẩm Ninh cảm thấy nàng nói dối đến mức không còn đường quay đầu rồi, càng đi càng xa.
Quảng Đức Hoàng đế trị nước bằng chữ "Hiếu", ngày bình thường cái hắn không muốn nghe thấy nhất là làm trái hiếu đạo, nhẹ thì vả miệng, nặng thì xử tử. Trước khi Thẩm Ninh đến hắn đã nghe Thẩm Thái bẩm báo một chút chứng cứ, thấy chứng cứ rõ ràng, trong đầu cũng đã có suy nghĩ. Có thể thấy thấy được Thẩm Ninh đây là đại nghịch bất đạo dường như không muốn nhận người thân, lông mày hắn nhíu lại, nhưng những lời tự giễu của nàng khiến hắn bỗng dưng quên đi những chuyện khác chỉ cảm thấy nàng đang hồ ngôn loạn ngữ, không biết giữ mồn giữ miệng, mở miệng quát:"Không được nói bậy!"
"Thiếp thân biết tội." Thẩm Ninh nhíu mày nhỏ giọng nói.
"Trăm sự lấy chữ hiếu làm đầu, ngươi sợ là nữ nhi của Thẩm gia, cớ sao không nhân?" Lời nói của Đông Duật Hoành có hơi nghiêm khắc.
"Vì là phận làm con, tất nhiên phải lấy phụ mẫu làm trọng, thiếp thân cả người đều xui xẻo, sao dám để phụ mẫu dính phải tai họa? Thiếp thân chỉ coi chuyện hai mươi mấy năm trước là chuyện đã qua, khiếp sau lại báo ơn sinh dưỡng." Thẩm Ninh nhớ tới cha mẹ ruột của nàng, chẳng lẽ khiếp sau nàng mới có thê gặp mặt hai người họ một lần sao? Thẩm Ninh càng nghĩ sống mũi cay cay, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
Cánh tay Đông Duật Hoành khẽ đưa lên, rồi lại hạ xuống, muốn đứng dậy nhưng rồi lại nghiêng người qua một bên, trong lòng hắn cảm thấy có chút phiền muộn.
"Bệ hạ," Thẩm Ninh quỳ xuống, "Thiếp thân từ lúc đến Trường Dương đến nay bị sự phồn hoa nơi đây làm cho hoa mày chóng mặt, thế sự xảo quyệt, thiếp thân chỉ là một phụ nhân bình thường trong lòng sợ hãi, cầu xin bệ hạ đồng ý cho thiếp thân về Trung Châu, thiếp thân sẽ chỉ ở trong nhà, trong coi phu quân làm bạn đời với chàng đến hết cuộc đời này."
Sự yếu đuối trong lời nói khiến cả Vạn Phúc nghe còn có chút không đành lòng.
"... "
"Cầu bệ hạ ân chuẩn." Thẩm Ninh lần nữa bái lạy.
Bàn tray thon dài nắm chặt đầu rồng trên tay vịn, ánh mắt âm u của Hoàng đế nhìn nữ tử đang quỳ bên dưới, lúc sau đứng dậy đi đến trước mặt của nàng, tự mình đỡ nàng lên.
Đông Duật Hoành đỡ Thẩm Ninh đứng thẳng dậy, bàn tay hắn vẫn không hề buông tay của nàng ra, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Ngươi không muốn nhỏ máu nhận thân, tuy rằng lời nói có hoang đường nhưng ngươi cũng là một tấm lòng có hiếu, vậy nên chuyện này không nói tiếp nữa. Trẫm... thích đánh cờ với ngươi, ngươi cứ vậy mà sống yên ổn trong căn nhà mà trẫm ban cho đi, chuyện trở về Trường Dương sau này không cần nhắc lại nữa."
Hắn muốn nàng ở lại Trường Dương! Thẩm Ninh không thể tin được, "Nhưng mà bệ hạ, thiếp thân cần phải cung phụng phu quân, hiếu kính cha mẹ chồng..."
Đông Duật Hoành vung tay lên, "Vậy thì để pháp sư đến đưa hồn phách của hắn tới đây! Bây giờ ngươi đã là Cáo Mệnh phu nhân, hầu hạ cha mẹ chồng thường dân có chỗ không ổn," giọng nói của hắn có chút không kiên nhẫn, "Chuyện vai vế quân thần vua tôi, cái gì nặng cái gì nhẹ còn muốn trẫm nói cho ngươi nghe à?"
Thẩm Ninh còn muốn mở miệng, lại bị hắn cưỡng chế cắt ngang, "Lui xuống đi."
Thẩm Ninh cứng đờ không nhúc nhích, Vạn Phúc nói: "Lý phu nhân, bệ hạ nói ngài quỳ an."
Vậy mà hắn dám dùng lý do ngang ngược như vậy để ép nàng ở lại Trường Dương? Thẩm Ninh không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không biết nên phản bác lại như thế nào, nàng cứng ngắc quỳ xuống thì lại nghe thấy hắn nói: "Bảo tiểu thúc tử kia của ngươi ngay mai chuẩn bị hành trang về Trung Châu đi, tẩu tẩu và tiểu thúc tử sống chung cùng một nhà còn ra thể thống gì!"
Thẩm Ninh không thể nhịn được nữa, "Mặc dù bây giờ ta để tang chồng, nhưng cũng là người có gia thất, vậy một quả phụ như ta một mình ở lại Trường Dương còn ra thể thống gì!"
Đông Duật Hoành không ngờ nàng dám lên tiếng phản bác, trừng mắt nhìn nàng một lúc lại nói một câu: "Vậy thì nhỏ mắt nhận người thân?"
Đây là hắn đang uy hiếp nàng? Thẩm Ninh nghiến răng nghiến lợi, thật muốn nói với hắn nếu như không phải thì phải để nàng trở về Trung Châu! Nhưng nàng há hốc miệng ra rồi cuối cùng vẫn kìm lại được, nàng không có can đảm mạo hiểm để mất đi những người thân nàng đang có được. Nàng tức giận d3 xuống hỏa khí đang bốc lên, dằn từng câu từng chữ nói: "Thiếp thân cáo lui, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế." Lão yêu quái bất tử này!
Đông Duật Hoành thấy dáng vẻ uất ức của nàng, hiếm khi cơn tức giận trong nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị, "Nhanh chóng lui ra!"
Sau khi Thẩm Ninh đi ra ngoài Vạn Phúc mới tỉnh táo lại. Lý phu nhân vừa rồi...là cãi nhau với bệ hạ? Lý phu nhân thật sự gan rất lớn, không sợ bệ hạ trị nàng tội bất kính lôi ra ngoài chém đầu sao? Hơn nữa bệ hạ còn... Tùy ý để nàng mạnh miệng?
Nhưng mà cả Thẩm Ninh lẫn Vạn Phúc đều không thể biết được Quảng Đức đế không hề muốn nói chuyện dông dài với nàng, hắn chỉ muốn đặt nàng lên bàn sách tùy ý chà đạp, thút thít cầu xin hắn tha cho.
Đông Duật Hoành quay lại ngồi lên long ỷ, chịu đựng loại tra tấn mang theo chút thích thú này.
Không phải là Hoàng đế chưa từng có suy nghĩ để Thẩm Ninh rời Trường Dương? Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng không biết tại sao hắn vừa buồn phiền nhưng lại không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt của mình. Hắn là người hiểu rõ hơn ai hết nữ tử này không thể muốn nàng được, đây là nữ tử chính hắn phong làm quả phụ trinh tiết. Nếu bản thân cưỡng chiếm nàng nạp vào hậu cung, người đời sẽ không chỉ cười nhạo hắn cường ngạch nạp vợ dân, hơn nữa những chuẩn mực đức phụ hắn lợi dụng nàng gây dựng lên tất cả sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Âm dương khác biệt, cho dù nữ tử địa vị thấp nhưng cũng phải phù hợp với quy chế nạp vào hậu cung, như vậy mới có thể bảo vệ giang sơn muôn đời của hắn. Trên đời này có biết bao nhiêu mỹ nhân, sao hắn phải chịu khổ chỉ vì một quả phụ mà làm hỏng đi kế hoạch trị quốc của hắn.
Hoàng đế âm thầm nhổ một bãi nước miếng. Cứ như vậy mà buông xuống, nhìn xem, thôi bỏ đi. Hắn buồn phiền suy nghĩ.
Sáng sớm ngày thứ hai Lý Tử Hiên lên đường trở về Trung Châu,... Có chút không thể nói lý, đây chính xác là khẩu dụ của thiên tử, không thể không ngeh theo. Sự lo lắng trước đây của hắn quả thực không sai.
Thẩm Ninh hiểu rõ nỗi lo của hắn, nàng khẽ cười hai tiếng, khuyên hắn không cần quá để tâm, có lẽ năm trước năm sau nàng sẽ được về nhà.
Lý Tử Hiên để lại thị vệ Mao Đại cho nàng.
Thẩm Ninh ẩn núp như động vật ngủ đông, ngay cả cửa lớn của Lý phủ cũng chưa từng mở ra. Thẩm gia nhận được lệnh của Hoàng đế sẽ không tùy tiện quấy rầy nữa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thỉnh thoảng có gửi thiệp mời, nàng vẫn lấy lý do ôm không đi được. Còn một đống thiệp ngổng ngang chất đống, của quan lớn quan bé đều có, nàng đều uyển chuyển cự tuyệt. Kỳ quái nhất là có thiệp mời của Trắc vương phi của phủ Thành Thân vương, nàng nghĩ thẩm chạy tới đó để chịu chết à? Khẽ cười một tiếng rồi đốt thiệp mời đi.
Ngược lại với dáng vẻ thường ngày Hoàng thành có vẻ vô cùng yên tĩnh. Từ sau hôm đó đến tận cuối năm, Thẩm Ninh không bước chân vào hoàng cung nửa bước.
Thời gian thấm thoát trôi qua, từng cánh hoa mai trên tranh Tiêu Hàn in dấu trên tranh, lại một năm nữa sắp tới.
Trên đường phố Trường Dương cực kỳ náo nhiệt, phồn hoa nhất là đoạn đương phố Lạc Mã, phố Phan Hàng, thông thẳng đến cửa Châu Đông Tống, trên khắp con đường đều giăng đèn kết hoa, bày biện các món đồ tết, khách vãng lại nối đuôi nhau qua lại, xe ngựa cũng bôn ba. Bởi vì theo thông lệ của Cảnh Triều, các cửa hàng lớn phải đóng cửa nửa tháng kể từ đầu tháng, các cửa hàng nhỏ cũng đóng cửa từ mùng một đến mùng 5 tết, do đó, vào năm ngày đầu năm mới, người dân không thể mua bất cứ thứ gì trên đường phố. Các gia đình đều bận rộn mua sắm đồ lặt vặt trước năm mới, bọn họ cũng thích khung cảnh vui vẻ náo nhiệt này.
Khác với dãy phố náo nhiệt ngoài kia, phố Chu Tước có phần vắng lặng hơn. Mao Đại đánh một chiếc xe ngựa bình thường không nhanh không chậm đi qua con phố đó. Mao Đại chạy đến một ngóc ngách, hắn chậm rãi dừng lại, cách tấm rèm dày nói với chủ nhân ngồi bên trong: "Công tử, Hà họa sĩ đến rồi."
Một vị công tử nhà giàu mặc áo vải bông đỏ thêu Ngũ thải tường văn trên vạt áo thò đầu ra ngoài, dung mạo thanh tú khá là vui vẻ, đây chính là Thẩm Ninh mặc nam trang chuồn êm ra ngoài. Bởi vì nô tài trong phủ ngoại trừ Mao Đại và hai tiểu tỳ Kim Ngân là Lý Tử Hiên để lại, còn lại đều là người trong cung ban thưởng. Thẩm Ninh không muốn có thêm chuyện rắc rối, ở trong nhà yên lặng chờ một thời gian, mỗi ngày lúc ngủ trưa chỉ để lại Kim Nhi và Ngân Nhi ở bên, những người còn lại nàng để bọn họ đi làm những công việc khác, để chờ thời cơ tốt chuồn êm. Hai ngày mua đồ tết chính là cơ hội tốt nhất, ngày hôm qua nàng đã dặn dò Mao Đại đi mua đồ tết, thuận tiện "mang theo" nàng ra ngoài.
Nàng muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối của thú nhị đằng, gần đến tết xuân, lòng của nàng càng lúc càng sốt ruột. Nàng hồn nhiên hy vọng bản thân có thể về nhà trước tết xuân.
Hôm trước dạo một vòng phố Chu Tước cũng không thấy có hình Thần Điểu vật gia truyền gì đó kia, lúc nàng đang định đổi chỗ đi dạo lại ngẫu nhiên nhìn thấy một họa sĩ ở một nơi hẻo lánh nhìn chằm chằm cửa một nhà quan viên vẽ tranh. Nàng bảo Mao Đại qua bên đó nhìn thử xem, đúng là hắn vẽ biểu tưởng gia tộc trên cửa, tâm niệm nàng vừa động, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nàng nói bóng nói gió liền biết hắn thật sự có nghiên cứu mấy cái thần thú thị đằng này.
Người họa sĩ này họ Hà, Quảng Đức năm thứ sau đỗ tú tài, đáng tiếc là sau đó không có duyên thi hội, càng không nói đến chuyện vào triều làm quan. Qua một thời gian đấu tranh cố gắng không được công danh gì, Hà Sinh không cam lòng, hắn nghĩ ra tất cả mọi cách khác nhau để có được sự công nhận, vắt hết óc mới nghĩ ra cách thu thập tộc đằng của Cảnh Triều thành cuốn sách Tấn Hiến. Quê quán của hắn ở Huệ Châu, hắn ở trên các con đường ở Trường Dương thu thập các biểu tượng gia tộc của các châu huyện, trên đường còn bán cả tranh chữ để kiếm sống, không ngờ đã làm được nghề này hai năm.
Thẩm Ninh phải tốn một ít chất xám để nói chuyện với Hà Sinh vui vẻ và khiến hắn tin tưởng mình. Đồng thời cũng đưa hắn một chút bạc vụn giúp đỡ hắn mà cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, hôm qua là lần thứ hai nàng chủ động mời hắn đi uống rượu nói chuyện, lúc này mới thành công trở thành "bạn thâm giao". Sau đó trong lúc nói chuyện trên trời dưới biển, nàng mở bức tranh Hoa Lộng Ảnh vẽ Thần Điểu ra, Hà Sinh nhìn một lát, nói từng thấy biểu tượng này ở đâu rồi, muốn về nhà tìm thử.
Thẩm Ninh không kìm được vui mừng, hôm nay "nghỉ trưa" sớm, nàng lại mặc nam trang ra ngoài tìm Hà Sinh, lúc xuống xe ngựa thấy Hà Sinh vẫn đang vẽ tranh, họa sĩ không thích nhất là có người quấy rầy khi đang vẽ, thế là Thẩm Ninh đứng thẳng một bên chờ.
Hà Sinh liếc nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu tiếp tục công việc không để ý đến Thẩm Ninh nữa.
Nửa canh giờ trôi qua, hôm qua có một trận gió tuyết, thời điểm tuyết tan là lúc lạnh nhất, Thẩm Ninh ở bên cạnh xoa tay nhảy nhót, nàng rất bội phục nghị lực phi phàm của hắn.
Cuối cùng Hà Sinh cũng dừng bút, Thẩm Ninh ân cần giúp hắn thu dọn đồ đạc, cũng đưa lò sưởi của mình cho hắn.
Hà Sinh không khách khí nhận lấy, nhét tay vào ống sưởi phủ lông hồ ly, hít một hơi, "Trời càng ngày càng lạnh, mấy bữa nữa sợ là không thể vẽ tranh."
"Nếu như vậy thì Hà huynh nên nên nghỉ ngơi mấy ngày."
Hà Sinh lắc đầu, "Ngươi không biết rồi, thời gian không có đợi ta đau... " Nếu hắn cứ kéo dài rồi lại kéo dài thời gian, đến khi nào hắn mới có thể có được công danh, làm rạng danh tổ tông?
Thẩm Ninh cười ngây ngô hai tiếng, nói: "Tiểu đệ chuẩn bị một bình rượu nhạt trong xe, hay là Hà Huynh vào xe ngồi uống hai chén để xua đi khí lạnh?"
"Ngươi suy nghĩ thật chu đáo." Hà Sinh thỏa mãn gật đầu, theo nàng đi về phía xe ngựa đậu ở trong con hẻm hẻo lánh.
Mao Đại đứng thẳng chờ ở bên cạnh xe ngựa, thấy chủ nhân đi tới vội vàng mang ra một bình rượu đã được ủ ấm.
Hà Sinh đi đến, nói: "Hôm nay đã có xe ngựa, Lý huynh đệ, không bằng ngươi và ta lên xe ngựa ngồi uống, tiện thể đưa vi huynh một đoạn đường?" Tuy là câu hỏi, như nói với giọng điệu tự cho mình là đại ca.
Thẩm Ninh ngây người, nói: "Trong xe chật hẹp, mời Hà huynh vào trong nghỉ ngơi, tiểu đề ngồi bên ngoài đưa Hà huynh một đoạn đường."
Hà Sinh suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, lên xe ngựa, hắn ngửi thấy mùi thơm của nữ tử, âm thầm nhíu mày.
"Đúng rồi, Hà huynh, chuyện hôm qua tiểu đệ nhờ, huynh có manh mối gì không?"
Lúc này Hà Sinh mới nhớ, thầm nghĩ hỏng bét, hôm qua về nhà hắn quên mất tiêu chuyện này, khẽ ho một tiếng, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào cho ổn thỏa, ngẩng đầu lên thấy một xe ngựa từ đây chạy đến, giống như một bóng ma đậu ngay đầu ngõ.
- -----oOo------