Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Duật Hoành biết tin Thẩm Ninh tỉnh, chỉ gật đầu một cái, tối hôm đó cũng không đi cung An Dương mà đi chỗ Đức phi nghỉ ngơi.



Mấy ngày sau Thẩm Ninh cuối cùng cũng được thái ý đồng ý cho xuống giường. Hoa Lộng Ảnh sai người khiêng hai cái giường mềm ra ngoài sân để Thẩm Ninh phơi nắng, còn nàng thì ngồi vào trước cây đàn Bích Huyền, bảo cung nữ đặt lư hương bên cạnh, ngón tay trắng nõn khẽ lướt trên dây đàn.



Ngắm mỹ nhân đánh đàn là một loại hưởng thụ tao nhã, Thẩm Ninh vừa nằm tắm nắng vừa chậm rãi nhắm mắt lắng nghe âm tiết trong trẻo, cảm giác khó chịu tiêu tán một chút. Bàn tay uyển chuyển lướt trên dây đàn nhưng lại mang một chút ưu sầu. Khúc đàn kết thúc, Thẩm Ninh nhìn hai đầu lông mày khẽ nhíu của Hoa Lộng Ảnh, khẽ thở dài một hơi.



Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Tiếng đàn của muội ngày càng hay hơn rồi đấy."



"Cảm ơn phu nhân khích lệ." Hoa Lông Ảnh miễn cưỡng cười.



Lão ma ma đứng bên cạnh nói: "Nương nương, bây giờ người là tiệp dư nương nương tôn quý, cho dù người và Nhạn phu nhân tình thân như tỷ muội, nhưng lễ nghĩa lại không thể thiếu, nương nương gọi một tiếng "phu nhân", sợ lại Nhạn phu nhân nhận không nổi."



Hoa Lộng Ảnh ngây người, có chút xấu hổ, nàng không dám đắc tội với lão ma ma này, "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết.



"Đúng vậy nương nương, vẫn nên gọi thẳng tên của dân phụ." Ngược lại Thẩm Ninh nghĩ thoáng hơn Hoa Lộng Ảnh nghĩ, vừa cười vừa nói.



Hoa Lộng Ảnh do dự một chút, chỉnh lại giọng gọi: "Nhạn phu nhân." Tiếng "phu nhân" lần này là tôn xưng, Nhạn phu nhân là phong hào của hoàng thượng ban cho.



"Dạ, nương nương?" Thẩm Ninh nghiêng đầu khẽ cười một tiếng.



"Nhạn phu nhân đừng chọc ghẹo ta."



Cảnh tượng đầu tiên Đông Duật Hoành bước vào nhìn thấy là bức tranh cung đình mỹ nhân chơi nhạc, mỹ nhân khoác lụa đỏ mỏng ngồi ngay ngắn đánh đàn, bên cạnh là giai nhân váy xanh nhạt dựa vào giường êm, mỉm cười nghe nhạc khúc.



Trong mắt hắn không phải là mỹ nhân tuyệt sắc ngồi trước đàn, mà là cánh môi hơi vểnh lên kia cuối cùng cũng có chút sắc hồng. Vừa nghĩ lại, ánh mắt hắn lại chạm vào đôi mắt đẹp đang mừng rỡ không thôi khi nhìn thấy hắn.



"Bệ hạ!" Hoa Lộng Ảnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng đứng dậy hành lễ với Hoàng đế mặc thường phục Bàn Long vàng sáng phối với hoa văn đậm, "Tiện thiếp thỉnh an bệ hạ."



Bạch Chỉ nhanh chóng đỡ Thẩm Ninh dậy muốn chào thỉnh an, Đông Duật Hoành nói: "Miễn lễ, trên người Lý thị vẫn còn thương tích, không cần hành lễ."



"Tạ bệ hạ." Thẩm Ninh dựa vào người Bạch Chỉ đang đỡ mình nâng váy thi lễ.



Hoa Lộng Ảnh tiến lên một bước, cả gương mặt đều hồng lên vì vui sướng, "Tiện thiếp không nghe thấy tiếng báo, không ra đón tiếp, mong bệ hạ thứ tội." Trong thâm cung chỉ cần là Hoàng đế đi đường, cả đoạn đường thái giám sẽ cao giọng thông báo, để người trong phòng đều phải ngưng cười nói, không được ồn ào, trên đường cũng phải né qua một bên, người né tránh không kịp thì sẽ bị chịu phạt.



Đông Duật Hoành cười một cái, nhìn tiệp dư đẹp đến từng đường nét đều mỹ miều, "Trẫm không muốn ồn ào, nên mới không cho bọn họ thông báo. Nếu không phải như vậy sao trẫm được nhìn thấy Ảnh Nhi đánh đàn." Hắn mỉm cười chăm chú nhìn Hoa Lộng Ảnh.



"Bệ hạ..." Gương mặt Hoa Lộng Ảnh lập tức ửng đỏ.



Thẩm Ninh đứng tại chỗ, nhìn đôi tình nhân liếc mắt đưa tình, trực giác biết bản thân là bóng đèn, sợ là Đông Duật Hoành là vì có nàng ở đây nên mấy ngày vừa rồi mới không đến cung An Dương? Mặc dù nàng không hiểu được hầu chung một chồng thì có gì để chờ mong, nhưng không phải người ta có câu:



Trang Tử không phải là cá, sao hiểu được cá có vui hay không?



Bên này Đông Duật Hoành ôm Hoa tiệp dư đi tới, nhìn Thẩm Ninh đang được nha hoàn đỡ. Chỉ thấy nàng bên trong mặc một cái áo lụa màu trắng ngà, váy họa tiết mây bay cùng màu, bên ngoài khoác áo lụa màu xanh nhạt, cực kì mộc mạc, trong trẻo nhưng lạnh lùng.



Nàng hiếm khi mặc váy tơ lụa thế này, cũng ăn diện hơn mấy phần. Đông Duật Hoành dừng trước bàn, cười nói: "Ngồi đi, đừng để trẫm quấy rầy nhã hứng của các nàng."



"Bệ hạ quá lời rồi, tiện thiếp thấy thời tiết hôm nay tốt, tinh thần Nhạn phu nhân cũng tốt nên mới cùng phu nhân ra ngoài phơi nắng, thuận tiện nên mới đánh đàn thôi."



"Ngươi khỏe hơn rồi?" Tuy nhìn sắc mặt nàng vẫn còn chút ốm yếu, nhưng không trắng bệnh như ngày hôm đó. Khóe môi Đông Duật Hoành khẽ cong.



"Tạ bệ hạ đã thương xót, dân phụ khỏe..." Trong chốc lát Thẩm Ninh không biết diễn tả như thế nào, chỉ đành nói, "Gần như khỏi hẳn rồi."



Đông Duật Hoành cười nhìn Hoa Lộng Ảnh, "Như thế là tốt, không uổng công Hoa tiệp dư dụng tâm cực khổ."



Nụ cười của hoàng thượng mang theo sự vui vẻ anh tuấn, Hoa Lộng Ảnh ngơ ngác nhìn ánh mắt không thể dời đi chỗ khác.



Thái giám bê thêm một cái giường êm đặt ở vị trí chủ vị, Hoa Lộng Ảnh theo hầu bên cạnh, Thẩm Ninh được ban ngồi.



Đông Duật Hoành lần nữa nhìn nữ tử ngồi bên dưới, lúc trước sao hắn không phát hiện, đôi môi kia phấn nộn đỏ hồng viền môi có phần nhạt hơn, nhìn qua có vẻ rất mượt mà đầy đặn, dường như lúc nào cũng dụ dỗ người khác nhấm nháp. Mặc dù hắn đặc biệt thích đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nhưng khuôn môi này hắn chưa từng thử không hẳn là sẽ không thích. Đáng tiếc phi tần của hắn không ai có khuôn môi này, trong chốc lát hắn cảm thấy đây là một chuyện thật đáng tiếc.



Quảng Đức Hoàng đế lại là người có gu thẩm mỹ của một người hiện đại. Thẩm Ninh thường bị người khác ghen ghét là vì đôi môi này, người ta thường nói rằng kể cả khi trang điểm nàng cũng không cần son môi chỉ cần khẽ c4n môi du0i cũng hồng rồi, ai thấy cũng đều có suy nghĩ kỳ quái.



Thẩm Ninh ngẩng đầu thấy Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm không nói gì, nàng khẽ hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Bệ hạ, dân phụ có chuyện một muốn thỉnh cầu.



"Chuyện gì?" Hoàng đế điều chỉnh lại thái độ đoan chính.



"Dân phụ biết ơn sâu sắc long ân của bệ hạ. Nương nương thương xót chiếu cố, đây thực sự là phúc ba đời của dân phụ. Bây giờ nhờ bàn tay vàng của thái y dân phụ đã khỏe mạnh, thực sự không dám lưu lại ở trong cung, thỉnh cầu bệ hạ ban thưởng lệnh bài xuất cung."



Hoa Lộng Ảnh thoáng chần chờ, suy nghĩ hỗn loạn nhìn về phía Đông Duật Hoành. Đông Duật Hoành nhướng mày, "Bệnh của ngươi mới khỏi, đi đi về về giày vò thân thể không tốt cho sức khỏe, kết quả lại là lãng phí nương nương khổ tâm chăm sóc ngươi."



"Cái này... Dân phụ mệnh tiện, nhận được ân sủng vô cùng hoảng sợ, không biết khi nào dân phụ có thể xuất cung?"



"Mấy ngày nữa nghe thái y kết luận." Đông Duật Hoành dứt lời dừng như có chút không kiên nhẫn, không tiếp tục để ý đến Thẩm Ninh, quay qua nói với Hoa Lộng Ảnh, "Trẫm chưa từng nghe Ảnh Nhi đàn, hôm nay đã có nhã hứng vậy thì Ảnh Nhi vì trẫm đàn một khúc đi."



Hoa Lộng Ảnh còn đang suy nghĩ chuyện Thẩm Ninh, nghe hoàng thượng nói vậy lập tức nâng tinh thần, "Vậy tiện thiếp xin bêu xấu."



Thẩm Ninh lấy cớ đau đầu, ý định quay về phòng, Đông Duật Hoành lại nói: "Là do trẫm quấy rầy ngươi?"



Lời vừa nói ra, Thẩm Ninh chỉ đành yên lặng ngồi ngay ngắn trên giường.



"Vết thương ở lưng ngươi chưa lành, ngươi có thể dựa vào thành giường trẫm xá ngươi vô tội." Lúc hắn mới bước vào đã thấy nàng nghiêng người nằm trên giường La Hán.



"... Tạ ơn bệ hạ." Qua một thời gian ở đây Thẩm Ninh nghiệm ra một điều, ban thưởng của Hoàng đế chính là một loạn biến tướng của mệnh lệnh. Nàng khẽ đưa tay chạm vào thành giường, chậm rãi dựa vào.



Hoa Lộng Ảnh rửa tay sạch lần nữa, sau khi thử dây đàn xong, âm thanh của đành êm ái lưu loát từ từ phát ra, nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hát:



< Trâm phượng đỏ cài lên búi tóc Vũ Thường, khẽ tô lông mày, đeo trang sức Lộ Liên Ngưng.



Dù ai nói có người người ngoài kia, Hành Vân trên bầu trời xa xa, khuynh thế vô song.



Phong lưu vô hạn trống rỗng như xé ruột xé gan, xuân. Mỗi năm mỗi hương sắc, quay đầu nhìn lại chỉ còn là mờ ảo.



Tương tư nhớ người không thể quên, cười một tiếng thản nhiên, vầng trăng vẫn sáng rọi xuống ta. >



Đây là lời thơ của Tam vương gia Đoạn Thân vương < Khúc Vô Song >. Đoạn Thân vương Đông Tinh Dương là đệ nhất tài tử, dân gian truyền tai nhau vương gia văn chương lỗi lạc, lời ra khỏi miệng đều có thể thành thơ, tuyết rơi cũng thành một tác phẩm.



Trong lòng ma ma thầm kêu hỏng bét, sao nương nương lại hát khúc nhạc này? Chẳng lẽ muốn trước mặt bệ hạ tự xưng giai nhân có một không hai?



Hoa Lộng Ảnh không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là ở trong cung rảnh rỗi mới vừa học được khúc nhạc này nên mới muốn hát cho bệ hạ nghe một chút.



Thẩm Ninh chỉ nghe ra tình ý rả rích, cười thầm trong lòng, thầm nghĩ từng khúc nhạc vang lên lòng nàng đều mềm nhũn, không biết Hoàng đế bệ hạ nghe thì thấy thế nào? Nàng cười như có như không nghiêng đầu liếc hắn, nhưng vừa quay qua lại chấn động.



Không ngờ đối diện với tầm mắt của nàng là con ngươi đen nhánh.



Nàng ngây người chớp chớp mắt nhìn hắn, rồi lập tức quay người rời ánh mắt đi chỗ khác.



Hắn đang... Nhìn nàng?



Thẩm Ninh tâm loạn như ma, nhưng nàng nhanh chóng đánh tan suy nghĩ quỷ dị vừa hiện lên trong đầu. Nàng biết tâm tư của Hoàng đế rất nặng, chỉ sợ là không phải thật sự muốn nghe hát, có khi là muốn xem trong vụ án nàng bị chém còn có âm mưu gì khác không.



Tiếng đàn dần dần biến mất, chỉ còn dư âm lượn lờ, Hoàng đế cười sảng khoái, "Khúc Vô Song của Đoạn Thân vương, Hoa tiệp dư hát lại có một loại phong tình khác. Ảnh Nhi đúng là đa tài đa nghệ, Vạn Phúc, thưởng cho Hoa tiệp dư một đôi Như Ý."



Hoa Lộng Ảnh hơi thẹn thùng, quỳ xuống tạ ơn. Lão ma ma nhìn sắc mặt Đông Duật Hoành, thấy sắc mặt hắn không có gì khác thường, lúc này bà mới yên lòng.



Tối ngày hôm đó, Đông Duật Hoành vẫn không ở lại cung An Dương, mà lật thẻ bài của Lý Tuyển Thi mới tuyển tú tiến cung vào Yến Hi đường của cung Càn Khôn thị tẩm. Lý Tuyển Thi tuy đẹp nhưng không thể sánh bằng vẻ đẹp như tiên nữ của Hoa Lộng Ảnh. Về mảng t1nh dục Hoàng đế có phần hơi mạnh mẽ, hắn dùng sức vu0t ve đôi môi mềm mại của Lý Tuyển Thi, không thương tiếc tấm thân xử nữ, một đêm mưa to gió lớn trên người nàng ban cho tinh rồng.



Sáng ngày hôm sau, cung An Dương được ban cho đồ ăn sáng, Thẩm Ninh cũng nhờ phúc Hoa Lộng Ảnh được một phần. Thẩm Ninh nhìn sáu cái bánh bao canh óng mượt ở giữa bàn, ánh mắt nàng khẽ thay đổi, sau đó khôi phục lại tinh thần.



Lại qua mấy ngày, Thẩm Ninh đã xuống giường đi lại bình thường được, Hoa Lộng Ảnh nghe ma ma nhắc nhở, theo Thẩm Ninh cùng nhau đi cung Chiêu Hoa tạ ơn.



Thẩm Ninh tạ ơn xong nói: "Nương nương, trong nhà muốn hoàn thành tâm nguyện của tiên phu Lý Tử Kỳ, ý định mang quan tài của phu quân dời về mộ tổ ở Trung Châu, lá rụng về cuội nguồn. Dân phụ tính toán thời gian cũng sắp đến ngày lành tháng tốt để nâng quan tài. Tai họa bất ngờ ập tới với dân phụ, trì hoãn đã lâu, lòng dân phụ như lửa đốt, thỉnh cầu nương nương đồng ý để dân phụ trở về Vân Châu." Chuyện này lúc được ban thưởng đền thờ trinh tiết đã bẩm báo, nếu không đền thờ kia cũng không biết nên vận chuyển về nơi nào. Bây giờ nhắc lại, chẳng qua cũng chỉ là nhắc nhở thôi.



Mạnh Nhã nghe vậy khẽ gật đầu, theo lý là nên Thẩm Ninh trở về, nhưng trong lòng nàng còn hơi dơ dự. Nếu là bình thường, chuyện nữ quyến này nhiều lắm cũng chỉ xem như chuyện lông gà vỏ tỏi. Cho dù có cấp bậc gì hay thứ phẩm nào cũng chỉ cần một câu nói của nàng là được, nhưng Thẩm Ninh này là do hoàng thượng ngự chỉ tiến cung chữa thương, giờ Thẩm Ninh xuất cung về quê tất nhiên là phải do hoàng thượng định đoạt, nhưng chắc là do Thiên gia bận rộn chuyện quốc sự, nên đã sớm ném chuyện này ra sau ót. Nàng suy nghĩ, vẫn quyết định những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải quấy rầy bệ hạ, vậy nên nàng nói: "Bản cung biết rồi, tin rằng ngươi một tấm chân tình, ngươi xuất cung về nhà đi."



"Tạ nương nương ân điển." Quả tạ trong lòng Thẩm Ninh cuối cùng cũng buông xuống.



Hoa Lộng Ảnh nhìn Thẩm Ninh với ánh mắt phức tạp.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK