"Đông Tinh Thần" ra hiệu miễn lễ, hỏi: "Không biết Lý phu nhân đến đây có chuyện gì?"
Hoàng Lăng cười nói: "Bẩm chủ nhân, Lý phu nhân đến để nói lời tạm biệt với mạt tướng, tặng mạt tướng một bình rượu ngon."
Là do nàng sơ ý đến mức nào mới không phát hiện từ khi nào Hoàng Lăng và Vạn Phúc đã không gọi "Lục gia", mà gọi "Chủ tử". Thẩm Ninh tự mắng bản thân ngu xuẩn.
"A, là loại rượu ngon nào?"
"Là Gấm Sóng Xuân trong <Rượu Tiên>. Rượu này là do phu quân đã mất của Lý phu nhân ủ."
"Gấm Sóng Xuân mà Vương Huyền tán thưởng?" "Đông Tinh Thần" hơi ngạc nhiên.
"Dạ đúng vậy."
Các tướng sĩ nghe thấy là rượu ngon đều ồn ào dăm ba câu đòi uống.
"Đông Tinh Thần" cười mà dường như không hẳn là cười nhìn Thẩm Ninh, "Lý phu nhân thật bất công, tặng Hoàng tướng quân một bình rượu, còn phần của bản vương đâu?"
"Vương gia nói đùa rồi, rượu ngon vương gia đã nếm thử đâu có ít, sao loại rượu bình thường này có thể lọt vào mắt ngài?" Thẩm Ninh cười nói.
"Đông Tinh Thần" nhìn nàng với ánh mắt thâm ý khác.
"Vương gia, dân phụ xin phép cáo lui trước."
"Ngươi đi theo bản vương." "Đông Tinh Thần" gọi nàng lại, hai tay chắc sau lưng đi đến trước mặt Hoàng Lăng và các tướng sĩ khác, "Vậy thì, Tử Lăng và các vị tướng quân bảo trọng, bản vương ở Trường Dương chờ tiếp đón các vị, sẽ mở tiệc rượu ăn mừng."
Mặc dù từ ngữ hắn dùng có vẻ hời hợt, nhưng từ chính miệng hắn nói ra lại có một loại hiệu ứng có thể khiến lòng người lòng người sôi sục. Trong lòng Thẩm Ninh khâm phục giọng điệu của hắn.
Sắc mặt Hoàng Lăng nghiêm lại, ra hiệu cho Hoàng Dật thổi kèn lệnh, dẫn đầu quỳ xuống.
Phó tướng, tướng sĩ, giáp sĩ và cả những binh lính đứng canh gác trên cao nghe thấy tiếng kèn lệnh cũng đồng loạt theo Hoàng Lăng quỳ xuống.
"Làm phiền vương gia chuyển lời đến bệ hạ," Hoàng Lăng cúi đầu chắp tay, giọng nói tràn đầy sự cung kính thành khẩn, âm thanh vang dội, "Chúng thần dù có chết ngàn lần cũng không ngại gian khó!"
"Chúng thần dù chết ngàn lần cũng không ngại gian khó!" Giọng nói cứng rắn và mạnh mẽ của người đàn ông mặc áo giáp sắt trong doanh trại dường như vang đến cả tầng mây.
Thẩm Ninh lui lại một bước, trốn sau lưng "Đông Tinh Thần", nhìn binh sĩ mặc áo giáp quỳ xuống khắp doanh trại to lớn, âm thanh lớn đến mức rung cả màng nhĩ vẫn còn vang vọng lại bên tai. Không hiểu tại sao thấy cảnh nhiệt huyết của những nam tử ở đây trong lòng nàng rất kích động, nàng không nhận nổi đại lễ này. Đồng thời nàng không quên tỉnh táo để liếc trộm nam tử chắp tay sau lưng đứng ung dung đang nhận đại lễ của các vị tướng sĩ. Trên đời này, chỉ có một người có thể nhận được sự trung thành tuyệt đối của uy vũ đại tướng quân Hoàng Lăng và sự quỳ lạy của các vị tướng sĩ.
Người đứng đầu Cảnh Triều, vị vua tối cao.
Quảng Đức hoàng đế, Đông Duật Hoành.
Nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng có thể tận mắt nhìn thấy vị hoàng đế chí tôn -- Mặc dù không phải khuôn mặt thật sự của hắn -- Nhưng như vậy cũng đủ để ghi lại dấu ấn vinh quang trong lịch sử xuyên qua của nàng. Nếu bình thường hắn dạo phố tuần tra cái gì đó, nàng chỉ định lẩn trong đám người tham gia náo nhiệt, hô to vạn tuế, nhìn mặt hoàng đế. Chỉ là tình huống hiện tại nàng như đi trên lớp băng mỏng. Đối với một người đến từ thời hiện đại như nàng không cầu tiến cũng không muốn bay lên đầu cành, hoàng đế, con mẹ nó chính là tên ôn dịch, là ma quỷ. Một người mà khi hắn không vui vẻ chỉ bằng một câu cũng có thể khiến người khác rơi đầu. Loại người giống như nàng nếu vô tình nói một câu phạm thượng, thì chỉ có thể ngồi trong ngục đếm số, vinh quang hi sinh.
Vì vậy, kẻ hèn nhát như Thẩm Ninh lấy cớ hoa mắt, chóng mặt, khó thở, tức nguc trốn vào trong xe ngựa của mình, nói phu xe chạy tới tốc độ nhanh nhất rời đi.
Lần trước vì chuyện Hoa Lộng Ảnh mà nàng phải đánh giáp lá cà với "Lục vương gia", nàng rút ra được một điều đó là hoàng đế không nói đạo lý, miễn là hắn muốn, không quan tâm đến sống chết của người khác, còn cho đó là ân điểm của mình ban cho họ.
Chuyện của Hoa Phá Nguyệt, cần bàn bạc kỹ hơn.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ cách, tự Hàn Chấn đã đưa ra quyết định. Đêm khuya, hắn mặc nguyên bộ đồ màu đen gõ cửa sổ phòng của nàng, "Ta muốn dẫn nàng ấy đi."
Thẩm Ninh hoảng sợ, "Đi, đi đâu?"
"Muội không cần lo chuyện đó, muội chăm sóc tốt muội muội nàng ấy là được."
"Đại Hoa đồng ý không?" Đây là chuyện không thể nào.
Giọng nói lạnh lẽo của Hàn Chấn cất lên: "Trước đây ta đã quá chiều theo ý của nàng ấy, mới dẫn đến nàng ấy luôn tự làm theo ý mình như vậy." Ẩn ý là bây giờ sẽ làm theo cách của hắn.
"Nhưng mà chuyện của Hoa gia tính sao bây giờ? Huynh định để một mình Tiểu Hoa gánh vác?"
"Sau khi ta sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy xong, ta sẽ đi Trường Dương, bất kể như thế nào ta nhất định sẽ tìm ra manh mối." Đây là tâm nguyện của Hoa Phá Nguyệt, hắn sẽ giúp nàng hoàn thành.
Vậy là ép buộc dẫn đi? "Huynh làm như vậy Đại Hoa sẽ không tha thứ cho ngươi."
Hàn Chấn im lặng một lúc, "Khi đó là do ta đến quá chậm." Bây giờ hắn sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa. Đại tiểu thư Hoa gia xinh đẹp kiêu ngạo, sẽ có một ngày hắn chắc chắn sẽ khiến nàng kiêu hãnh trở lại.
Trong lòng Thẩm Ninh đau nhói, đau vì vết thương lòng của hắn và Hoa Phá Nguyệt.
"Mỗi ngày muội đều đọc tâm pháp, đọc đến khi thuộc làu làu hãy thử vận công." Hàn Chấn dặn dò một câu, sau đó nhìn nàng nghiêm túc nói, "Núi cao nước sâu, không biết đến bao giờ mới gặp lại, vi sư có lỗi với muội."
"Bọn huynh bảo trọng, nhất định phải gửi thư, chờ sau khi chuyện ở đây kết thúc ta sẽ đi tìm mọi người." Cổ đại không thể so với hiện đại, mỗi lần ly biệt đều có khả năng vĩnh viễn không gặp lại.
"Cáo từ, bảo trọng."
"Bảo trọng."
Hàn Chấn vận khinh công không một tiếng động rời đi, Thẩm Ninh đứng bên cửa sổ buồn phiền một lúc lâu.
Sáng hôm sau, Thẩm Ninh nhận được tin báo, quân đội đóng quân ở ngoài thành không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại mấy ngàn binh lính ở lại canh giữ. Đại quân giống như là ma quỷ, trong vòng một đêm bỗng nhiên từ mặt đất trồi lên, sau đó lại đột nhiên biến mất không biết đi đâu.
Thẩm Ninh ăn bát cháo hoa vô vị, Hoa Lộng Ảnh đến chào từ biệt, nói là mấy ngày nữa vương gia hồi kinh, nàng ấy phải theo người hồi kinh.
Thẩm Ninh lặng lẽ đồng ý, nàng lấy một hộp thỏi bạc đưa cho Tiểu Hoa, xong lại lấy thêm một hộp đồ trang sức sính lễ của Lý Tử Kỳ cho mình đưa cho muội ấy, giúp muội ấy tính toán những tình huống có thể xảy ra. Thẩm Ninh cầm tay Tiểu Hoa một lúc lâu, mới nói với muội ấy những suy đoán của mình về "Đông Tinh Thần", Hoa Lộng Ảnh kinh ngạc một lúc lâu, rồi dập đầu tạ ơn nàng. Sau khi Thẩm Ninh tiễn Tiểu Hoa đi, một mình ngồi trong thư phòng của Lý Tử Kỳ, nàng cảm thấy áy náy cũng ghét bản thân mình vô dụng. Nàng nghĩ tới mọi người đột nhiên đều rời đi, trong lòng càng buồn bã.
Ước muốn về nhà của nàng càng thêm mãnh liệt, nàng muốn về mái ấm của nàng nơi có người cha nghiêm khắc, người mẹ hiền từ. Nàng muốn nhào vào vòng tay ấm áp của họ, dường như chỉ có hấp thụ năng lượng của họ nàng mới có thể tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng, khi nàng tỉnh táo lại đó cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Thẩm Ninh bắt đầu ủ rũ, ở lỳ trong Lý phủ không bước chân ra khỏi nhà. Hai ngày sau, hai tai sai dịch nâng thánh chỉ, con dâu trưởng của Lý phủ có công cứu Vân Châu, long nhan vui mừng, đặc chuẩn lâm triều thưởng đền thờ trinh tiết, lựa ngày lên đường.
Nàng tiếp nhận thánh chỉ sũy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.
Sau đó một sai dịch khác đến quỳ gối truyền lệnh của "Lục vương gia", "Lục vương gia" cũng chuẩn bị khởi hành, lệnh cho nàng chuẩn bị hành trang, ngày mai xuất phát.
Cuối cùng Thẩm Ninh cũng bước chân ra khỏi phủ, đến phủ Tri Châu quỳ gối trước mặt "Lục vương gia”: "Sắp đến Tết Trung Nguyên*, phu quân mới mất, trong nhà cần người sắp xếp làm lễ siêu độ, Vân Châu vừa trải qua cuộc chiến, cô hồn dã quỷ rất nhiều, người dân Vân Châu phải làm đồ ăn cúng lễ những oan hồn không người thân. Dân phụ tạ ơn ý tốt của vương gia, nhưng mong vương gia cho phép dân phụ sau lễ xuất phát."
*Tết Trung nguyên (rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.)
"Lục vương gia" không miễn cưỡng, ý là hắn đã rất khoan dung với nàng.
Đông Tinh Thần thật thì không hề thấy đến tìm nàng đòi dế, không biết có phải do người kia trông chừng quá chặt chẽ, hoặc là sợ nàng phát hiện ra điều gì hay không. Tóm lại, Thẩm Ninh sai gia đinh đi bắt dế không có tác dụng, đợi sau khi đoàn người kia rời đi, nàng thả dế đã bắt đi.
- -----oOo------