Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ninh bảo Thẩm phu nhân cứ về trước đi, còn nàng thì đi qua cung Chiêu Hoa, nói chuyện đã xảy ra với Hoàng hậu. Hoàng hậu làm bộ như không biết, nghe Thẩm Ninh kể lại thì kinh ngạc, "Lại có chuyện như vậy sao?"



Thẩm Ninh gật đầu, "Ta cũng không biết chân tướng sự việc rốt cuộc là thế nào, cho nên đã cho người đi mời Bùi trắc phi đến cung Chiêu Hoa hỏi cho rõ ràng, không phải là để hỏi đúng sai, mà là giải thích cho chuyện Cửu muội muội xảy thai."



Thẩm Ninh chưa từng muốn mình và Hoàng hậu thành kẻ địch của nhau. Hơn nữa sau những chuyện vừa rồi liên tiếp xảy ra, cái nhìn của nàng về Hoàng hậu đã thay đổi rất nhiều. Nàng rất thưởng thức Hoàng hậu đã không tranh thủ bỏ đá xuống giếng, cho dù cả đời này nàng không thể trở thành bạn với nữ tử này, nhưng nàng cũng rất thưởng thức Hoàng hậu không muốn hai người đối chọi lẫn nhau. Vì nguyên nhân này nên nàng mới đến đây, muốn giao chuyện này cho Hoàng hậu xử lý.



Mạnh Nhã quay đầu nhìn Thẩm Ninh đi thẳng vào vấn đề, nàng cụp mặt nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Nghe muội nói như vậy, bổn cung cũng cảm thấy là nhà của Minh Dịch có lỗi, để con bé qua bên Đới phu nhân nói lời xin lỗi coi như bồi tội, muội và ta nhúng tay vào thì sẽ lại thành chuyện lớn."



Bùi Thanh Ninh dù sao cũng là trắc phi của Đại hoàng tử, để nàng đi đến tận nhà xin lỗi cũng coi như là đánh vào mặt nàng rồi. Nhưng hôm nay kinh đến Thẩm Ninh cũng coi như là kinh động đến Hoàng đế, Hoàng hậu cực kỳ không muốn trong lúc mấu chốt này mà bị chuyện vặt này ảnh hưởng. Nàng dự định sau chuyện này bảo Cố Nguyên San nhốt Bùi Thanh Ninh ở trong phủ ngoan ngoãn chờ sinh, đợi sau khi sinh hạ hoàng tôn để Minh Dịch xử trí con bé.



Thẩm Ninh lại nói: "Cửu muội muội và Bùi trắc phi đều còn trẻ tuổi, không tránh khỏi có chút bồng bột, ta sợ ta ếch ngồi đáy giếng nghe chuyện từ một phía sẽ phiến diện sẽ hại Bùi trắc phi chịu nỗi oan không thấu, thì chính là lỗi của ra. Nhưng nếu như là Bùi trắc phi thật đúng như lời kể không hiểu lý lẽ phạt người như vậy, Hoàng hậu nương nương và ta đều là trưởng bối cũng nên dạy dỗ nàng để nàng kiểm điểm lại bản thân một chút. Nếu không sau này nàng lại làm ra chuyện gì khiến Đại hoàng tử khó xử." Dù nói theo phương diện này thì chuyện Bùi Thanh Ninh làm thực sự khiến cho Thẩm Ninh cực kỳ tức giận, nhưng nàng vẫn giữ được lý trí, đến đây nghe Bùi trắc phi giải thích lý do.



Bùi Thanh Ninh rất nhanh đã tới cung Chiêu Hoa. Rõ ràng nàng bị hoàng quý phi gọi đến nhưng lại bị dẫn đén cung Chiêu Hoa, nàng thấy vậy cũng thở phào một hơi. Hoàng hậu nương nương là bà bà* của nàng, chắc chắc bà bà đang nói giúp cho nàng.



*婆婆 Bà bà: mẹ chồng, mình để bà bà cho nó cổ đại xíu.



Lúc tiến là trong điện hành lễ, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy hai nữ nhân tôn quý nhất đang ngồi trên điện, sắc mặt thản nhiên nhưng không biết tại sao lại khiến cho người khác hoảng sợ. Trong sự sợ hãi đó nàng nảy sinh ra một tia hâm mộ, nghĩ đến tương lai bản thân mình cũng có thể ngồi vào vị trí tôn quý nhất hậu cung này.



Mạnh Nhã không bảo Bùi Thanh Ninh ngồi xuống, giương mắt nhìn nàng một lúc mới chậm rãi mở miệng nói: "Bùi trắc phi, hôm trước con có đi ngắm hoa hả?"



"Bẩm nương nương, đúng vậy ạ."



"Ngắm hoa ở đâu?"



"Dạ con đi vườn cúc trong thành Trường Dương... "



"Còn có người nào đi cùng không?"



Bùi Thanh Ninh không chịu được kiểu truy vấn chầm chậm nhưu vậy, nàng dứt khoát nói thẳng: "Thiếp thân ở trong phòng vườn hoa vô tình gặp được hữu hầu thừa phu nhân của Đại Lý Tự, nàng ấy cũng đến ngắm hoa, thiếp liền mời nàng cùng đi chung. Ai ngờ Đới phu nhân này lại là người rất vụng về, mới đi chưa được mấy bước đã ngã trái ngã phải đụng phải thiếp, thiếp bị đụng nhất thời thấy bụng đau nhức, lập tức bị dọa đến mất hồn, sợ bào thai trong bụng có chỗ nào không ổn. Đáng giận là Đới phu nhân lại xem như không có chuyện gì, xin lỗi cũng không hề có thành ý, thiếp lo cho ái tử sốt ruột nên mới trách phạt nàng."



Mạnh Nhã nghe vậy lông mày nhíu chặt lại, nghiêm nghị quát: "Hài nhi của con là bảo bối, hài nhi của Đới phu nhân không phải là bảo bối sao?"



Bùi Thanh Ninh giật mình.



"Bổn cung không ngờ con lại chỉ vì một chuyện nho nhỏ này mà phạt một phụ nhân quỳ để mất đi hài tử, tâm địa của con độc ác như vậy sao có thể nuôi dưỡng tốt tử tôn của hoàng gia đây?"



Bùi Thanh Ninh vội vàng giải thích: "Thiếp cũng không ngờ đến sẽ xảy thai, thiếp cũng biết Đới phu nhân là phụ nhân mang thai, vốn chỉ định để nàng quỳ một lúc rồi đứng dậy, nhưng nàng lại phạm thượng trước đe dọa thiếp. Nàng nói tỷ tỷ của nàng là hoàng quý phi nương nương, thiếp làm vậy với nàng thì hoàng quý phi nhất định sẽ không bỏ qua cho thiếp. Thiếp chỉ là cảm thấy nàng ta ngang ngược càn rỡ quá mức không coi vương pháp ra gì, cho nên mới... "



"Thế nhưng ta nghe nói là Đới phu nhân cảm thấy đứa bé sắp không giữ được nữa mới mang ta ra nói, hy vọng Bùi trắc phi có thể nể mặt ta tha cho muội ấy một lần, ngươi ngươi lại mắc điếc tai ngơ mới khiến cho muội ấy nói ra những lời như vậy?" Thẩm Ninh thật sự tức giận, chỉ vì một chút chuyện nhỏ ỷ thế hiếp người, lòng dạ đúng là quá nhỏ mọn!



"Thiếp... "



"Con biết rõ Đới phu nhân là tiểu muội của hoàng quý phi, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, còn khăng khăng cố chấp hại người ta sảy thai." Mạnh Nhã cũng thực sự chán ghét Bùi Thanh Ninh không biết trời cao đất rộng ỷ thế hiếp người như vậy, "Bổn cung quá thất vọng về con rồi, đợi sau khi con sinh đứa bé ra, con tự mình nói với Đại hoàng tử xin rời đi đi."



Bùi Thanh Ninh không ngờ bản thân đột nhiên rơi vào tình cảnh này, nàng hoảng sợ hét lơn một tiếng, "Không!" Nàng vốn dĩ nghĩ bản thân phạt Đới phu nhân, cho dù có kinh động đến hoàng quý phi nhưng bản thân mình cũng sẽ không chịu nguy hiểm gì. Hoàng quý phi chẳng qua chỉ là gà mái không đẻ được trứng gà thôi, mặc dù bây giờ đắc thế được thánh thượng sủng ái, tương lai Đại hoàng tử đăng cơ làm Hoàng đế, Hoàng quý phi này sẽ chẳng còn lại gì. Bản thân nàng có trưởng tử của Đại hoàng tử, sau này sẽ là mẫu bằng tử quý, đến lúc đó hoàng quý phi sẽ phải đến nịnh bợ nàng. Chính vì nghĩ như vậy, nàng cho rằng hoàng quý phi lúc này sẽ không vì muội muội của mình mà làm ảnh hưởng đến hòa khí của mình với Đại hoàng tử, cho dù có tức giận cũng sẽ nhịn coi như thôi.



Nhưng nàng thật sự không thể ngờ Hoàng hậu vậy mà lại e ngại hoàng quý phi.



Mạnh Nhã nào còn quan tâm đến Bùi Thanh Ninh, quay đầu nói với Thẩm Ninh: "Hoàng quý phi, muội thấy bản cung giải quyết chuyện này thế nào?"



Thẩm Ninh khẽ thở ra một hơi, "Nương nương thánh minh."



Bùi Thanh Ninh bị người khác dăm ba câu định đoạt tương lai, nàng cảm thấy trời cũng sắp sập xuống rồi, liên tục lắc đầu nói "Không, không".



Mạnh Nhã ra hiệu kéo người lui xuống, Bùi Thanh Ninh bỗng dưng lấy lại tinh thần, tránh trái tránh phải tiến lên quỳ gối ôm lấy bắp đùi Hoàng hậu khóc lóc, nói: "Nương nương, nương nương, người tha cho con lần này đi, thiếp không phải là người độc ác, thiếp, thiếp là có chỗ khổ tâm!"



Mạnh Nhã giật mình, nhanh chóng gọi người kéo nàng ra ngoài, nhưng nàng ôm chặt chân Hoàng hậu không buông tay, cung tỳ sợ dùng sức sẽ đả thương đứa bé trong bùng nàng, nhất thời không biết làm thế nào mới được.



Mạnh Nhã tức giận đến mức lông mày dựng cả lên, nếu không phải trong bụng Bùi Thanh Ninh đang có cốt nhục của Ming Dịch nàng sẽ đá Bùi Thanh Ninh ra ngoài.



"Càn rỡ, còn không buông tay ra!"



Thẩm Ninh không ngờ một thiên kim tiểu thử sẽ lại có những hành động như phụ nhân chợ búa như vậy, nhất thời cũng phải tấm tắc lấy làm lạ.



"Nương nương xin ngài nghe thiếp giải thích, nếu không thiếp có chết cũng không buông tay."



Mạnh Nhã hít một hơi thật sâu, nây giờ nàng cũng như đã được mở mang tầm mắt, "Buông tay, bổn cung nghe con nói." Bất kể lý do của Bùi Thanh Ninh là gì, chỉ dựa vào hành động vô lễ phạm thượng vừa rồi nàng cũng không thể tha thứ cho Bùi Thanh Ninh này được.



Bùi Thanh Ninh hơi do dự, từ từ buông lỏng tay, nhưng vẫn quỳ gối bên cạnh chân của Hoàng hậu, dường như định có chuyện gì sẽ lại lập tức ôm lấy chân của Mạnh Nhã, "Từ khi được nghênh đón vào phủ hoàng tử, thiếp may mắn được Đại hoàng tử thương yêu, ở bên cạnh bầu bạn đã lâu trong lòng thiếp vô cùng vui vẻ. Điện hạ luôn thích gọi tên chữ của thiếp một cách đầy thâm tình chân thành, mỗi lần chàng gọi đều khiến tim thần thiếp đập nhanh liên hồi..."



"Nói ngắn gọn!" Mạnh Nhã nhíu mày cắt ngang lời nàng.



"Vâng..." Bùi Thanh Ninh nghe lời, muốn nói lại thôi, trầm mặc một lúc lại cúi đầu lau nước mắt, "Trước đó vài ngày tâm tình điện hạ không thoải mái, uống nhiều mấy chén, đến phòng của thiếp, thiếp tận tâm tận ý hầu hạ người, nhưng điện hạ, điện hạ, lúc ân ái với thần thiếp người lại không gọi tên của thần thiếp, mà lại luôn gọi "Thẩm Linh", "Thẩm Linh"... "



Mạnh Nhã và Thẩm Ninh đều kinh hãi.



"Lúc đó thiếp mới hiều được, cái tên "Ninh Nhi" này của thiếp, chẳng qua là thế thân của "Thẩm Linh", nương nương nói thiếp... "



"Nói năng xằng bậy!" Mạnh Nhã thất thố, hét lớn một tiếng, sau đó đá Bùi Thanh Ninh ngã ra đất.



Bùi Thanh Ninh che bụng bị đá đau kêu to.



Đến lúc này Bùi Thanh Ninh vẫn không biết bản thân đã gây ra họa đến đến thế nào.



Nàng không biết, Thẩm gia không chỉ có một "Thẩm Linh", còn có một người là "Thẩm Ninh" nữa.



Người Đại hoàng tử mơ ước không phải là hữu hầu thừa phu nhân của Đại Lý Tự, mà chính là Bảo Duệ hoàng quý phi ba ngàn sủng ái một thân của cha hắn!



Mạnh Nhã tâm loạn như ma, nàng nhìn Thẩm Ninh cùng một phòng đầy nô tài, cố gắng trấn định, ý muốn dời lực chú ý của mọi người sang chuyện khác, "Con đã phạm phải sai lầm lớn còn muốn bịa chuyện hoang đường kéo theo Đại hoàng tử liên lụy cùng mình, đúng là gan to bằng trời!"



"Nương nương, những lời thiếp nói đều là thật... "



"Còn dám nói bậy! Lục Kiều, vả miệng!"



Nếu như có thể, lúc này Mạnh Nhã thực sự muốn giết người giệt khẩu.



Lục Kiều vội vàng đi tới, kéo Bùi Thanh Ninh lên tát mạnh hai cái.



Thẩm Ninh cũng từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, nàng không biết lúc này nên phản ứng thế nào cho phải. Nàng rất muốn tự lừa mình dối người cho rằng Đông Duật Hoành thầm hâm mộ Thẩm Linh, nhưng nàng vẫn tự luyến hiểu rõ rằng người Đông Minh Dich có ý là mình... Rốt cuộc là thằng bé có suy nghĩ như vậy từ lúc nào?



"Nương nương, người cũng là nữ nhân... " Bùi Thanh Ninh vẫn còn vùng vẫy.



"Lục Kiều, còn không mau đưa trắc phi về phủ hoàng tử, bảo hoàng tử phi trông giữ con bé cẩn thận, không cho phép nó bước ra khỏi cửa nửa bước!"



Mạnh Nhã nhìn thẳng vào Lục Kiều ra lệnh, Lục Kiều hiểu ý, tự mình lôi kéo Bùi Thanh Ninh đi ra ngoài.



Bùi Thanh Ninh hét lớn, tiếng hét của nàng nhỏ dần theo mỗi bước chân dần xa, bỗng nhiên trong điện khôi phục lại không khí tĩnh mịch như ban đầu.



Mạnh Nhã không mở miệng, Thẩm Ninh cũng trầm mặc, đám nô tài ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Một lúc sau, Thẩm Ninh khẽ cười nói: "Nương nương cũng không cần phải tức giận đến vậy đâu, Đại hoàng tử đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, đi đâu đó gặp được Cửu muội muội của ta rồi đem lòng thương nhớ mà không hay, thằng bé cũng không thể ỷ thế hiếp người đoạt thê tử của người khác được, chỉ đặt ở trong lòng cũng coi như là tốt rồi."



Mạnh Nhã nghe Thẩm Ninh nói vậy, từ đáy lòng thoáng thở phào một hơi, lúng túng nói: "Người làm mẫu thân như ta đây lại chưa từng biết Đại hoàng tử có tâm tư này, nghĩ đến đúng là cầu mà không được, đáy lòng cũng có chút đau khổ, muội muội cũng... đừng chê cười nó." Nàng dừng một lúc, lại nói, "Bây giờ ta đã biết, đợi Đại hoàng tử trở về, nhất định ta sẽ khuyên ngăn hắn, bắt hắt phải hoàn toàn chết tâm tư này."



Thẩm Ninh khẽ gật đầu.



Mạnh Nhã nhìn nàng chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Muội muội, chuyện này không cần để Thiên gia biết được, được không?"



Thẩm Ninh nói: "Chuyện của đám trẻ con này giống như chuyện nữ nhi bình thường của mọi nhà đều có mà, ta muốn nói nhưng bệ hạ cũng không muốn nghe." Nếu như để Đông Duật Hoành biết được chuyện này, với cái tính tình độc chiếm cổ quái đó của hắn, ngay cả chuyện trộm tro cốt còn làm được, chưa biết chừng hắn sẽ làm chuyện gì đối với con trai ruột của mình...



Mạnh Nhã khẽ gật đầu, sau đó lại nghiêm nghị dặn dò nhóm thái giám, cung nữ trong điện, "Tất cả đã nghe rõ chưa? Chuyện này bất cứ ai cũng không được phép truyền ra ngoài, nếu để bổn cung biết được là ai nhiều chuyện, bổn cung sẽ cắt đầu lưỡi của người đó."



Một đám nô tài cung nữ sợ hãi quỳ xuống vâng lệnh.



Tuy nói là Mạnh Nhã và Thẩm Ninh đã âm thầm nhất trí với nhau, nhưng trong lòng hai người đều không bình tĩnh được giống như vẻ ngoài, hai nữ tử đầu óc lanh lợi này đều không biết nên xử lý chuyện này thế nào cho êm đẹp.



Tình hình càng trở nên tệ hơn chính là, ngay xế chiều ngày hôm đó Hoàng đế đã biết được chuyện này, tên đại nghịch bất đạo này, dám làm ra chuyện trái luân lý làm người.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK