Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim Đông Duật Hoành đập mạnh một cái, lập tức hỏi: "Nương nương thế nào rồi?"



"Nương nương đau bụng không chịu được, chúng nô tài không biết nên làm thế nào, cho nên đến bẩm báo bệ hạ?"



"Thái y đến đến xem chưa?" Đông Duật Hoành lập tức đứng lên, vừa đi vừa quát.



"Mau đi theo." Hoàng hậu nói.



Thái giám lúc này mới giật mình đứng dậy chạy theo sau lưng Hoàng đế, "Chúng nô tài đã phái người đi mời rồi."



Đông Minh Thịnh và Thẩm Mi vội vàng cáo lui hành lễ với Hoàng hậu, nhanh chóng đuổi theo.



Một đoàn người vội vàng chạy đến cung Xuân Hi, Linh Lung tiến lên nghênh đón, lúc này Đông Duật Hoành không còn tâm trạng nào hỏi tình hình ra sao nữa, hắn bước nhanh vào trong nội điện.



Đông Minh Thịnh và Thẩm Mi cũng định theo vào, nhưng lại bị Linh Lung hai mắt hồng hồng ngăn lại, "Nhị điện hạ, Thẩm nương nương, hai vị tạm thời về trước đi."



Lông mày Đông Minh Thịnh nhíu chặt: "Rốt cuộc là mẫu phi sao rồi?"



Linh Lung chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, "Nô tỳ không dám nói bừa, vẫn nên là chờ nương nương khỏe lại nói với điện hạ."



Đông Minh Thịnh cực kỳ lo lắng, nhưng hắn cũng không có cách gì, chỉ đành nói: "Ta ở đây chờ."



Vẻ mặt Thẩm Mi cũng sốt ruột, vội nói: "Thiếp thân chờ ở đây với điện hạ."



Đông Duật Hoành vừa bước vào nội điện đã ngửi thấy mùi máu tươi, vừa vòng qua bình phong hắn thấy Thẩm Ninh đang ngồi ở đầu giường sắc mặt căng thẳng tay nắm chặt thành nắm đấm, nàng thấy bọn họ tới cứng ngắt nói từng chữ: "Sao thái y vẫn chưa tới, nhanh đi giục, nhanh giục bọn họ đến đi."



Lưu Ly không ngừng trấn an, "Nương nương, thái y lập tức tới ngay, bọn họ lập tức tới ngay."



"Ninh Nhi!" Đông Duật Hoành bước bước lớn, hai ba bước đã đến trước mặt nàng.



Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng run rẩy, hai mắt đầy hơi nước chực chờ như sắp khóc, hai cánh tay vươn về phía hắn, "Duật Hoành... "



Đông Duật Hoành thấy dáng vẻ này của nàng thì cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng ôm lấy nàng, vu0t ve trấn an nàng, "Sao thế? Ninh Nhi nàng cảm thấy thế nào?"



Thẩm Ninh ôm hắn thật chặt, nhào vào trong ngực hắn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài hai bên má nàng, "Chàng bảo nó đừng chảy nữa đi, chàng bảo nó đừng chảy nữa đi mà!"



"Cái gì? Ninh Nhi, nàng nói cái gì?" Đông Duật Hoành nghe giọng nói bi thương của nàng đau lòng muốn chết, nhưng hắn lại không hiểu nàng đang nói cái gì.



"Bệ hạ... " Lúc này Lưu Ly cũng nghẹn ngào, nàng khẽ chỉ về phía vũng máu đỏ tươi trên giường.



Hoàng đế nhìn theo hướng Lưu Ly chỉ thấy một vũng máu, nhiều máu đến mức khiến hắn phải giật mình, "Đây là...!" Đột nhiên hắn dừng lại, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.



"Nó vẫn đang chảy, nó vẫn đang chảy!" Thẩm Ninh dùng sức nắm chặt lấy áo của hắn, vừa bất lực vừa đau khổ không ngừng đánh vào trong ngực hắn.



"Mau bảo Tiểu Trương Tử gọi người ở Tiêu Lăng Các đến!" Đông Duật Hoành có hơi luống cuống nhanh chóng nói với Lưu Ly.



"Vâng!" Lưu Ly không hề chậm chạp lập tức bước ra ngoài.



Đông Duật Hoành cúi đầu hôn lên mái tóc ẩm ướt của nàng, "Ninh Nhi, đừng khóc, đừng khóc, trẫm ở đây." Giờ phút này hắn hận không thể khảm nàng vào trong thịt hắn, "Bây giờ th4n thể nàng rất yếu, không chịu nổi nàng khóc nhiều như vậy đâu, ngoan nào, Ninh Nhi, không khóc... "



"Đều là lỗi của ta," Thẩm Ninh không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống, "Đều là lỗi của ta!" Nàng không nhận thấy sự xuất hiện của sinh mệnh bé nhỏ này, cũng không làm tròn trách nhiệm làm mẹ của mình! Nghĩ đến đây nàng khóc càng thương tâm, ướt đẫm một mảng áo trước ngực Đông Duật Hoành.



Hoàng đế càng đau lòng ôm nàng thêm chặt, "Chuyện này không thể trách nàng được, Ninh Nhi, là nó không có phúc khí, nàng không cần tự trách, nàng thích tiểu hài nhi sau này trẫm lại cho nàng, nàng muốn mấy đứa trẫm đều cho nàng."



"Ta chỉ muốn đứa bé này thôi!" Thẩm Ninh lắc đầu nguầy nguậy, vừa nói chuyện vừa khóc nấc lên.



"Nàng lại khóc, trẫm liền muốn tức giận rồi! Trẫm vốn không muốn đứa bé này, không có vừa vặn đúng ý trẫm!"



"Chàng còn nói, chàng còn nói vậy!" Thẩm Ninh tức giận dùng sức đánh hắn.



"Trẫm không nói, nàng cũng không khóc nữa." Nếu để so sánh với đứa bé không có duyên này, thì Đông Duật Hoành lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Ninh hơn, gần đây cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều suy sụp, bây giờ lại gặp kiếp nạn này, hắn sợ th4n thể vất vả điều dưỡng mới tốt bao năm nay của nàng lần nữa lại sụp đổ.



Lúc này thái y đến, Đông Duật Hoành lập tức cho bọn họ trực tiếp tiến vào trong nội điện.



Đông Minh Thịnh ở trong chính điện không ngừng đi qua đi lại, nhìn thái y nối đuôi nhau đi vào, lại lần nữa muốn xông vào bên trong. Thái y có thể tiến vào, tại sao hắn không thể?



Ngụy Hội cũng ở phía sau đợi cùng hắn, thấy Trương công công vội vàng rời đi, sắc mặt hặn Ngụy Hội thản nhiên nhìn qua Thẩm Mi ngồi ở một bên.



Thẩm Mi cũng như ngầm hiểu liếc nhìn lại Nhụy Hội một cái.



Ngụy Hội quay đầu lại, tiến lên nói với Đông Minh Thịnh: "Điện hạ, ngài ở chỗ này cũng không làm được gì, hay là ngài về điện nghỉ ngơi trước, đợi có tin tức gì nô tài lập tức báo cho ngài."



Đông Minh Thịnh lắc đâu, "Không cần, ta ở đây chờ là được."



Ngụy Hội không lùi xuống, ngược lại còn nhấn mạnh, "Điện hạ, nô tài cho rằng ngài vẫn nên về trước đi."



Đông Minh Thịnh nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Nhụy Hội, hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, quỷ dị nhìn Ngụy Hội, bỗng dưng giật mình, đáy mắt hắn hiện lên tia lửa giận.



Hai tay hắn chắp sau lưng, mặt lạnh nhanh chân bước ra ngoài chính điện.



Thẩm Mi ngồi thẳng tắp trên đó, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay vịn của ghế, thoáng cúi đầu che đi vẻ u ám trong mắt.



Đông Minh Thịnh quay về tẩm điện của mình, hắn tự rót một ly trà một hơi uống cạn, xong thuận tay ném ly trà về phía Ngụy Hội, "Quả nhiên là chuyện tốt của ngươi làm!"



Ngụy Hội không tránh không né, cúi đầu không nói gì.



Lúc này Đông Minh Thịnh không còn như ngày thường trước mặt mọi người đều là vẻ ôn hòa ngoan ngoãn, sắc mặt của hắn đều là vẻ ngoan độc, "Ngươi thật to gan, dám tự tiện làm bậy! Ngươi không còn để bổn điện hạ vào mắt phải không!"



Ngụy Hội khom người thật sâu, "Lòng trung thành của nô tài bao năm nay có thể làm chứng. Nô tài cũng định đợi điện hạ trở về mới hỏi ý kiến làm việc, nhưng nghĩ lại thời cơ tốt như vậy mà không nắm chắc, chính là bỏ lỡ cơ hội ngồi lên hoàng vị của điện hạ!"



"Ngươi hạ độc mẫu phi như thế nào?" Đông Minh Thịnh tức giận.



"Không phải là nô tài, là Thẩm tiệp dư."



"Là nàng ta?" Đông Minh Thịnh nhướng mày.



"Đúng vậy, tâm tư Thẩm tiệp dư thâm sâu, nô tài lúc còn ở cung Phúc Hi nhìn cách Thẩm tiệp dư ở chung với Huệ phi liền biết được, đáy mắt nàng ta ẩn dấu dã tâm, nhất định là không cam lòng làm một tiệp dư nho nhỏ. Nô tài biêt Hoàng quý phi không có ý muốn trợ giúp điện hạ ngồi lên ngai vàng, nô tài liền bắt đầu mưu tính đường khác giúp bệ hạ. Sau khi thăm dò Thẩm tiệp sư, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận liên minh.



"Vì sao lại là nàng ta?" Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiệp dư không được sủng ái, có thể có được biện pháp gì giúp hắn trở thành Hoàng đế?



"Chẳng lẽ điện hạ quên rồi, lúc trước khi Huệ phi qua đời, bệ hạ muốn chọn Hi tần tỷ tỷ của Huệ phi nuôi dưỡng ngài, hiện nay Hoàng quý phi độc bá thánh sủng, trong cung đã lâu không tuyển tú có người mới tiến cung, nếu như lúc này Hoàng quý phi... Nô tài cho rằng tám chín phần bệ hạ sẽ tăng vị cho Thẩm tiệp dư để nàng ta nuôi dưỡng ngài. Như vậy, với tình cảm sâu đậm của bệ hạ dành cho Hoàng quý phi, bệ hạ cũng sẽ dành tình cảm đặc biệt hơn với ngài và Thẩm tiệp dư, hơn nữa Thẩm gia cũng có thể hỗ trợ được cho điện hạ, nếu như vậy, lo gì không lấy được vị trí thái tử?"



Đông Minh Thịnh hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đừng có mà thề son sắt, lần trước ngươi có chỉ cần không còn Huệ phi, phụ hoàng nhất định sẽ đưa ta cho mẫu phi, không phải Hoàng hậu chỉ ra được một Hi tần sao?"



"Điện hạ bớt giận, không phải nô tài đã loại bỏ được hỗn loạn đó rồi sao?"



"Đông Minh Thịnh cau mày, hắn lắc đầu nói, "Bây giờ mẫu phi được phụ hoàng sủng ái, lại được bánh tính kính yêu, ta đi theo mẫu phi mới có thể thậm buồm xuôi gió."



"Điện hạ," Ngụy Hội vội la lên, "Hoàng quý phi nương nương không hề muốn để ngài đăng cơ! Nàng chỉ muốn an ổn làm sủng phi của nàng thôi, xưa nay chưa từng vì ngài mà suy tính!"



Đông Minh Thịnh mím môi, ngồi xuống bên cạnh bàn vuông, không nói một lời.



Ngụy Hội tiếp tục nói: "Điện hạ, Thẩm tiệp dư đã đi bước đầu tiên là hạ độc rồi, ngài chỉ cần cứ để như vậy mà chờ đợi thôi, trong chén thuốc của Hoàng quý phi nương nương có hai loại độc, nương nương chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ." Ngụy Hội dừng một lúc, lại nói thêm một câu, "Hoàng quý phi nương nương thân phận đặc biệt, để tránh đêm dài lắm mộng, nên lần này hạ độc mạnh hơn một chút."



Huệ phi là do Đông Minh Thịnh hạ độc chết, đây là chân tướng. Mà độc này, là Ngụy Hội đưa cho hắn.



Ngụy Hội vốn luôn tận trung với Đông Duật Hoành, hắn cũng nghe lệnh của bệ hạ toàn tâm toàn ý làm bạn ở bên cạnh Đông Minh Thịnh cùng Nhị điện hạ lớn lên, nhưng dần dạ, thân là một hoạn quan mà hắn lại yêu Hiền quý phi. Hiền quý phi cũng nhìn ra được sự khác thường của hắn hai người ngầm hiểu lẫn nhau. Đến khi chuyện của Vệ gia bị phanh phui, Hiền quý phi có bí mật gặp mặt hắn một lần, khần thiết phó thác Đông Minh Thịnh cho hắn, hơn nữa còn nói cho hắn biết trên người Đông Minh Thịnh có một tấm lệnh bài, có thể triệu được trăm sĩ tử Vệ gia âm thầm bồi dưỡng, có nó Đông Minh Thịnh có thể sống yên ổn ở trong cung. Nàng muốn Đông Minh Thịnh ngồi lên được ngôi vị Hoàng đế.



Nói xong tất cả, Hiền quý phi khẽ hôn lên môi hắn một cái.



Ngụy Hội nguyện vì nụ hôn này mà xông pha khói lửa. Hơn nữa điều này cũng không trái ngược lại với yêu cầu tận trung của Đông Duật Hoành. Nhị hoàng tử vẫn là hoàng tử của hắn.



Đông Minh Thịnh vốn là một hoàng tử ôn hòa sống nội tâm, nhưng từ khi Hiền quý phi bị hạ phẩm vị, ở trong hậu cung này lần đầu tiên Đông Minh Thịnh cảm nhận được tình người lạnh lõe, ngay cả nô tài có chức một ít cũng đều xem thường hắn. Trong lúc vô tình hoàn cảnh đó đã khiến tính tình hắn biến hóa. Sau đó khi Ngụy Hội truyền đạt lại với hắn những lời cuối cùng của Hiền quý phi, hắn cũng đã hạ quyết tâm muốn làm Hoàng đế đứng trên cả vạn người, hắn không muốn chịu những ánh nhìn lạnh lẽo của người khác nữa, không không bị người khác bị bỏ rơi nữa.



Hắn để ý đến Thẩm gia, chỗ dựa sau lưng của Thẩm Ninh nên mới muốn nàng trở thành mẫu phi của mình, không ngờ nàng lại từ chối. Phụ hoàng chỉ thị giao hắn cho Huệ phi, hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc an phận chời đợi cơ hội.



Sau khi nhà mẹ đẻ của Huệ phi bắt đầu có lại quyền thế, quan hệ với triều thần khác bắt đầu qua lại thân thiết hơn, cũng bắt đầu có nhiều vọng tưởng. Nhưng Huệ phi là người cực kỳ nhu nhược, liên tục khuyên phụ thân và huynh đệ không nên làm những đại nghịch bất đạo như vậy, hơn nữa cũng mong Đông Minh Thinh đừng thông đồng cùng bọn họ làm bậy. Đông Minh Thịnh ngoài mặt đồng ý với nàng, nhưng sau lưng lại bảo Ngụy Hội phái người liên lạc với Tiết gia.



Sau khi phụ hoàng thân chinh đại thắng trở về, Đông Minh Thịnh nghe chuyện Đông Minh Dịch bị bắt, cùng chuyện Thẩm Ninh cải tử hoàn sinh lần nữa trở lại hoàng cung, lúc đó hắn vừa vui lại vừa sầu não. Hắn vui bởi vì đã nắm được điểm yếu của Đông Minh Dịch, sầu não vì Thẩm Ninh lần nữa lại được sủng ái, lỡ như nàng sinh ra một hoàng tử thì sẽ là một chướng ngại lớn.



Ngụy Hội đoán chắc Hoàng đế sẽ đi chùa Ngộ Long thắp hương nên hắn phái người đi chùa Ngộ Long động tay động chân, ý đồ muốn ngăn cản Thẩm Ninh hồi cung, không ngờ nàng lại có thể dễ dàng giải quyết được chuyện này.



Thẩm Ninh hồi cùng, mọi người đều có thể nhận thấy được sủng ái của Hoàng đế đối với Thẩm Ninh không phải ở mức bình thường nữa, hơn nữa bọn hắn lại phát hiện Tiết gia cũng chỉ như bùn nhão không thể trát lên tường được, chỉ làm được mấy chuyện vặt. Ngụy Hội lại bắt đầu suy tính.



Không còn nghi ngờ gì nữa Thẩm Ninh là người có khả năng đối đầu được với Mạnh gia cho ngôi vị Hoàng hậu này, nếu không thì ngay cả Trang phi và Phong gia cũng mạnh hơn so với Huệ phi.



Ngụy Hộin lấy ra một loại độc dược tên là xà triền. Đây là đồ một hoạn quan già ở trong cung nhiều năm tín nhiệm hắn nên đã truyền lại cho hắn. Xà triền không thể lập tức lấy mạng người, thậm chí phải hạ độc mấy lần mới có thể đạt được mục đích, điểm đặc biệt nhất của loại độc này ở chỗ khiến người trúng độc lại có biểu hiện giống như bị mắc phong hàn. Thậm chí ngay cả danh y cũng không thể nhìn ra được có gì khác thường, giống như tên của nó loại thuốc này giống như rắn quấn lấy người từng chút từng chút một quấn chặt, siết đối tượng ngạt thở chết.



Đông Minh Thịnh do dự rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý. Đông Minh Thịnh tự tay hạ độc mấy lần, khiến cho Huệ phi giống như chỉ bị phong hàn chữa mãi không khỏi, dần dần sức cạn mất đi tính mạng.



Nhưng lần này, Ngụy Hội muốn hắn một lần nữa cầm độc này đi hạ độc Bảo Duệ mẫu phi? Đông Minh Thịnh nghĩ đến bao năm nay Thẩm Ninh đối xử tốt với hắn thế nào, hắn do dự không muốn ra tay.



Nàng đối xử với hắn khác hẳn so với Huệ phi đối xử với hắn, Huệ phi đối với hắn rất tốt, nhưng là theo bổn phận nên phải làm, Hoàng quý phi lại không hề giống vậy, nàng đã từng nói sẽ tận lực đối xử với hắn như con ruột, và nàng thật sự đã làm như vậy.



Ngụy Hội còn cho rằng hắn không thể hạ quyết tâm, cắn răng hạ tuyệt chiêu cuối, "Điện hạ, chẳng lẽ ngài quên đã quên Hiền quý phi tự nguyện treo cổ tử tự chỉ vì muốn đổi lấy bình an cho ngài rồi sao?" Ngụy Hội không ngờ Hiền quý phi sẽ vì Nhị hoàng tử mà làm ra chuyện như vậy, hắn cực kỳ bi thương, cũng vì vậy hắn càng quyết tâm muốn thực hiện nguyện vọng của nàng.



Người Đông Minh Thịnh run lên, nhắm mắt im lặng một hồi lâu, lúc sau nói: "Lấy thuốc ra."



Ngụy Hội vui mừng, vội vàng lấy ra độc dược và giải dược đồng thời dâng lên.



Đông Minh Thịnh đã tự mình bỏ độc vào trong thuốc, thì tất nhiên cũng sẽ tự lấy thân mình thử thuốc để chứng minh trong sạch, vì vậy mà Ngụy Hội đã chuẩn bị thuốc giải trước.



"Điện hạ, diệt trừ Hoàng quý phi, ngài liên thủ với Thẩm tiệp dư, hoàng vị đã ở trong tầm tay!"



Ngụy Hội có cảm giác lật mây nhìn thấy mặt trời. Bên trong nội điện của cung Xuân Hi lại là cảnh mây đen dày đặc. Mấy thái y quỳ trên mặt đất cũng không dám thở mạnh, người của Lăng Tiêu Các này là người có dáng người hơi mập tóc trắng bay phấp phới, ông ấy đang bắt mạch cho Thẩm Ninh. Người này chính là thần y Vô Trần.



Vô Trần bắt mạch một lúc, nhíu mày nói: "Chẳng qua chỉ là bệnh phong hàn, cộng thêm không may xảy thai, sao lại chỉ vì những chuyện nhỏ này mà gọi ta đến!"



Đông Duật Hoành đỡ Thẩm Ninh dựa vào đầu giường, gọi người lấy đơn thuốc của thái y kê ra cho Vô Trần xem, "Tự ngươi nhìn xem, chỉ là bệnh phong hàn, kê thuốc thế nào mà lại khiến Hoàng quý phi xảy thai!"



Vô Trần nhận lấy đơn thuốc, đọc một lượt không nhịn được nhíu mày, "Nương nương uống những loại thuốc này?"



Nhóm Ôn thái y quỳ trên đất đều run như cầy sấy, trái tim dường như muốn dâng lên cổ họng.



"Đúng vậy, từ đêm qua đến nay nương nương đều uống thuốc theo đơn này." Lưu Ly vội đáp.



Vô Trần đứng lên, mđi qua đi lại nhìn chằm chằm đơn thuốc, miệng liên tục lẩm bẩm, "Kỳ quái, kỳ quái... "



Đông Duật Hoành không kiên nhẫn, "Rốt cuộc là làm sao?"



Thẩm Ninh thấy người ngoài đến đã chầm chậm nín khóc, nhưng vẫn còn thút thít, nàng nức nở một tiếng, hai mắt đầy hơi nước nhìn chằm chằm Vô Trần.



Vô Trần bỏ đơn thuốc, lại ngồi xuống bên cạnh giường cầm lấy tay Thẩm Ninh, bắt mạch một lúc rất lâu. Lúc nhóm thái y sắp quỳ không nổi nữa, cuối cùng Vô Trần có có động tĩnh, ông nghiêng người về phía trước, vươn tay kéo mí mắt của Thẩm Ninh ra nhìn một chút, rồi lại nói: "Vươn đầu lưỡi."



Đông Duật Hoành có chút không vui, nhưng cũng không ngăn cản hành vi của ông.



Thẩm Ninh lè lưỡi để hấn nhìn một chút, một tay khác của Vô Trần lại nắm lấy cổ tay Thẩm Ninh bắt mạch.



Một lúc lâu sau, lông mày của Vô Trần mới giãn ra, "Ngươi trúng độc rồi."



Lời của hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.



Cánh tay đang lấy ôm Thẩm Ninh của Đông Duật Hoành mất khống chế trượt một cái, Thẩm Ninh cũng bởi vì kinh ngạc nên không phát hiện.



"Hoàng quý phi trúng độc?" Hoàng đế khẽ hỏi lại.



Vô Trần gật đầu, lại cười nói: "Độc này ta chưa từng thấy bao giờ, rất kỳ lạ! Hoàng cung đúng là một nơi hay ho, bất kỳ vật kỳ lạ hay quái dị gì cũng đều có... "



Đông Duật Hoành đánh một chưởng ông liền ngã xuống đất.



"Bệ hạ!" Thẩm Ninh không kịp ngăn cản.



Vô Trần biết mình nói sai, hắn sờ sờ mũi một cái đứng dậy phủi phủi y phục, nhìn sắc mặt của Hoàng đế không khỏi rùng mình một cái.



Sắc mặt hiện giờ của Hoàng đế, hai từ "kinh khủng" cũng không đủ để hình dung.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK