Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn Hoa Phá Nguyệt, Thẩm Ninh đứng bên cửa sổ nghe tiếng sấm vang dội khắp bầu trời, tâm tình cũng theo sắc trời mà trầm xuống.



Lưu Ly tiến tới, đứng sau lưng nàng nói khẽ: "Nương nương, nô tỳ nghe nói Huệ phi nương nương phát bệnh, thái y nói... Sợ là không qua nổi đêm nay."



Thẩm Ninh thoáng quay đầu, trầm mặc một lát gật đầu. Nàng nghĩ đến gương mặt dịu dàng hiền lành của Huệ phi, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.



Đột nhiên trên bầu trời sấm chớp nổ ầm một tiếng vang lớn, Lưu Ly giật nảy cả người, chậm rãi nói: "Sợ là sắp mưa to."



Thẩm Ninh há miệng, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy bên ngoài hô ngự giá đến. Nàng mang tâm tư phức tạp ra ngoài đốn giá, thấy Hoàng đế vội vàng bước vào, mặt không thay đổi nhưng khi thấy nàng dường như thả lỏng một chút.



"Bệ hạ đến rồi." Thẩm Ninh không ngờ hôm nay hắn sẽ đến.



Đông Duật Hoành gật đầu, "Đã ăn cơm chưa?"



"Vẫn chưa.. ."



"Vậy ăn một chút rồi đi nghỉ đi." Hoàng đế vẫy ta cho người đi xuống chuẩn bị.



Thẩm Ninh nhìn chằm chằm hắn muốn nói lại thôi.



Đông Duật Hoành cũng nhìn nàng một lúc, sau đó mắng một câu, "Vật nhỏ không lương tâm."



Sau khi hai người ăn xong bữa tối, bên ngoài truyền đến tiếng mưa to, sấm chớp nổ đùng đùng, Đông Duật Hoành thấy Thẩm Ninh đứng bên cạnh cửa sổ, cau mày nói: "Bên ngoài gió lớn, đóng cửa sổ lại ngồi vào trong đi."



Thẩm Ninh quay đầu lại, bàn tay đặt lên cửa sổ, nàng vất vả nhẫn nhịn cả buổi cuối cùng cũng nói ra: "Chàng... Không đi xem à?"



Đông Duật Hoành thấy bộ dạng khó chịu đó của nàng hắn biết nàng khó khăn thế nào mới nói ra được lời này, phụ nhân này ngay cả rộng lượng là gì cũng không biết. "Xem cái gì?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.



"Xem Huệ phi..."



"Trẫm đi hay không đi cũng chẳng làm được gì." Đông Duật Hoành khẽ thở dài một tiếng, "Tới đây, bồi trẫm nằm một lúc."



Hai người đều có tâm sự riêng, Hoàng đế ôm lấy Thẩm Ninh nằm nghiêng trên giường, nghe bên ngoài mưa lớn gió thổi sấm rền, hai người đều yên lặng không nói.



Giờ phút này Thẩm Ninh tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, Đông Duật Hoành đi nhìn Huệ phi, nàng sợ một phần tình cảm của hắn sẽ theo Huệ phi chết mà đi theo. Hắn không đến đi xem Huệ phik, nàng sợ nam tử này lãnh khốc vô tình... Hơn nữa nàng nhớ đến cảm xúc trong đêm này mắc hoa chẩn sắp chết, khi đó có lẽ nàng cũng giống Huệ phi bây giờ...



"... Trước khi nàng giả chết, trong hậu cung có ba phi tần, hai người chết bởi vì khó sinh, một người bị bệnh mà qua đời, trẫm, chưa từng một lần ở bên cạnh bọn họ trước khi họ qua đời, trong đó... bao gồm cả nàng." Giọng nói nặng nề của Hoàng đế vang lên sau lưng, cánh tay thô cứng ôm chặt thân thể của nàng, "Từ nhỏ đến lớn, bên người trẫm có quá nhiều người ra đi, cả phụ hoàng và mẫu thân của trẫm... Lúc phụ hoàng băng hà, trẫm tuổi còn nhỏ, chỉ cảm thấy trời như muốn sập xuống, nhưng trẫm còn chưa kịp khổ sở, thái tử đăng cơ, loạn trong giặc ngoài, sinh tử khó liệu, từng chuyện từng chuyện xảy ra mang thống khổ của trẫm quên đi... Mẫu hậu qua đời, lòng trẫm cũng cứng rắn, chỉ cảm thấy sinh lão bệnh tử, thế gian đều là như thế, chỉ hận không thể tận hiếu với người."



Thẩm Ninh quay đầu nghe Đông Duật Hoành tâm sự, nàng trầm mặc cầm tay của hắn.



"Vì vậy người trong hậu cung qua đời, dần dần trẫm cũng đã trở nên quen với chuyện đó. Khi đó lúc nàng giả chết... Trẫm cũng nghĩ như vậy." Đông Duật Hoành ôm nàng thì thào nói nhỏ, "Chỉ là chính bản thân trẫm cũng không ngờ tới, cái chết của nàng... Khiến trẫm, cực kỳ khó chịu... " Một năm trước so sánh với ngày hôm nay, thực sự cách biệt một trời.



"Duật Hoành..." Mũi Thẩm Ninh có chút chua chua.



"Huệ phi là một nữ tử dịu dàng thanh nhã, Huệ phi vào cung đã được bảy năm, bây giờ mạng sống của nàng ấy giống như treo trên sợi tóc, trong lòng trẫm rất nhiên là có chút không thoải mái, nàng cũng không biết thông cảm cho trẫm."



"Ta, ta không có cách nào, " Thẩm Ninh dựa vào bên trong cánh tay của hắn, "Ta không muốn chàng khổ sở vì nữ tử khác... Hơn nữa, ta an ủi chàng lại cảm thấy có lỗi với Huệ phi.. ."



Những lời vừa mâu thuẫn lại thẳng thắn này của nàng khiến cho trong mắt của Hoàng đế hiện lên một tia mềm lòng, hắn vuốt vuốt tóc của nàng, nắm thật chặt tay của nàng, "Đồ ngốc." Nàng không biết là chỉ cần nàng nằm trong nguc hắn thì tâm tình của hắn liền có thể được vỗ về.



Hai người lại trầm mặc một lúc, bên ngoài mưa rào tầm tã vẫn chưa ngừng, đến khi Vạn Phúc ở bên ngoài Huệ phi sợ là sắp không được, Thẩm Ninh cuối cùng cũng ngồi dậy, "Chàng đi một chuyến đi, người Huệ phi muốn gặp nhất là chàng." Nàng không có cách nào đối mặt với sự khiển trách của lương tâm, nàng nói rất nhỏ, "Ta... hiểu rõ tâm tình của Huệ phi lúc này."



Đông Duật Hoành chăm chú nhìn nàng một chút, hít một hơi, để cho người chuẩn bị bãi giá, lập tức gọi Lưu Ly vào nội điện hầu hạ, cũng dặn dò: "Bên ngoài mưa bão chưa dứt, nàng ở trong cung đợi trẫm, trẫm... Đi một lát rồi về."



Hoàng đế rời đi, Thẩm Ninh đứng bên cạnh cửa sổ, đột nhiên có một tia sấm chớp xẹt qua trên bầu trời, nàng mới hiểu được ý trong lời nói của Đông Duật Hoành.



Hắn... Là đang sợ nàng bị thiên lôi đánh xuống vì thề độc, cho nên mới vội vạng chạy đến...



Thẩm Ninh ngửa đầu thở dài một hơi, hai tay bưng kín mặt tựa vào tường.



Ông trời ơi, vì người nam tử này con nguyện trở thành kẻ địch của tất cả mọi người.



***



Đêm hôm ấy Huệ phi qua đời, ngay sau khi Hoàng đế rời đi không lâu. Tang lễ của Huệ phi không quá long trọng, có thể nói là mộc mạc đơn giản, quan tài đặt ba ngày, sau đó từng đoàn người dời quan tài của Huệ phi đến lăng của hậu phi ở Nam Sơn. Dân chúng không quan tâm đến vị nương nương kia, mà cái bọn họ quan tâm hơn là đại quân đại thắng sắp khải hoàn trở về.



Chỉ là Thẩm Ninh không ngờ tới, sau khi Huệ phi chết sẽ khiến cho cuộc sống của nàng có nhiều gợn sóng như vậy.



Ngày hôm đó, nàng đi cung Chiêu Hoa thỉnh an Hoàng hậu, từ ngoài điện đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc không dứt, nàng đi vào chính điện, thấy Hoàng hậu nương nương ôm một đứa bé gái bọc trong chăn gấm nhẹ nhàng dỗ dành, nhìn gần mới biết đây chính là Thất công chúa Dao Hạm do Thẩm Mi sinh.



"Ai, Thất tỷ thật đáng thương." Sau khi Thẩm Ninh thỉnh an, Hoàng hậu ôm Thất công chúa mang theo vẻ đau lòng nói với nàng.



Thẩm Mi ở bên dưới rơi lệ.



"Nương nương, đây là thế nào?" Thẩm Ninh nhìn Thẩm Mi một chút, hỏi một câu.



"Thẩm tiệp dư nói, Thất tỷ ngày ngày đều khóc rống không ngừng, sợ là cung Phúc Hi có bệnh khí, không may Thất tỷ dính phải."



"Vậy đã mời thái y chưa?"



Thẩm Mi nghẹn ngào gật đầu, ngẩng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn nàng, "Đều đã xem qua, các thái y cũng đều không nói ra được bệnh gì, ban ngày còn rất tốt, vừa đến tối liền khóc không ngừng, hôm nay con bé càng khóc không ngừng nghỉ. Thiếp mới mặt dày đến xin Hoàng hậu nương nương thu nhận Thất công chúa một, hai ngày."



Thẩm Ninh nhìn đứa bé khóc đến thở không ra hơi, không kiềm được mềm lòng.



Hoàng hậu lúc này lại khó xử nói: "Không phải bản cung không muốn để Thất tỷ ở lại cung Chiêu Hoa, chỉ là gần đây bản cung vì chuyện của Huệ phi muội muội mà cũng khóc hai đêm liền ảnh hưởng đến thân thể, lại vì mấy chuyện vặt vãnh tuyển phi cho Đại hoàng tử nữa, thực sự là lúc này không có tâm lực chăm sóc giúp muội muội."



"Chuyện này... " Thẩm Mi nắm chặt khăn tay, "Nương nương, Thất công chúa... "



"Bản cung biết Huệ phi vừa đi, âm khí ở trong cung Phúc Hi có hơi nặng so với Thất công chúa, không thì như thế này, được không?" Mạnh Nhã vỗ về đứa bé trong nguc nhìn Thẩm Ninh nói, "Bảo Duệ quý phi, Thất công chúa tạm thời ở trong cung của muội được chứ?"



Thẩm Ninh ngây người, nhất thời không biết trả lời thế nào.



"Quý phi nương nương, thiếp thân van xin ngài." Thẩm Mi lập tức quỳ xuống.



Thẩm Ninh nghiêng người lùi một bước, Hoàng hậu nói: "Muội làm cái gì vậy? Quý phi là đích tỷ của muội, Thất công chúa vốn là thân thích của nương nương, sao lại không giúp được? Muội làm đại lễ như vậy, người ngoài không biết còn tưởng tỷ muội bất hòa, khiến cho người ta chê cười."



Đã nói đến như vậy, Thẩm Ninh cũng không thể nói gì thêm nữa, hơn nữa nàng thấy đứa bé cũng là vô tội, chỉ đành khẽ gật đầu.



Mạnh Nhã khẽ cười một tiếng, giao Thất công chúa cho Thẩm Mi, "Muội đi xuống trước đi, để nhũ mẫu chăm sóc Thất công chúa và nô tài chuẩn bị một chút."



"Vâng." Thẩm Mi mừng rỡ, vội vàng ôm tiểu công chúa, hành lễ với Mạnh Nhã và Thẩm Ninh, lui xuống.



Trong lòng Thẩm Ninh thầm thở dài một tiếng, cũng muốn rời đi, lại bị Mạnh Nhã gọi lại, "Quý phi muội muội, bản cung còn có chuyện muốn thương lượng với muội muội."



"Mời nương nương nói." Nếu như có thể, nàng thật lòng muốn bầu bạn với Mạnh Nhã, không phải là vì người này quyền cao chức trọng mà là vì thủ đoạn cao mình của nàng ấy. Thẩm Ninh nghe nói lần trước ở trên đầu đường có người đồn đại chuyện của Đông Minh Dịch, Mạnh gia không chỉ tóm được tất cả những người tung lời đồn nhảm này, mà còn lén tung ra một số lời đồn kỳ quái nhằm dời sự chú ý của mọi người, nàng đoán đây đều là do Hoàng hậu nương nương này làm chủ.



"Muội muội, bản cung gần đây có một chuyện vui." Mạnh Nhã mỉm cười nói.



"Xin hỏi nương nương có chuyện gì vui?"



Hoàng hậu khẽ nhấp một ngụm trà thơm, chậm rãi nói: "Dịch Nhi từ trong quân doanh trở về, bản cung vốn muốn chọn vợ nạp thiếp cho hắn, mà hắn lúc nào cũng trì hoãn, đến khi bệ hạ nhắc đến chuyện này hắn mời đồng ý.



"Vậy thì trước hết thần thiếp chúc mừng nương nương." Thẩm Ninh cười nói, nhớ đến khuôn mặt của Đông Minh Dịch cũng phát tướng trở nên thành thục tuấn tú hơn, haiz, chỉ là tuổi còn nhỏ... Mà thôi, cũng không thể so với hiện đại được, ở hiện đại có mấy đứa bé được nuông chiều từ bé giống hắn mà lớn lên đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy?



Mạnh Nhã che miệng cười, sau đó nói: "Cũng không hẳn, bản cung cho người thu thập chân dung của thiên kim tiểu thư đang chờ gả, liền đầy cả một vại. Bản cung còn nhìn thấy hai vị thiên kim của Thẩm phủ."



Trong lòng Thẩm Ninh giật mình.



"Bản cung nhìn thiên kim của Thẩm gia trong veo như nước, vô cùng vui mừng, lại nghĩ đến Bảo Duệ quý phi và Thẩm tiệp dư đều là mỹ nhân, nhất định hai vị này cũng sẽ không thua kém." từ đầu đến cuối Mạnh Nhã đều mỉm cười nhìn nàng.



"Nương nương... Quá khen rồi." Thẩm Ninh nghe ra được ẩn ý sau đó, Hoàng hậu vậy mà lại muốn kết thông gia với Thẩm gia.



Nàng lập tức cảm thấy nhức đầu. Thẩm gia đưa chân dung đến cung Chiêu Hoa lúc nào? Thẩm gia định ủng hộ Hoàng hậu với Đông Minh Dịch? Tốt xấu gì cũng nên nói cho nàng biết một tiếng chứ!



Mặc dù nàng xem trọng Đông Minh Dịch, nhưng nàng thực sự không muốn tham gia vào cuộc đối tranh ngôi vị thái tử sau này. Nàng bây giờ đã bắt đầu khiến người khác ghen ghét, nếu ngay cả chuyện này nàng cũng muốn dây vào, chỉ sợ là không có một ngày được sống yên ổn. Từ ngày đầu tiên nàng hồi cung đã quyết định sẽ chỉ lo thân mình, người không phạm ta, ta không phạm người. Hơn nữa, nếu như Đông Duật Hoành biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào?



Thẩm Ninh không còn cách nào khác, đành giả ngốc nói hai câu có chuyện gấp không liên quan, lấy lý do đứng dậy rời đi.



Lúc Kiều không hiểu, "Chủ tử, quý phi nương nương này vì sao giả bộ không biết?"



"Ừ... " Mạnh Nhã chậm rãi nói, rồi chìm vào trong suy nghĩ.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK