Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lễ vạn thọ qua đi, cuối cùng Thẩm Ninh cũng được phép xuống giường đi lại, chuyện đầu tiên nàng làm đó là gọi Đông Minh Thịnh đã một tháng không gặp đến nội thất gặp nàng.



Một tháng không gặp Đông Minh Thịnh đã gầy xuống hẳn một vòng, nhưng Thẩm Ninh lại làm mặt lạnh như không thấy, nhìn thằng bé quỳ ở đó cũng không bảo đứng dậy, vẫy tay cho nhóm cung tỳ lui xuống hết.



Trong điện yên tĩnh một lúc lâu, Đông Minh Thịnh suy sụp tinh thần đầu cúi thấp không dám ngẩng lên, một lúc rất lâu sau, Thẩm Ninh cầm một cây roi nhỏ dùng để xử phạt cung bộc lên, nói với hắn: "Nhị hoàng tử, giết người thì phải đền mạng là chuyện là đạo lý hiển nhiên, con hạ độc Huệ phi, gây họa cho Tiết gia, mặc dù phụ hoàng con miễn cho con tội chết, nhưng chuyện này không tránh khỏi xử phạt. Con có nhận phạt không?"



Cả người Đông Minh Thịnh run lên, dập đầu một cái rồi mới đáp: "Nhi thần nhận phạt."



Thẩm Ninh đứng lên đi đến bên cạnh thằng bé, cũng không nói nhiều, nàng giơ roi lên quất một roi thật mạnh lên lưng hắn.



Đông Minh Thịnh kêu lên một tiếng đau đớn.



Thẩm Ninh lại quất thêm một roi nữa, "Ai bảo con tâm địa độc ác!"



Đông Minh Thịnh cắn răn nhịn đau, nói: "Nhi thần biết tội."



"Ba" lại thêm một roi, "Ai bảo con trong lòng tính toán không ngay thẳng!"



"Nhi thần biết tội."



"Ai bảo con tuổi còn nhỏ không lo học hành chỉ biết làm chuyện xấu!"



"Ai bảo con khinh thường mạng người!"



"Ai bảo con không biết tốt xấu!"



Mỗi một câu trách cứ Thẩm Ninh đều quất mạnh một roi, đánh đến mức trên lưng Đông Minh Thịnh bắt đầu rịn máu thấm lên lưng áo thành từng vệt. Mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán Đông Minh Thịnh, từ đầu đến cuối vẫn hắn vẫn luôn nhẫn nhịn chưa từng hô đau một tiếng, chỉ từng câu đáp lại nói mình biết tội rồi.



Thẩm Ninh nắm chặt roi nhỏ trong tay, lồng nguc kịch liệt chập trùng, nhìn chằm chằm Đông Minh Thịnh một lúc lâu cuối cùng cũng quất một roi cuối, "Ai bảo con khiến cho ta khó chịu như vậy, ai bảo con khiến cho ta không gặp được con trai của mình!" Lời còn chưa nói xong, giọng nói của nàng đã nghẹn ngào.



Đông Minh Thịnh vốn đang cắn răng thật chặt, nghe lời này của nàng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa "oa" lên một tiếng, nằm dưới đất khóc lớn, sau đó hắn quay người ôm lấy chân Thẩm Ninh, "Mẫu phi, mẫu phi, nhi thần biết tội rồi, nhi thần là không nỡ rời xa người, nhi thần thật sự không nỡ rời xa người!"



Nước mắt Thẩm Ninh cũng chảy xuống, nàng đỡ Đông Minh Thịnh dậy, "Con, đứa con xấu xa này... Sao con có thể làm ra loại chuyện như vậy được!"



"Mẫu phi, mẫu phi!"



Hai người khóc rống một trận, Thẩm Ninh lau nước mắt, khàn khàn nói: "Con đến A Nhĩ Đóa, nhất định không được lại vì h4m muốn cá nhân mà sát hại sinh mệnh vô tội, đã biết chưa?"



Lúc này cả mặt Đông Minh Thịnh toàn là nước mắt với nước mũi, chật vật không chịu nổi, gật đầu với nàng.



Thẩm Ninh lấy khăn lau nước mắt cho hắn, thở dài nói: "Mỗi người đều phải vì hành động của mình là trả một cái giá đắt, trước đây con đã phạm phải một sai lầm lớn đã không có cách nào đền bù lại được." Nàng dùng sức trừng mắt nhìn thằng bé, cố không để nước mắt tuôn ra, "Nhưng mà Thịnh Nhi, con còn nhỏ, tương lại của con còn rất dài, rất rất dài. Ta hy vọng con có thể luôn nhớ kỹ chuyện này, lấy chuyện này làm gương, nhưng cả cuộc đời này không phải sống dưới bóng ma của nó. Quá khứ đã qua, ta hy vọng con ở A Nhĩ Đóa sẽ tìm ra được cuộc sống của riêng mình. Hãy làm một người tốt, được chứ? Trên đời này làm người tốt lúc này cũng khó hơn làm người xấu, làm một thân vương tốt cùng một lãnh chúa tốt càng khó hươn, con làm chuyện nên làm, giết người nên giết, được không?"



Đông Minh Thịnh lấy tay áo lau nước mắt, liên tục "dạ" một tiếng.



"Nhỡ kỹ lời của mẫu phi, Thịnh Nhi, nhớ kỹ ta, trong tương lai nhất định sẽ có ngày chúng ta gặp lại. Nếu như con muốn về Trường Dương, con hãy dùng chính bản lĩnh thật sự của mình để khiến phụ hoàng cảm động."



"Mẫu phi... Nhi thần, nhi thần, thật sự còn có thể gặp lại người sao?"



"Sẽ." Thẩm Ninh rưng rưng nước mắt gật đầu, cuối cùng không nhịn được ôm hắn thật chặt, "Nhất định sẽ gặp lại. Con đừng để mẫu phi chờ quá lâu!"



Đông Minh Thịnh nghẹn ngào một tiếng, sau bao nhiêu chuyện cuối cùng hắn cũng được ôm trong vòng tay ấm áp này.



Lại qua nửa tháng sau, Đông Minh Thịnh dẫn theo một đoàn người dài thật dài lên đường. Thẩm Ninh đưa tiễn trở lại cung của mình, ở trong điện đau khổ rất lâu.



Đông Duật Hoành có lòng muốn để Thẩm Ninh vui vẻ một chút, buổi tối hắn nói với nàng ngày mai nhỉ một ngày xuất cung dẫn nàng đi chơi. Thẩm Ninh gật đầu cười.



Ngày hôm sau, Thẩm Ninh trong bộ y phục thư sinh màu xanh lam xuất hiện trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế nhíu mày, mở miệng nói: "Đi lấy mũ màn che đội lên."



"Không." Thẩm Ninh lắc lư quạt xếp thẳng thừng từ chối, "Ta đã mặc nam trang rồi chàng còn muốn ta đội mũ màn che, người ta sẽ nghĩ ta là ta là kỹ nam mất."



Đông Duật Hoành vừa tức vừa buồn cười, "Nói hưu nói vươn."



Hai người cò kè mặc cả một lúc, kết quả là Thẩm Ninh toàn thắng, ngẩng đầu nghênh ngang bước lên xe ngựa.



Vạn Phúc lái xe ngựa, ám vệ đổi trang phục đi theo ra hoàng cung.



Đông Duật Hoành và Thẩm Ninh cùng nhau sóng vai đi trên đường lớn của thành Trường Dương, Thẩm Ninh ngẩng đầu dùng quạt che nắng, híp mắt nhìn bầu trời trong xanh mây trắng, rồi lại nhìn cảnh chợ búa phồn hoa, khẽ thở dài một tiếng.



Đông Duật Hoành thấy thế, cố ý hỏi: "Lần trước nàng nói đồ ăn vặt của thành Trường Dương khiến nàng ăn một lần nhớ mãi không quên, là món gì đó, trẫm cũng muốn ăn thử."



"Bánh gạo ngọt." Thẩm Ninh nâng mắt nhìn xung quanh một vòng, "Ở bên kia có bán, đi, chúng ta đi qua bên đó ăn đi."



Vạn Phúc nghe thấy vậy, có hơi kinh ngạc. Bánh gạo ngọt là đặc sản món ăn nhẹ của Trường Dương, rất được bánh tính yêu thích, mười mấy năm trước Đông Duật Hoành nghe người ta có món ăn vặt như vậy, đã hạ lệnh cho người vào cung làm món bánh ngọt này. Nhưng sau khi nếm thử không thấy hợp khẩu vị, chỉ ăn một miếng rồi cho người đem xuống. Chẳng lẽ bệ hạ đã quên chuyện này rồi?



Trí nhớ của Hoàng đế cực kỳ siêu việt, sao có thể quên được? Chẳng qua là mấy năm nay hắn thấy những lúc Thẩm Ninh không vui vẻ sẽ ăn nhiều hơn bình thường một chút, hơn nữa ăn xong sẽ vui vẻ trở lại. Bây giờ hắn cũng chỉ là muốn nàng có thể thư thản hơn một chút mà thôi.



Hai người hạ mình ngồi xuống chỗ ngồi sạch sẽ vừa tìm được ở trong một quán cũ nát, Thẩm Ninh bảo Vạn Phúc cũng tìm một chỗ ngồi xuống một lúc, thực ra nàng muốn hắn ngồi chung bàn với bọn nàng, nhưng những năm gần đây nàng cũng hiểu Vạn Phúc hơn rất nhiều, muốn Vạn Phúc ngồi cùng một bàn với Đông Duật Hoành, chỉ sợ là có giết hắn cũng không dám ngồi.



Vạn Phúc đành phải ngồi xuống một cái bàn sát bên bọn họ, cái mông cũng chỉ ngồi một nửa băng ghế.



Bánh gạo ngọt có ba loại, mỗi loại Thẩm Ninh đều gọi ba phần, đồ ăn bưng lên nàng tự mình ngấu nghiến ăn quên cả trời cả đất. Đông Duật Hoành chỉ ăn có một miếng, hắn vẫn không chịu được mùi khói bám trên cái bánh này, lông mày hơi nhíu lại.



Vạn Phúc lập tức đưa hồ lô nước qua cho bệ hạ, Đông Duật Hoành súc miệng, ngồi đối diện nhìn nàng ăn bánh.



"Chàng không ăn được à?" Thẩm Ninh nghiêng đầu cười hỏi. Hắn vẫn luôn là một người cực kỳ kén ăn, may mắn sao hắn lại là Hoàng đế, nhưng cũng coi như đã làm khó đầu bếp ngự thiện phòng rồi, nếu không người kén ăn như hắn sao có thể lớn lên cao lớn như vậy.



"Gia thưởng." Đông Duật Hoành dùng cây quạt đẩy đĩa đồ ăn về phía nàng.



"Chán ghét ghê, ta còn muốn ăn thêm nhiều món ngon khác nữa." Thẩm Ninh nói là nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy bánh đưa lên miệng cắn hai ba miếng ăn hết sạch sẽ bánh gạo.



Đông Duật Hoành cong môi cười, tay cầm quạt khẽ gõ lên đầu nàng một cái. Phụ nhân này ăn cũng thật ngon miệng.



Thẩm Ninh bị tập kích bất ngờ, bĩu môi híp híp mắt, dáng vẻ này lại khiến cho lòng của Đông Duật Hoành ngứa ngáy một hồi. Tại sao đã là phụ nhân rồi mà nàng vẫn còn như một tiểu nữ hài vậy!



Ăn bánh gạo ngọt xong, cơn thèm ăn của Thẩm Ninh nổi lên, nàng kéo Đông Duật Hoành đi ăn thêm hai món nàng thích nữa, trong lúc chờ tào phớ ra nàng còn muốn mua thêm một chuỗi mứt quả, Đông Duật Hoành sợ nàng ăn nhiều sẽ đau bụng. Nàng giận dỗi thở phì phò ăn sạch hai bát tào phớ.



Hai người đi đi bộ đến sông Dương trên đường phố Huyền Dương, có rất nhiều thuyền nhỏ đậu bên sông, vài đứa trẻ đang chèo những chiếc thuyền nhỏ thành từng nhóm chơi đùa trên sông, tiếng cười nói hòa với tiếng mua bán trên phố. Thẩm Ninh hứng thú nhìn một lúc, nàng có hơi lo lắng, "Lỡ như mấy đứa trẻ này rơi xuống nước thì làm sao đây?"



Đông Duật Hoành cười nói: "Lo lắng mù quáng, những đứa trẻ đó đều biết bơi."



Thẩm Ninh ngẫm lại cũng đúng, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: "Chàng biết bơi không?"



Đông Duật Hoành dường như biết tất cả mọi thứ, duy chỉ có bơi lội là hắn không biết, hắn hắng giọng, "Trẫm, gia không có thời gian cho mấy cái đó."



Thẩm Ninh cười hì hì nói: "Lần tới ta dạy cho chàng nhé."



"Nàng biết?" Đông Duật Hoành nghe vạy nhíu chặt lông mày.



"Đúng vậy, ta còn bơi rất giỏi đó." Thẩm Ninh khoe khoang.



"Nàng học bơi ở đâu?"



"Ở chỗ của chúng ra có một cái hồ chuyên dùng để bơi gọi là bể bơi, chính là nơi dành cho mọi người đến bơi lội."



Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, mới nói: "Chỗ nàng càng lúc càng không ra thể thống gì." Dứt lời hắn đi thẳng về phía trước.



Thẩm Ninh le lưỡi một cái, nếu nói cho hắn biết nam nữ cùng bơi trong một cái bể bơi, hắn không điên lên mới là lạ.



Trên đường phố Huyền Dương có quán rượu lớn nhất thành Trường Dương, là nơi những người thích phong lưu hay lui đến, trên vách đá của tầng uống trà có treo rất nhiều bút tích của văn nhân, nhà thơ, cũng có rất nhiều trang giấy trắng chưa ghi gì, chờ những vị khách đến uống trà có hứng ngâm thơ viết thơ.



Lúc Đông Duật Hoành cải trang vi hành cũng rất thích đến đây uống một chén trà, nghe một chút tin tức ngầm.



Tiểu nhị đến ba người họ lên lầu, Đông Duật Hoành tìm một chỗ gần cửa sổ để ngắm cảnh ngồi xuống, Thẩm Ninh cũng đang định ngồi xuống, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tràng tiếng cười lớn, không khỏi quay đầu nhìn theo chỗ tiếng phát ra, hóa ra có ba, năm thanh niên ngồi nhậu nhẹt vui vẻ ở bàn bên cạnh.



Nàng khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên híp mắt nhìn, sao nàng lại cảm thấy trong đám người đó có một người nhìn rất quen nhỉ...



"A Lễ, ngươi mới về Trường Dương, chắc là chưa nghe chuyện đó, đúng không? Mặt mũi nhà ngoại của điên bao tử mất hết rồi."



Thẩm Ninh chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng giật một cái, chớp chớp mắt. Điên bánh bao... Đây không phải là biệt hiệu của đám người Mạnh Lễ đặt cho Phong Bảo Lam à? A Lễ... Đúng rồi, đệ đệ của Hoàng hậu, Mạnh Lễ.



Thẩm Ninh thầm kêu xong rồi, thảo nào nàng cảm thấy cứ đến mấy chỗ này không phải là chuyện tốt.



Thẩm Ninh thấy hình như Mạnh Lễ chuẩn bị ngẩng đầu lên, nàng nhanh chóng lấy quạt xòe ra che mặt mình lại, đồng thời nói: "Gia, chỗ này nồng mùi rượu quá, chúng ta đổi chỗ khác đi."



Đông Duật Hoành đang thưởng thức một bức cuồng thảo trên tường, thuận miệng đáp: "Quán rượu không có mùi rượu thì thành quán trà rồi."



Thẩm Ninh không có cách nào khác, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ như đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Một tay nàng chống lên bàn cầm cây quạt liên tục quạt, người ngoài nhìn vào cũng không biết nàng mắc bệnh thần kinh gì.



Từ chỗ của nàng ngồi vẫn có thể nghe thấy tiếng của Mạnh Lễ đáp lại, "Xảy ra chuyện gì?"



Có người nhỏ giọng nói thầm vào tai hắn hai cầu, sau đó người kia vỗ bàn cười nói lớn: "Hắn bị nữ nhân đánh! Ngươi nói xem có buồn cười không chứ!"



Xem ra bọn họ đang nói chuyện nàng mất khống chế đánh Phong Bảo Lam. Mấy người này... Chuyện cũ rích như vậy rồi mà, đừng lôi ra nói lại chứ?



Mạnh Lễ nặng nề cười hai tiếng, nói: "Thôi được rồi, bây giờ hắn với ta cũng coi như là đồng liêu, vẫn nên ít chế giễu hắn lại đi, dĩ hòa vi quý, hắn cũng không phải giống như bên ngoài chuyện gì cũng không làm được đâu."



Lông mày Thẩm Ninh khẽ động, xem ra Mạnh Lễ cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.



"Quen biết?" Đông Duật Hoành đột nhiên hỏi một câu.



Thẩm Ninh khẽ giật mình. Biểu cảm hiện giờ của Đông Duậ Hoành khiến cho nàng có chút hoảng hốt, hắn trầm mặc thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng thật ra hắn đã thu tất cả vào mắt.



"Không quen." Nàng gượng cười lắc đầu.



Đông Duật Hoành liếc nhìn nàng một cái, cười cười cũng không hỏi nhiều.



Đồ ăn đã được mang lên, Thẩm Ninh không thể tiếp tục quạt được nữa. Nàng liếc mắt nhìn về phía bàn của Mạnh Lễ, thầm an ủi bản thân có thể hắn đã quên mất nàng rồi.



Đông Duật Hoành rót cho nàng một ly rượu, "Rượu này là rượu bảo ngọc tiên của quán rượu này, khiến cho người uống cảm nhận dư vị vô tận, nàng cũng nếm thử xem, nhưng chỉ được uống một ly này thôi."



Thẩm Ninh nghe vậy, cầm chén lên ngửi thử, mặc dù mùi rượu của rượu nàng rất nồng, nhưng ngay cả rượu đế nàng còn uống được nên cũng không để ý lắm. Nàng ngửa đầu một ngụm uống sạch, rượu cay xộc lên mũi trôi xuống cuống họng, dư vị của rượu vẫn còn đọng lại trong miệng, thảo nào Đông Duật Hoành cũng thích lại rượu này như vậy.



"Trong nhà không có à?"



"Lúc gia muốn uống sẽ đến đây uống một ly, như vậy mới không mất đi niềm hứng thú." Dứt lời cũng uống một hơi cạn sạch.



"Ừm, có đạo lý." Người có tiết chế mới có được thành tựu, Thẩm Ninh cười híp mắt rót đầy ly cho hắn.



Bỗng nhiên có một ánh mắt phóng tới, Thẩm Ninh làm như không biết, Đông Duật Hoành gắp một miếng đồ ăn, bình chân như vại.



Không ngờ một người có vẻ đã trưởng thành đi tới, thẳng thừng nhìn chằm chằm Thẩm Ninh, sau đó cười một tiếng, "Ngươi không phải là người của Phong Bảo Lam sao?"



Nếu bây giờ trong miệng Thẩm Ninh có rượu, chắc chắn nàng sẽ phun toàn bộ lên người Đông Duật Hoành.



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK