Mục lục
VẠN THIÊN SỦNG ÁI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau ngày đại thọ, lễ vạn thọ kết thúc. Cả nước khôi phục lại cuộc sống bình thường, Thẩm Ninh cũng coi như yên tĩnh trở lại, đồng thời nàng cũng gặp được người nàng muốn gặp bấy lâu nay.



Chính là Hoa Phá Nguyệt từ xa đến chúc mừng.



Lúc Hoa Phá Nguyệt đến Thẩm Ninh đang ở trong thư phòng luyện chữ theo mong muốn của Đông Duật Hoành, nàng nghe thấy Hoa Phá Nguyệt đến liền ném bút không dấu được vui mừng chạy ra ngoài.



Lưu Ly đi theo phía sau, nhìn rèm còn đang lắc lư không thể tin được thầm thở dài một hơi. Chỗ nào giống một nương nương chứ...



Nhưng cái này cũng không có gì ngạc nhiên, Lưu Ly vừa đi vào chính điện đã thấy quý phi nhào về phía Hoa Phá Nguyệt đang muốn quỳ xuống, cười lớn ôm lấy nàng.



Lưu Ly và các nô tỳ khác trợn mắt há hốc miệng.



Chỉ là hai tỷ muội lâu ngày mới gặp lại không để ý những người xung quanh, Hoa Phá Nguyệt kéo Thẩm Ninh ra quan sát nàng một lượt, sau đó lại ôm chầm lấy nàng, vừa khóc vừa cười, "Tỷ gạt ta! Cái con người xấu này!"



"Ta sai rồi, ta sai rồi, tỷ tỷ sai rồi!" Thẩm Ninh cười xin tha.



Lưu Ly thấy kỳ lạ, nhìn kỹ Hoa Phá Nguyệt một chút, nàng và Hoa tiệp dư là tỷ muội sinh đôi, nhưng cặp lông mày lại giống Bảo Duệ quý phi mang chút khí khái hào hùng, lại vô tình đẹp hơn cả Hoa Lộng Ảnh ba phần. Trong lòng Lưu Ly hoảng hốt, theo lý nếu Hoàng đế coi trọng một trong hai người tỷ muội sinh đôi này, thì phải để cả hai người cùng nhau cung hầu giá. Tuy nói thân phận của hai tỷ muội Hoa gia này có phần đặc thù, nhưng đại tiểu thư Hoa gia này mỹ lệ như vậy, khó đảm bảo bệ hạ...



Thẩm Ninh kéo Hoa Phá Nguyệt cùng vào trong thư phòng ngồi, bốn góc thư phòng đều được đặt thùng băng làm mát phòng,vui vẻ thấy ngó sen bào ướp lạnh cho nàng ăn, "Muội có nóng không, có muốn thay y phục khác không?"



Hoa Phá Nguyệt lắc đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Ninh dường như không có thay đổi lớn, nàng không dám tin sau này Thẩm Ninh lại thành tiểu thư Thẩm phủ, rồi làm nương nương, giả chết trốn khỏi cung, bây giờ lại lấy thân phận quý phi xuất hiện trước mặt nàng.



Nhưng mà không có gì vui hơn tin Thẩm Ninh vẫn còn sống, "Lúc Hàn Chấn nói với thiếp thân nương nương vẫn còn sống, thiếp thân còn tưởng hắn đang gạt thiếp thân!"



Thẩm Ninh sờ sờ mặt, "Một lời khó nói hết," Sau đó nàng lại nói, "Đừng gọi ta là nương nương, nghe khó chịu."



"Cấp bậc lễ nghĩa của hoàng thất sao có thể thay đổi?" Hoa Phá Nguyệt khẽ cười, Thẩm Ninh vẫn chả thay đổi gì.



"Ai, ở đây không có người ngoài," Thẩm Ninh cho cung nhân lui ra, "Khi nào có người ngoài muội hãy lại gọi ta là nương nương."



Người không có phận sự đều lui xuống, Hoa Phá Nguyệt không kịp chờ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào, mau mau tỉ mỉ kể ra đi."



Thẩm Ninh bắt đầu từ lúc bản thân không thể chịu đựng được hậu cung của Đông Duật Hoành, bị mắc hoa chuẩn không biết tại sao lại khỏi, nhân cơ hội trốn khỏi Thẩm phủ chạy trốn kể hết cho Hoa Phá Nguyệt nghe. Nếu nói người Thẩm Ninh có thể bộc lộ toàn bộ tâm tư của bản thân ngay cả những chuyện Đông Duật Hoành không biết, người này chính là Hoa Phá Nguyệt.



Hoa Phá Nguyệt yên lặng nghe xong, một lúc sau mới nói: " Chuyện này giống như chuyện mà tỷ sẽ làm." Mặc dù hoang đường càn rỡ, nhưng nếu Thẩm Ninh là người làm những chuyện này thì chưa chắc đã nàng đã cảm thấy kỳ lạ, "Vậy bây giờ sao tỷ lại trở về bên cạnh Thiên gia?" Nàng nhìn Thẩm Ninh một cái thật sâu, há miệng nói không phát ra âm thanh, Bị ép buộc?



Thẩm Ninh lắc đầu, "Lần này là ta cam tâm tình nguyện."



"Nghĩ thông suốt rồi?" Hoa Phá Nguyệt không tin tưởng lắm, Thẩm Ninh không phải là kiểu người có thể chung chồng với người khác.



Thẩm Ninh cười không nói.



Hoa Phá Nguyệt trợn tròn mắt, "Ngươi đừng nói là... " Thiên gia nhượng bộ?



Thẩm Ninh gật đầu, "Haiz, ai có thể biết được chuyện sau này thế nào."



Sau khi Hoa Phá Nguyệt qua được cơn khiếp sợ, do dự một lát, nàng nhìn Thẩm Ninh nhỏ giọng nói: "Chỉ là con đường này, rất khó đi... " Hoa Phá Nguyệt nhớ đến Hoa Lộng Ảnh, có nữ nhi nào không muốn hôn phu của mình chỉ có một mình mình là duy nhất? Nhưng người kia lại là thiên tử có tam cung lục viện, mọi người đều nói muội muội khuynh quốc khuynh thành nhưng rồi cũng chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, vậy là thiên tử nguyện ý chỉ có một người là Thẩm Ninh? Vậy Hoàng Hậu nương nương và phi tần hậu cung, còn có cả Ảnh Nhi bọn họ nên làm thế nào?



"Ta biết, ta làm như vậy tất nhiên sẽ tổn thương đến rất nhiều người, nhưng ai có thể đảm bảo kể cả khi ta tình nguyện chung chồng, bọn họ sẽ không bị tổn thương? Một khi đã yêu một người, trong mắt liền không thể chứa thêm một hạt cát, người người sẽ đều như vậy thôi, đây là bản tính con người."



Hoa Phá Nguyệt nặng nề thở dài, khẽ gật đầu say đó nhíu mày, "Nhưng nếu như Hoàng đế bệ hạ... "



"Ta đã đánh cược được thì cũng sẽ chấp nhận thua được, nếu như một ngày hắn không còn yêu ta, ta sẽ tác thành cho hắn." Chuyện tình cảm không thể ép buộc được.



Thẩm Ninh cái gì cũng hiểu, nhưng vẫn luôn tiến thẳng không chùn bước trên con đường gian nan. Hoa Phá Nguyệt nhìn Thẩm Ninh, nhiều khi nàng hi vọng bản thân nàng có thể giống như Thẩm Ninh cái gì cũng không để ý. Nhưng sao nàng có thể so sánh với Thẩm Ninh? Thẩn thể dơ bẩn này của nàng chỉ làm nhục nhã người nàng yêu.



"Đừng nói về ta nữa, Hàn Chấn đâu rồi?" Nàng nhớ chuyện phức tạp của ba người Hàn Chấn - Hoàng Lăng - Hoa Phá Nguyệt, chuyển chủ đề hỏi.



Hoa Phá Nguyệt nghe nàng hỏi trầm mặc, lấy một viên đá bỏ vào miệng ăn, hồi lâu mới nói: " Ta không biết."



"Đang nói chuyện nghiêm túc với muội, đừng có hờn dỗi nữa."



"Ta thật sự không biết, hắn đến Nghi Châu chỉ gặp ta một lần sau đó không thấy đâu nữa."



"Hắn nói cái gì với ngươi?"



Hoa Phá Nguyệt muốn cười nhưng không cười nổi, rũ mắt xuống nói: "Hắn nói, Hoàng tướng quân muốn lấy ta làm vợ, chúc ta và tướng quân từ đây tăm năm hảo hợp."



"Đó là hắn nói nhảm." Thẩm Ninh chỉ đành phải nói như vậy.



Hoa Phá Nguyệt lắc đầu, thở dài nói: "Hắn nghiêm túc, hẵn vẫn luôn nghiêm túc."



"Vậy ý của ngươi thế nào?"



Lông mi dài che khuất vẻ ảm đảm trong mắt. "Ta không có ý gì?"



"Người chết mới tin người không có ý gì?"



Hoa Phá Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu lên, "Chuyện đã như vậy rồi ta có thể có ý nghĩ gì? Hàn Chấn cuối cùng cũng không dây dưa với ta nữa, ta tất nhiên vui mừng nhưng ta đã là hoa tàn bãi liễu sao có thể làm vợ của nhất phẩm đại tướng quân? Làm thiếp thì còn có thể!"



Thẩm Ninh có chút đau lòng, "Thời gian cực khổ đã qua rồi, sao ngươi vẫn để chuyện cũ làm khổ mình?"



"Nói nghe thì dễ?" Hoa Phá Nguyệt cũng không dấu diếm chuyện gì với Thẩm Ninh, "Ngươi không biết nhà sang ở Nghi Châu chưa từng có ai gửi thiệp mời đến Hoa gia." Nàng nhìn thẳng Thẩm Ninh, "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thế gian này đều như vậy."



"Hoa Phá Nguyệt ngươi đi đứng ngồi thẳng, sao lại phải sợ người ta nói ra nói vào? Theo ta thấy, ngươi chịu nhục để giữ trong sạch cho muội muội, lại gian nan cố gắng giấu di thư của phụ thân, chờ ngày kêu oan giải tội, tiểu thư khuê các ở trong khuê phòng có mấy người có được khí phách như ngươi? Bọn họ không tự coi lại bản thân mình thì thôi, có tư cách gì mà ở sau lưng ngươi nói này nói nọ?" Thẩm Ninh tức giận nói.



Hoa Phá Nguyệt bị mấy lời này của Thẩm Ninh chọc dở khóc dở cười, Thẩm Ninh bảo vệ nàng giống như nàng là bảo bối vậy.



"Ngươi cũng đừng dùng mấy lời kia để qua loa lấy lệ với ta, ta biết biết ngươi không phải là người mền yếu, những chuyện này làm nhiễu loạn lòng của ngươi, những cũng không thể khiến tinh thần ngươi sa sút được," Thẩm Ninh nói, "Ta chỉ hỏi muội một câu, muội yêu Hàn Chấn hay yêu Hoàng đại ca?"



Thực ra không cần nói Thẩm Ninh cũng vô cùng rõ ràng, nàng chỉ muốn ép Hoa Phá Nguyệt nói ra.



"Ta không. .."



"Đừng có nói mấy lời lớ vẩn đó!"



Hoa Phá Nguyệt chưa nói hết đã bị Thẩm Ninh mạnh miệng cắt ngang, vào lúc hai người trừng mắt lớn nhìn nhau, Lưu Ly ở ngoài bẩm báo Hoa tiệp dư đến.



Mặc dù Thẩm Ninh và Hoa Lộng Ảnh sớm có khoảng cách, nhưng nàng vẫn nể mặt Hoa Lộng Ảnh vì là tỷ muội song sinh của Hoa Phá Nguyệt, tất nhiên sẽ để hai tỷ muội lâu ngày không gặp sẽ gặp mặt nhau một lúc, nên trước khi Hoa Nguyệt Ảnh lên tiếng đã nói Lưu Ly đi mời Hoa Lộng Ảnh vào.



Không ngờ hai tỷ muội gặp mặt lại hình như có chút câu nệ gượng gạo, trong lòng Thẩm Ninh đầy nghi hoặc.



Là do Thẩm Ninh không biết, trong một năm nàng trốn khỏi hoàng cung, Hoa Lộng Ảnh từng viết một lá thư, trong thư viết Ảnh Nhi ở trong hậu cung không dễ dàng gì, mặc dù cuối cùng không nói, nhưng trong thư cũng ám chỉ tỷ tỷ xuất gia làm ni cô để bảo vệ trong sạch trăm năm cho Hoa phủ, để tương lai cháu trai có thể ngang hành ngang vế không hề kém hơn so với người ta. Trong lòng Hoa Phá Nguyệt đau đớn không thể tả, ngay cả muội muội song sinh cũng ghét bỏ quá khứ của nàng, huống chi là người khác? Chỉ là Hoa Lộng Ảnh là như vậy khiến lòng nàng lạnh buốt.



Lúc này Hoa Phá Nguyệt theo đúng quy củ quỳ chào, vậy mà Hoa Lộng Ảnh cũng không đỡ tỷ tỷ dậy, để tỷ tỷ của mình hành lễ với nàng xong mới để cho đứng dậy.



Thẩm Ninh thấy vậy không khỏi nhíu mày.



Ba người không mặn không nhạt nói chuyện một lúc, Thẩm Ninh luôn cảm thấy bầy không khí cổ quái, nàng thầm nghĩ phải chăng tỷ muội này có chuyện gì không nói với nàng, trong lúc đang định lấy cớ rời đi, thái giám cung Chiêu Hoa đến dập đầu nói là Hoàng hậu nương nương cho mời.



Mặc dù Thẩm Ninh không biết Hoàng hậu có chuyện gì, nàng vẫn để hai tỷ muội ngồi lại trong cung, hiểu tâm lý của bọn họ cho toàn bộ người lui xuống, còn mình thì đi thay y phục.



Hoa Lộng Ảnh đợi Thẩm Ninh vừa đi đã tiến lên cầm tay Hoa Phá Nguyệt, "Tỷ tỷ, Ảnh Nhi thật sự rất nhớ tỷ, đến cả trong mơ cũng mơ thấy tỷ!"



Lòng Hoa Phá Nguyệt ấm áp, nàng cầm ngược lại tay muội muội, "Tỷ tỷ sao có thể không nhớ Ảnh Nhi được?"



Hoa Lộng Ảnh lệ viền quang mắt, nhào vào trong lòng Hoa Phá Nguyệt, Hoa Phá Nguyệt vỗ vỗ lưng muội muội, "Sao vậy, Ảnh Nhi?"



Hoa Lộng Ảnh lắc đầu, lúc ngẩng lên nước mắt đã chảy xuống hai bên má.



Hoa Phá Nguyệt yêu thương lau đi nước mắt của nàng, "Đang êm đẹp sao lại khóc?"



"Tỷ tỷ, người không biết Ảnh Nhi... " Hoa Lộng Ảnh nghẹn ngào không nói nên lời.



Hoa Lộng Ảnh không nói, Hoa Phá Nguyệt cũng biết là chuyện gì xảy ra, Hoa Lộng Ảnh ở trong cung thế lực đơn bạc, sớm đã khó có thể yên ổn, bây giờ Thẩm Ninh độc sủng một cung, tình cảnh của Hoa Lộng Ảnh càng thêm khó khăn, nàng khẽ thở dài một hơi, vỗ về muội muội nói: "Ảnh Nhi, hay là muội xuất cung đi." Bây giờ tâm của đế vương để trên người Thẩm Ninh, mỹ mạo của muội muội không có tác dụng gì, tương lai hồng nhan phai nhạt sợ là sẽ càng thêm đau khổ thôi, "Ninh Ninh bây giờ đã là quý phi cao quý, tìm một lý do để muội xuất cung cũng là có thể... "



"Tỷ tỷ! Người đang nói mê sảng gì vậy!" Hoa Lộng Ảnh bỗng nhiên đẩy tỷ tỷ ra cắt ngang lời của nàng, "Muội đã vào cung, chết cũng là quỷ của bệ hạ, sao tỷ tỷ có thể nói như những lời trái nữ tắc như thế!"



"Tỷ không nỡ bỏ muội lại trong cung này... "



"Vậy thì tỷ thay muội van cầu quý phi nương nương đi, được không?" Hoa Lộng Ảnh vội vàng cắt ngang lời tỷ tỷ, "Bây giờ quý phi nương nương thánh sủng đang thịnh, tỷ tỷ có thể cầu nương nương chia một ý sủng ái của bệ hạ cho muội được không? Mỗi tháng chỉ cần một, hai ngày thôi cũng được!"



Hoa Phá Nguyệt có chút khó xửm "Ảnh Nhi, đây là đều không thể..."



"Tỷ tỷ chưa nói sao đã biết là không được?" Hoa Lộng Ảnh hùng hổ dọa người, "Vẫn là tỷ tỷ không hề quan tâm đến muội muội chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, một lòng chỉ lo lấy lòng quý phi nương nương!"



"Ảnh Nhi!" Hoa Phá Nguyệt kinh hãi, "Sao muội lại trở nên cay nghiệt như vậy!"



Hoa Lộng Ảnh cười lạnh một tiếng, "Muội cay nghiệt như vậy cũng là do tỷ tỷ bức muội, tỷ tỷ chỉ lo bản thân mình ở ngoài cung vui vẻ, nào có quan tâm sống chết của Ảnh Nhi? Tỷ tỷ có biết Ảnh Nhi ở trong cung như đang đi trên lớp băng mỏng không, mỗi ngày đều vì thân thế mà bị cười nhạo, chuyện Ảnh Nhi cầu trong thư tỷ cũng bỏ mặc, bây giờ chỉ xin tỷ tỷ đi cầu quý phi hai câu, tỷ lại không chịu, chẳng lẽ tỷ muốn thấy Ảnh Nhi ở trong thâm cung bị khi dễ đến chết mới vừa lòng sao!"



Hoa Phá Nguyệt trừng mắt nhìn muội muội của mình, nhất thời nói không nên lời.



Muội muội dịu dàng sống nội tâm của nàng, sao lại trở thành cái bộ dạng này!



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK