Nam Vân: "..." Biểu cảm trên gương mặt cô ta cứng lại.
-
Sau khi hoạt động câu lạc bộ rubic kết thúc, Châu Tố đứng ở cửa ra vào chờ Lục Giản, Nam Vân và bạn của cô ta đi ra thấy cô, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, người bạn đi theo nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện ý.
Châu Tố ngâm nga một bài hát rồi nhìn về phía chân trời, vẻ mặt thản nhiên, dáng vẻ thật sự rất "gợi đòn".
Cuối cùng Lục Giản cũng đi ra, Châu Tố vừa nhìn thấy anh, lập tức đi tới, "Lục Giản, cậu về ký túc xá sao?"
Nam sinh không ngờ cô còn chưa đi, hơi ngạc nhiên: "Có chuyện gì không?"
"Không có gì, chúng ta vừa khéo cũng về khu số bốn, đi chung nhé."
Anh không trả lời cứ vậy đi về phía trước, Châu Tố đuổi theo. Trên đường đi, đầu tiên cô nói cảm ơn vì ban nãy anh đã chỉ mình cách chơi, sau đó lại thuận tiện nhả ra một đống cầu vồng rắm, biểu cảm trên mặt Lục Giản trước sau vẫn như một, không hề thay đổi.
Châu Tố phát hiện người đang y chang như khúc gỗ.
"Lục Giản, ngày mai cậu có đi thư viện không? Chúng ta cùng đi nha."
Bước chân của anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô hai giây, sau đó nói: "Châu Tố, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Cô hơi sửng sốt một chút, bước đến gần anh một bước, mỉm cười --
"Sao thế Lục Giản, cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi à?"
Trong đầu anh vang lên một tiếng vỡ loảng xoảng, tiếp theo nghe thấy Châu Tố nói một câu: "Tớ cảm thấy, những lúc ở chung cùng một chỗ với cậu... Cực kỳ vui vẻ."
Những ngôi sao phía chân trời rơi vào màn đêm, một cơn gió thoảng qua bên tai, kèm theo giọng nói nhẹ nhàng của Châu Tố.
Một giây.
Hai giây.
Lục Giản lùi lại, anh cố gắng đè nén cảm xúc kỳ lạ, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường: "Mấy ngày nay tôi rất bận, không muốn ai ảnh hưởng đến mình."
Châu Tô nhìn làn da trắng lạnh của anh từ từ hiện lên một tầng ửng đỏ, cô mím miệng không cười: "Ồ."
"Tôi, tôi đi đây."
Anh quay người bước đi thật nhanh.
Châu Tố bật cười, người này bị cô dọa sợ rồi sao?
-
Lục Giản về đến ký túc xá, bạn cùng phòng của anh đang chơi game, anh ngồi vào bàn, bật máy tính lên định xử lý tài liệu, nhưng trong đầu lại có hơi rối loạn.
Tất cả đều vì những lời vừa rồi Châu Tố nói với anh.
Rất nhanh sau đó, Lục Giản quy những cảm xúc lúc này quy lại thành hai chữ -- bực bội.
Anh bực bội làm xong mấy bài tập, Anh Mập và Tề Dịch cũng vừa chơi game xong. Anh Mập đứng dậy đi đến bên cạnh bàn Lục Giản, đặt lên bàn anh một hộp nhỏ đồ ăn vặt, "Lục Thần, đây là Na Na tặng cho cậu đó."
Na Na là bạn học lớp bên cạnh lớp bọn họ, cô ấy thích Lục Giản cũng lâu rồi, thỉnh thoảng nhờ bạn cùng phòng tặng đồ cho Lục Giản.
Lục Giản quay đầu liếc đồ ăn vặt, "Cậu lấy đi."
"Không phải chứ, cậu lại không muốn nhận à? Nhưng người ta cũng thích cậu hơn mấy tháng rồi đó."
"Tôi cần phải nhận sao?"
Anh Mập thấy tâm tình Lục Giản không tốt lắm, không nói nhiều cầm đồ ăn vặt đi, trong lòng thì nghĩ bốn năm đại học này chắc chắn Lục Giản sẽ không thể thoát ế được.
-
Ngày hôm sau, Lục Giản dậy sớm, sau khi thu dọn xong đồ thì đến thư viện.
Buổi sáng chủ nhật anh thường sẽ đi thư viện đọc sách, cuộc sống của anh vô cùng kỷ luật, anh không thích ngủ nướng, mọi thứ đều được anh lên kế hoạch một cách có trật tự.
Vì vậy, anh không muốn bất cứ điều gì phá hủy kế hoạch của mình.
Nhưng cuộc sống thường khiến chúng ta phải thất vọng.
Điển hình như lúc này anh đang đọc một cuốn sách, xung quanh rất yên lặng, anh nghe thấy tiếng chiếc ghế đối diện nhẹ nhàng kéo ra. Khi anh vô thức ngẩng lên, Châu Tố đã lọt vào trong tầm mắt của anh, cô mỉm cười, im lặng chào anh: "Hi ~"
Lục Giản: "...?"
Sáng nay Châu Tố vật vã bò dậy, sau đó chạy như bay đến thư viện chỉ vì để gặp được anh.
Mà Lục Giản thực sự bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô.
Sau đó Châu Tố đưa anh một tờ giấy ghi chú, anh nhìn thấy nó viết: [Lục Giản, mình hứa sẽ không làm phiền cậu đây, cậu có thể yên tâm học thoải mái ~]
Châu Tô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh thì sợ anh đuổi cô đi một cách không thương tiếc, nhưng anh lại đặt tờ giấy xuống, tiếp tục đọc sách mà không nói gì.
Anh thật sự vờ như cô vô hình.
Cô đi mượn cuốn sách rồi quay lại, sau đó lấy giấy và bút ra, bắt đầu vẽ vẽ trên đó.
Lục Giản không hề bị quấy rầy, yên lặng đọc sách hồi lâu, khi đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn thấy Châu Tố áp mặt vào lòng bàn tay của mình, lông mi dài đậy xuống, không kìm được ngủ thiếp đi.
Cuốn sách trong tay cô mới chỉ lật được vài trang mỏng.
Lục Giản im lặng bắt đầu thu dọn cặp sách, Châu Tố bị tiếng động nhỏ đánh thức, thấp giọng hỏi: "Cậu định rời đi à?"
"... Tôi đi ăn cơm."
"Vậy mình có thể đi chung không?"
Châu Tố thấy anh không nói gì thì hiểu là anh không từ chối, cô lập tức thu dọn sách, hấp tấp đi theo.
Hai người ra khỏi thư viện, Châu Tố ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, không khỏi híp mắt: "Hóa ra đi thư viện lại có thể cảm nhận được năng lượng tràn đầy như vậy."
Lục Giản vẫn luôn thờ ơ đột nhiên nói một câu: "Ở ký túc xá ngủ không ngon sao?"
Châu Tố: "..." Cô chột dạ sờ đầu, "Hôm nay mình dậy sớm quá nên hơi buồn ngủ."
Lục Giản không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
"Ăn cơm trưa xong cậu định làm cái gì?"
"Tiếp tục đi thư viện."
"Vậy được, lát nữa mình phải về rồi, hôm khác chúng ta lại hẹn đi thư viện chung nhé."
Hai người đi đến nhà ăn số hai, Châu Tố nói muốn ăn cơm cá nướng trên lầu, Lục Giản không phản đối, đi theo cô lên trên lầu.
Hai người gọi món xong thì đi tìm chỗ ngồi, vừa ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên --
"Lục Thần?"
Anh Mập và Tề Dịch cùng nhau đi ăn cơm, thấy Lục Giản và Châu Tố ngồi đối diện nhau thì ngạc nhiên há hốc miệng: "Hai, hai người các cậu..."
Châu Tố nhìn bạn họ, có chút ấn tượng: "Hi, các cậu là bạn cùng phòng của Lục Giản sao?"
"Đúng vậy," Anh Mập lập tức nhận ra Châu Tố, "Cậu là người hôm chương trình kết nối mặc váy mà hát rất hay đó đúng không?"
Châu Tố mỉm cười: "Ừm."
Anh Mập nhìn hai người bọn họ, nụ cười dần trở nên có chút xấu xa: "Hai người được lắm... "
Lục Giản: "..."
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, Anh Mập lập tức nói: "Vậy bọn tôi không quấy rầy hai người nữa, ăn trưa vui vẻ nhé."
Anh ta vỗ vai Lục Giản, nụ cười cực kỳ đầy ẩn ý sâu xa.
Anh Mập dẫn Tề Dịch chạy đi, "Lục Thần được lắm, ngoài mặt thì "tôi thích học tập", nhưng thật ra sau lưng chúng ta lại gây sóng to gió lớn như vậy! Tao nghe nói nữ sinh vừa rồi có rất nhiều nam sinh muốn xin phương thức liên lạc của cậu mà cô ấy không muốn cho đó, nhưng Lục Giản lại hẹn hò cùng người ta luôn rồi!"
Tề Dịch ngồi một bên nghe xong thì sắc mặt không tốt lắm: "Mày đừng nói nữa, tao đói chết rồi này."
Ở một bên khác, Châu Tố nhìn bóng lưng của hai người kia, không khỏi cong khóe miệng: "Bạn cùng phòng của cậu hình như hiểu nhầm chúng ta là loại quan hệ kia rồi."
Lục Giản: "... Không cần để ý bọn họ đâu."
Châu Tố ôm mặt nhìn anh, đột nhiên nghiêm túc gọi tên anh: "Lục Giản."
Lần trước ở buổi kết nối đó có mấy nam sinh ở lớp cậu muốn thêm Wechat của mình, nhưng đều bị mình từ chối."
Anh ngước mắt lên nhìn vào mắt cô.
Bờ môi đỏ của Châu Tố cong lên --
"Cho nên chỉ có cậu có Wechat của mình thôi, mình chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi mình cậu. Cậu có biết không?"
-
Chuyện Châu Tố thích Lục Giản rất nhanh đã truyền đến tai đám bạn của cô, khi bọn họ biết chuyện này đều rất ngạc nhiên: Người luôn được người ta theo đuổi như Châu Tố bây giờ lại lặn lội theo đuổi ngược lại một nam sinh?
Sau khi nghe ngóng, là Lục Giản, học bá khoa máy tính --
Là tên nổi tiếng đó?"
Mọi người nhao nhao hỏi: "Châu Tố cậu nghĩ thế nào thế, cậu ta không phải chỉ biết đọc sách thôi sao?"
Châu Tố nghe thấy lời chất vấn này của bọn họ thường khịt mũi khinh thường: "Các cậu thì biết cái gì."
Châu Tố phát hiện cô càng hiểu rõ Lục Giản càng thích anh hơn. Anh là người có kỷ luật và rất nghiêm khắc với bản thân, luôn đòi hỏi sự hoàn thiện từ bản thân trong học tập, hơn nữa còn có lòng cầu tiến, làm việc gì cũng cực kỳ chăm chú, cả người tỏa ra hào quang của học bá.
Mặc dù đôi khi anh rất thẳng tính và không hiểu phòng tình, nhưng anh có phong cách của một quý ông, luôn giữ khoảng cách với bất kỳ cô gái nào và không mập mờ dây dưa với họ.
Anh không giống những móng heo lúc nào cũng vờn quanh cô, cả người theo đuổi bám đuôi khiến cô phiền chán.
Châu Tố cũng không hiểu tại sao mình lại thích kiểu người như anh.
Nhưng trong chuyện tình cảm không có gì là logic cả. Cô thích một người cực kỳ trái ngược với tính cách của chính mình, định mệnh cũng đưa đẩy cô theo đuổi anh cả một chặng đường dài như vậy.
Châu Tố có được thời khóa biểu của Lục Giản, có những lúc không gặp được anh, cô sẽ đến lớp của anh, sau đó bám lấy anh, cùng anh đi thư viện. Cô không hề thích rubik nhưng vì Lục Giản, cô cái gì cũng đều chấp nhận thử.
Châu Tố cảm thấy có những lúc bản thân rất hèn mọn, cô chưa từng cúi đầu trước một nam sinh như vậy, mà đứng trước Lục Giản, cô lại giống như một tảng đá không che được lửa nóng.
Cô cảm giác như Lục Giản biết được tâm tư của cô, nhưng anh dường như vẫn chưa thích cô.
Ví dụ như có một lần, cô tham gia một cuộc thi hát, tối hôm đó cô mới anh đến xem cô biểu diễn, nhưng anh lại lấy lý do làm powerpoint để từ chối cô, hơn nữa anh cũng chưa từng chủ động tìm cô.
Châu Tố theo đuổi Lục Giản được một tháng, cô bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn.
Theo thường lệ tối thứ sáu là ngày câu lạc bộ rubik hoạt động, nhưng hôm nay tâm tình cô rất tệ, phân vân không biết có nên đi hay không.
Bởi vì buổi sáng hôm nay đi học, có bài tập nhóm nhỏ môn khẩu âm, cô đã chuẩn bị rất lâu, ba người còn lại trong nhóm cô đều nói là đang có việc bận rộn, cô thúc giục bọn họ tìm kiếm thông tin, bọn họ lấy rất nhiều lý do để không làm. Cuối cùng, 80% báo cáo tổng kết vẫn là cô làm, khi nộp bài thì giảng viên không hài lòng, phê bình bọn họ chuẩn bị bài không tử tế.
Tâm trạng không tốt, cô muốn ở ký túc xá.
Nhưng cuối cùng, để có thể nhìn thấy Lục Giản, cô vẫn miễn cưỡng ra ngoài
Khi cô đến phòng câu lạc bộ, đã có một vài người đến trước, Châu Tố nhìn thấy Nam Vân ngồi bên cạnh Lục Giản, hỏi anh về rubik. Nam Vân đang nở nụ cười, còn Lục Giản cũng không có vẻ gì là không vui.
Dường như trước đó Lục Giản cực kỳ không thích Nam Vân.
"Vậy Lục Giản, còn công thức này..."
Nam Vân nhẹ giọng hỏi, Lục Giản đang nghe thì nghe thấy tiếng giày Martin giẫm trên mặt đất, ngẩng đầu liền nhìn thấy Châu Tố kéo ghế đối diện ngồi xuống, sắc mặt rất tệ, không giống như thường ngày cười hì hì đến chào hỏi, thậm chí cô còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Lục Giản?"
Giọng nói của Nam Vân gọi Lục Giản đang ngẩn người tỉnh lại. Lục Giản và cô ta tục nói về chủ đề này, Nam Vân vừa lắng nghe, khóe mắt vừa liếc nhìn Châu Tố đang im lặng ở phía đối diện, tâm trạng rất vui vẻ.
Châu Tố nghe giọng nói của Lục Giản, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, càng ngày càng cảm thấy tức giận --
Dựa vào cái gì mà cô phải đối tốt với một tên mọt sách thối tốt như vậy chứ? Tâm trạng của cô tệ như vậy còn phải cố gắng vực tinh thần đến đây gặp anh, thế mà anh lại còn đang nói chuyện thân mật với nữ sinh khác như vậy, cô bị ngốc hay sao mà chạy thật xa đến đây để ăn dấm...
Nghĩ đi nghĩ lại, chóp mũi của chút ê ẩm, dường như ấm ức cả ngày hôm nay sắp trào ra.
Có một nam sinh thấy cô ngồi một mình, đi tới hỏi: "Châu Tố, sao cậu ngồi đây một mình ngẩn người thế? Có muốn tôi chỉ cậu cách chơi không?"
Lục Giản ngẩng đầu nhìn qua.
Châu Tố trừng Lục Giản một cái, trả lời nam sinh kia: "Không cần đâu."
Nam sinh kia "mặt mày xám xịt" rời đi, Nam Vân thấy vậy sợ Châu Tố lại muốn bám lấy Lục Giản, nhanh chóng hỏi Lục Giản thêm mấy vấn đề.
Trước đó Châu Tố tâm tình tốt còn xông xáo cố tình lại gần, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có tinh thần làm trò đấy.
Cô mở Wechat ra, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat cho đám bạn nói tối nay muốn đi bar. Bọn họ trêu chọc cô tối nay không đi câu lạc bộ rubik nữa hả, Lý Đình nhắn tin riêng hỏi cô; [Cậu đang ở đâu, tôi qua đó đón cậu rồi chúng ta đi TRA.]
Châu Tố trả lời tin nhắn.
Cô không muốn ngồi ở đây chờ đợi, cô vẫn chưa đến mức tự ngược đãi bản thân ở đây buồn bực ăn dấm.
Lục Giản ngốc nghếch xấu xa, không đáng.
Châu Tố cứ như vậy ngồi đối diện Lục Giản, toàn bộ quá trình gần mười lăm phút, cô không nói một lời, thái độ rất khác thường ngày.
Đến khi cô nhận được điện thoại của Lý Đình, cuối cùng cũng đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Lục Giản đang nói chuyện bỗng dừng lại, ánh mắt vô thức nhìn theo cô.
Anh thấy một chiếc xe máy mô tô màu đen đỗ ngoài cửa, một nam sinh lái chiếc xe đó. Châu Tố đi đến trước mặt anh ta, hai người nói vài câu, sau đó Châu Tố ngồi lên xe.
Chiếc mô tô rồ ga rời đi.
Ánh mắt Lục Giản trầm xuống, lông mày hơi nhíu lại.
Nam Vân thuận theo ánh mắt Lục Giản nhìn theo thì thấy cảnh này, trong lòng cũng vô vàng cảm xúc, cô ta tình thăm dò Lục Giản, mở miệng cười nói: "Châu Tố chơi với nhiều nam sinh thật đấy."
Động tác xoay rubik của Lục Giản dừng lại.
"Lúc bọn mình lên lớp, thường xuyên thấy nam sinh đến tìm Châu Tố, đào hoa của cấu ấy khiến bọn mình đều phải hâm mộ." Nam Vân cười.
Lục Giản hơi mím môi lại, đầu ngón tay tiếp tục xoay rubik.
Nam Vân thấy anh không có phản ứng, lại chuyển kiểu nói, "Lục Giản, mình nghe nói Châu Tố thích cậu đó. Thật ra Châu Tố là người rất tốt, lại còn xinh đẹp nữa, chỉ là mình thấy cậu ấy hay đi chơi với nhiều nam sinh..."
Lục Giản quay đầu nhìn Nam Vân, cô ta chột dạ, "Mình cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với cậu một câu thôi, hơn nữa cậu ấy không thích học tập, không giống như cậu..."
Thật ra cô ta muốn nói với Lục Giản, Châu Tố là một cô nữ sinh lẳng lơ.
Hơn nữa cô ta cũng cảm thấy Lục Giản không thích Châu Tố, căn bản là không thèm để ý đến.
Lục Giản không nhìn cô ta nữa, mấy giây sau anh lạnh nhạt nói: "Nói xong chưa?"
Nam Vân nghe thấy giọng nói lùng lùng xa cách của anh thì luống cuống, "Lục Giản, có phải cậu không tin mình không, mình học lớp bên cạnh lớp cậu ấy. Bình thường cậu ấy như thế nào mình và các bạn học đều nhìn thấy, mình chỉ sợ cậu bị cậu ấy ảnh hưởng..."
Lục Giản đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh tanh --
"Tôi có mắt, không cần cậu nhiều lời."