• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện 1:

Nụ hôn này dường như thiêu đốt nhiệt độ cơ thể hai người, Du Hàn dừng lại, khom người ôm ngang cô lên đi ra bên ngoài.

Bối Doanh Doanh núp trong ngực anh, nhịp tim cô lúc này đập như một chú hươu con chạy loạn, cô ôm cổ anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Du Hàn..."

Du Hàn cụp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cảm giác như có hàng nghìn con kiến đang bò trong lòng, anh trầm giọng nói: "Doanh Doanh, anh đã chờ lâu lắm rồi."

Giờ phút này mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều đang cuống cuồng kêu gào không thể kiềm chế được.

Mà Bối Doanh Doanh ngoại trừ tim đập thình thịch, thì cũng không biết phải làm gì hơn.

Anh bế cô đi về phía bồn tắm ngoài trời, hai người ngồi xuống bồn tắm, dòng nước ấm áp tràn ra bên ngoài, bao phủ cơ thể.

Anh một lần nữa ôm cô vào lòng, cô cảm thấy tầm mắt xung quanh trống trải thì cực kỳ xấu hổ cúi đầu xuống, ngón tay của anh vuốt ve vành tai đỏ hồng của cô, "Căng thẳng?"

"Ừm..."

"Yên tâm, không ai có thể nhìn thấy chúng ta ở đây đâu," anh khẽ cười, "Doanh Doanh chỉ cần -- thả lỏng, hưởng thụ là được rồi."

Anh nói: "Đêm nay cho dù em có cầu xin buông tha thế nào, cũng đều vô dụng thôi."

A...

Trong bồn tắm, hai người suýt làm đến bước cuối cùng, nhưng Du Hàn vẫn lựa chọn dừng lại. Anh với lấy khăn tắm để bên cạnh, quấn vòng quanh người cô rồi bế cô đi vào trong phòng.

Giường êm đệm ấm vẫn làm cho cho cô gái nhỏ có cảm giác an toàn hơn.

Ngón tay Du Hàn kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, lấy một hộp nhỏ bên trong ra.

Cô mở mắt ra nhìn, sau khi nhìn thấy đồ trong tay anh là cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Anh chuẩn bị cái này từ lúc nào..." Người này từ khi nào đã có ý định xấu này với cô rồi?

Anh mỉm cười, đưa hộp nhỏ đó cho cô, "Em mang vào cho anh đi."

Mặt cô lập tức đỏ bừng.

"Anh phiền phức quá đi..." Cô lầm bầm.

"Hay là không cần dùng nữa?"

Cô ngẩn người, anh sờ đầu cô, "Đồ ngốc, sao có thể không dùng được, em còn quá trẻ, anh không nỡ."

Sau đó, anh lần nữa hôn lên môi cô.

Bối Doanh Doanh vẫn luôn tò mò khi làm chuyện này sẽ có cảm giác gì, nhưng sau khi cô đích thân được trải nghiệm, cảm giác đầu tiên là -- đau.

Nhưng sau đó cơn đau cũng dần dần biến mất, theo sự dẫn dắt của Du Hàn, cô từ từ buông lỏng bản thân.

Hóa ra khi hai người hợp lại làm một lại có thể khiến cho lòng người thỏa mãn như vậy. Thế giới này, không ai có thể thân mật với đối phương hơn hai người bọn họ được.

Đã qua nửa đêm, Du Hàn ôm cô gái nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm. Cái giường ban đầu bây giờ đã không thể nằm ngủ được, anh ôm cô qua một căn phòng khác.

Hai người nằm xuống, anh ôm cô vào trong lòng, "Sao mà sức lực lại yếu thế này, đồ ngốc."

"Anh chỉ biết bắt nạt em thôi..." Cô yếu ớt bĩu môi, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, anh trầm giọng bật cười: "Được rồi, không bắt nạt em nữa, ngoan nào, đừng lộn xộn."

Cô hơi mím môi, làm loạn một lúc rồi cũng ngoan ngoãn, "Du Hàn... Ngày mai em muốn ngắm mặt trời mọc."

"Hửm? Còn muốn ngắm?" Anh nhổm người dậy tắt đèn trên đầu giường, "Nhưng tối nay ngủ trễ quá, ngày mai em không dậy nổi thì làm sao đây?"

"Vậy anh gọi em dậy, được không anh?"

"Được... Em mau nhắm mắt ngủ đi." Anh hôn lên môi cô một cái.

Cô cười nhắm mắt lại, Du Hàn nhìn gương mặt dần dần chìm vào giấc ngủ của cô, anh nắm lấy tay cô, sờ thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

Mặt mày anh dần trở nên mềm mại.

Đêm nay, cuối cùng cô cũng thật sự trở thành cô gái của anh rồi.

Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn xám xịt, Du Hàn nâng người dậy tắt báo thức trên đầu giường, anh nhìn cô gái nhỏ vẫn đang say sưa ngủ, vẻ mặt cô có hơi mệt mỏi.

Anh do dự một lúc, vuốt mái tóc mềm của cô, nhẹ nhàng lay cánh tay của cô, định gọi cô dậy.

Anh vốn không nỡ sớm như vậy đã đánh thức cô, nhưng lại lo lắng lát nữa cô tỉnh dậy phát hiện mình đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc, có thể sẽ ầm ĩ với anh.

Bối Doanh Doanh không đeo máy trợ thính, lúc này cô cảm nhận được có người đang lay cô, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt đang cười của Du Hàn.

Khóe môi cô hơi cong lên, chủ động ôm anh, "Chào buổi sáng Du Hàn..."

Du Hàn dùng tay ra hiệu hỏi cô có muốn đi ngắm mặt trời mọc không, cô gật đầu, làm nũng với anh: "Anh bế em đi rửa mặt đi."

Anh đứng dậy bế cô lên, sau khi rửa mặt xong, cô đeo máy trợ thính lên, duỗi lưng một cái.

Sau đó Du Hàn từ phía sau ôm cô, "Em có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc nữa."

"Không buồn ngủ lắm..." Cô nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Chỉ là eo em hơi nhức..."

Anh bật cười, "Được rồi, lát nữa về sẽ giúp Doanh Doanh xoa bóp eo." Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, "Tối hôm qua -- Doanh Doanh rất ngoan."

Cái gì cũng nghe anh.

Mặt cô đỏ lên, "Ngắm mặt trời mọc thôi..."

Biệt thự Vân Đỉnh của bọn họ đang ở cũng là một nơi tuyệt vời để ngắm bình minh, không cần đi bộ xa mà có thể ngắm nhìn trực tiếp từ bên trong qua cửa kính trong suốt sát đất.

Cô lấy máy ảnh đi ra ngoài ban công, lúc này mặt trời sắp mọc, phía sau ngọn núi như ẩn chứa một kho báu khổng lồ bằng vàng, sáng lấp lánh.

Cô nhanh chóng chụp vài tấm ảnh, "Du Hàn, anh nhanh qua đó đứng đi, em chụp cho anh vài tấm nhé?"

Du Hàn bình thường không thích chụp ảnh, nhưng chỉ cần là yêu cầu của cô anh sẽ đồng ý vô điều kiện. Cô chụp mấy tấm, trong bức ảnh, vì đứng ngược sáng mà cả người của Du Hàn chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt, nhưng vẫn không làm mất đi thần thái của anh.

Cô chụp xong, đột nhiên chạy đến trước mặt anh, nhón chân lên mổ lên cằm anh một cái, không tiếc lời khen ngợi anh, "Du Hàn đẹp trai quá đi mất ~"

Anh không khỏi bật cười, ôm lấy bả vai của cô, "Sao mà em đáng yêu thế hả?"

"Du Hàn, anh mau nhìn đi, mặt trời mọc rồi!"

Ánh sáng vàng tràn xuống, chiếu lên gương mặt của hai người, khung cảnh bình minh, vô cùng hùng vĩ.

Bối Doanh Doanh mỉm cười, "Em nhớ đến lần trước anh dẫn em đến đây ngắm mặt trời mọc."

Không ai có thể ngờ được, khi đó bọn họ là bạn học, hôm nay lại là người yêu sắp trở thành bạn đời cùng nhau bước vào hôn nhân.

Thời gian, thật sự trôi qua rất nhanh.

Hai người ngắm bình minh xong, mặt trời lên cao, nắng ngày lúc càng lớn, cô nhanh chóng trốn vào trong phòng, một lúc sau có người đến gõ cửa, là nhân viên dọn vệ sinh, còn có cả người phục vụ bữa sáng đến tận phòng, đây là bữa sáng đã đặt trước ở nhà hàng Tây hôm qua.

Lúc ăn sáng, Bối Doanh Doanh nhận được cuộc gọi video của Viên Man Hà.

Hở?

Cô nhanh chóng ấn nhận, Bối Hồng và Viên Man Hà ở bên kia cũng đang ăn sáng: "Bố mẹ."

"Ài, mẹ còn tưởng hai con còn chưa dậy chứ." Viên Man Hà mỉm cười.

Du Hàn ngồi xuống bên cạnh Bối Doanh Doanh, cũng chào hỏi hai người qua điện thoại, Bối Hồng nhìn thấy Du Hàn, ý cười không giảm: "Thế nào rồi Tiểu Hàn, video của chúng ta có giúp cháu cầu hôn thành công không?"

Bối Doanh Doanh:???

Cô xấu hổ: "Bố mẹ... làm gì có ai sáng sớm gọi điện thoại hỏi chuyện này." Không ngờ hai người bọn họ "nhiều chuyện" như vậy.

Viên Man Hà mắng yêu cô, "Sao lại không, chuyện quan trọng trong cuộc đời của con gái mẹ, mẹ không thể hỏi một chút sao? Thiệt là."

Du Hàn ôm vai cô gái nhỏ, dịu dàng cười một tiếng: "Thành công ạ, Doanh Doanh đã đồng ý lấy cháu, cũng cảm ơn chú và dì đã giúp cháu chuyện này."

Bố mẹ Bối nghe thấy vậy, đều vui vẻ ra mặt.

"Bố mẹ, hóa ra chuyện Du Hàn chuẩn bị bất ngờ cho con mọi người cũng tham gia, mà lại còn giúp anh ấy giấu con nữa chứ..."

"Không thì thế nào, chẳng lẽ con muốn chúng ta giống như trước đó ngăn cản hai đứa, rồi không cho hai đứa kết hôn sao?"

Cô vội vàng phản bác: "Như vậy không được!"

"Tiểu Hàn con thấy dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác ngốc nghếch này của con bé chưa? Lớn như vậy rồi còn giống như đứa trẻ con vậy." Ngoài miệng Viên Man Hà có vẻ "ghét bỏ" nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương.

Bối Hồng nói: "Các con ăn cơm đi,ở bên ngoài chơi vui vẻ, đến lúc về thì đến nhà —— lấy sổ hộ khẩu."

Sau khi cúp điện thoại, Bối Doanh Doanh còn hơi sững sờ, nhẹ giọng thì thào: "Lấy, lấy sổ hộ khẩu để làm cái gì?"

Anh hỏi ngược lại cô: "Em cảm thấy để làm gì?"

"Nhưng mà... Chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn sớm vậy sao?" Cô còn tưởng rằng phải làm lễ cưới trước, việc lấy giấy chứng nhận sẽ phải mất một khoảng thời gian.

"Sớm sao? Anh không hề cảm thấy sớm chút nào." Du Hàn không cười nữa, cắt một lát bánh mì nướng, hạ giọng nói, "Nếu Doanh Doanh không muốn, vậy thì quên đi vậy, qua một thời gian nữa tính tiếp."

Cô nghe hiểu ý trong lời nói của anh, lập tức ôm lấy anh, có chút hoảng hốt: "Không phải em không muốn... Mà là em chưa chuẩn bị kỹ tâm lý, nhưng em —— muốn kết hôn với anh mà."

Dù sao sớm hay muộn người mà cô lấy cũng là anh, nhận giấy kết hôn sớm một cũng cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Cô cũng biết, Du Hàn là chú khỉ nhỏ gấp gáp. Người khác yêu đương một thời gian lâu như vậy, có lẽ sẽ có chút buồn chán lạnh nhạt, nhưng anh ngày càng yêu cô hơn.

Anh cố nén nụ cười nơi khóe miệng, nắm cằm cô hôn thật sâu, sau đó giọng khàn khàn lẩm bẩm: "Chuẩn bị tinh thần thì đã muộn rồi, sớm đóng mộc một chút sẽ tốt hơn."

"Ừm..." Cô mỉm cười, "Em còn cho rằng anh bận rộn công việc, sẽ không sốt ruột kết hôn."

"Cưới em là chuyển quan trọng nhất trong cuộc đời này. Không có chuyện gì có thể ngăn cản được."

Cô gật đầu, hất cằm, bắt đầu đặt câu hỏi: "Vậy sau khi kết hôn, ai làm việc nhà?"

Du Hàn: "Một thời gian nữa nhà bên sửa xong, sẽ mời mấy cô giúp việc, lúc anh ở nhà anh sẽ làm. Bà Du mười ngón tay không cần dính nước."

Cô tiếp tục hỏi: "Vậy ai quản tiền?"

Du Hàn: "Toàn bộ tiền đều là do em quản, anh cũng là em quản."

Đàn ông vừa mới kết hôn đúng là miệng ngọt như vậy, vừa mở miệng lập tức cái gì cũng hứa được.

Cô "hừ hừ" hai tiếng, "Vậy bây giờ em tạm thời tin tưởng anh."

Du Hàn thấy dáng vẻ kiêu ngạo này của cô, sờ sờ đầu cô, đuôi lông mày nhướng lên, mỉm cười: "Ừm, sau khi cưới cho em kiểm duyệt."

Sau khi ăn sáng xong, hai người đi dạo một vòng quanh khu danh lam thắng cảnh ở núi Thiên An, sau đó còn đi cáp treo, buổi chiều thì xuống núi.

Hai người về đến nhà họ Bối, Du Linh và Viên Man hà đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, thấy bọn họ trở về, bảo hai đứa cùng ngồi xuống tâm sự.

Du Linh sau khi biết tin Du Hàn cầu hôn thành công, bà cười không khép được miệng: "Tiểu Hàn của chúng ta có thể lấy được Doanh Doanh là phúc của thằng bé."

"Hai đứa bé có thể thích nhau là tốt rồi, chúng ta làm trưởng bối đều vui vẻ."

Bối Doanh Doanh cũng rất trịnh trọng nói với Du Linh: "Dì Du, cháu và Du Hàn sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc, dì yên tâm."

"Được —— "

Viên Man Hà nói, tối nay có một buổi tiệc, là một buổi mừng thọ bố của một tổng giám đốc công ty nào đó, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là đàn anh ngày xưa của Bối Hồng, quan hệ rất thân thiết, tối nay mời nhà bọn họ tham dự.

Bà nói hôm nay vừa ăn một chút đồ lạnh, nên bây giờ người có chút khó chịu, không muốn tham gia, bảo Du Hàn đi thay bà, cùng Bối Doanh Doanh tham dự.

Hai người đồng ý.

Buổi tối, Du Hàn đến nhà đón Bối Doanh Doanh, cô đã trang điểm rồi thay một bộ váy đi dự tiệc.

Lúc hai người đến nơi tổ chức tiệc, Bối Hồng đến tìm bọn họ, dẫn hai người đi chào hỏi với nhân vật chính của buổi tiệc, những người có mặt ở đây bây giờ mới biết hóa ra đây là cô con gái thứ hai của nhà họ Bối.

Không ngờ bây giờ Bối Doanh Doanh đã trở nên duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người như vậy.

Mọi người xì xào bàn tán: "Nhưng người bên cạnh là ai thế? Sao chưa từng nhìn thấy bao giờ, là con trai nhà ai?"

"Đúng đó, không hề có chút ấn tượng nào luôn, không phải là bạn trai đấy chứ?"

"Sao có thể được, vừa rồi rõ ràng chính tai tôi nghe thấy Tổng giám đốc Bối nói sắp có con rể rồi."

"Xem ra người này lai lịch không nhỏ? Chắc đây cũng là thông gia thương mại nhỉ?"

"Hơn một nửa những cuộc thông gia thương mại đều không có cái gì gọi là tình yêu chân thật đâu."

Một bên khác, Du Hàn và Bối Doanh Doanh hoàn toàn không biết bản thân trở thành tiêu điểm bàn luận của những người khác, sau khi Bối Hồng rời đi xã giao với những đối tác làm ăn của mình, Du Hàn cùng cô gái nhỏ đi đến một góc không có người chọn đồ ngọt.

"Tớ muốn ăn cái có xoài..."

"Còn cái này, cái này nữa, hì hì..."

Du Hàn quay đầu nhìn cô, khẽ gõ lên cái mũi của cô: "Mèo nhỏ tham ăn."

Cô đang ăn bánh kem, không ngờ một lúc sau có một chàng trai tiến lên chào hỏi với Du Hàn: "Cậu là Du Hàn của Phong Cao sao?"

"Chào anh, anh Doãn."

Hóa ra đây là đối tác làm ăn trước đó Phong Cao từng bàn bạc hợp tác, mặc dù tiếc là cuối cùng không thể hợp tác, nhưng người này đánh giá Du Hàn rất cao, một chàng trai trẻ tuổi như vậy đã có cái nhìn xa và dự gan dạ như vậy rồi,

Du hàn giới thiệu Bối Doanh Doanh với anh ta, "Đây là vợ chưa cưới của tôi."

"Hóa ra cô hai nhà họ Bối và cậu là..." Anh ta cụng ly với hai người họ, mỉm cười, "Đúng là một đôi do ông trời tác hợp."

Hai người trò chuyện với nhau, một lúc sau Bối Hồng cũng đi tới, muốn dẫn Du Hàn đi làm quen với mấy vị tổng giám đốc, mọi người trong giới kinh doanh ở thành phố T đều biết đến nhà họ Bối, Du Hàn được Bối Hồng giới thiệu, đồng nghĩa với việc đi đường tắt, cộng thêm thực lực của bản thân, tối nay hiển nhiên đây là cơ hội tốt mở rộng mối quan hệ.

Bối Doanh Doanh không tham gia vào chuyện làm ăn, tự mình qua một chỗ chờ đợi.

Cô lấy một ly nước ép lựu, chậm rãi đi ra bên ngoài sảnh tiệc vắng người, ra bên ngoài hơi lạnh của điều hòa dần dần hòa tan vào không khí, gió mát của đêm hè oi bức phủ lên làn da của cô.

Suy nghĩ của cô dần bay cao, đến khi sau lưng có một giọng nói của một cô gái kéo cô trở lại ——

"...Bối Doanh Doanh?"

Cô quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ mặc váy đen cúp ngực ngắn, khuôn mặt trang điểm rất tỉ mỉ.

Người này nhìn có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát cô không nhớ nổi là ai.

Người phụ nữ kia nhìn thấy Bối Doanh Doanh, cũng giật mình, sau đó cất bước đi về phía cô, sắc mặt không hề dao động: "Đúng là em rồi."

Trong đầu Bối Doanh doanh bỗng lóe lên cái gì đó, đột nhiên cô nhớ ra tên của người này.

Kế Khê.

Bạn gái bí mật trước kia của Hứa Chi Hạo.

Trong chốc lát Bối Doanh Doanh không nhận ra Kế Khê, chị ấy đã thay đổi rất nhiều, lần đầu nhìn thấy Kế Khê, chị ấy là một cô gái thanh tú đơn thuần, dường như vẫn hết vẻ ngây thơ. Hôm nay Kế Khê mặc bộ váy gợi cảm, cộng thêm thoa đôi môi màu đỏ rực, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. [1276412]

Nhưng một thứ duy nhất vẫn chưa thay đổi là, không khí lúng túng giữa hai người bọn họ.

Kế Khê đứng trước mặt cô, hơi lắc lư ly rượu đỏ trong tay: "Chẳng lẽ em quên chị là ai rồi à?"

Bối Doanh Doanh hơi mỉm cười, "Chào chị, chị Kế Khê... Hôm nay chị cũng đến đây tham gia bữa tiệc này sao?"

Cô ta nhếch môi, vén tóc ra sau tai: "Chị là con dâu của người chủ bữa tiệc này, em cảm thấy thế nào?"

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

Hóa ra Kế Khê lắc mình biến hóa thành vợ của tổng giám đốc của xí nghiệp Húc Dương, nhưng mà rõ ràng vừa rồi cô nghe nói... Tổng giám đốc của Húc Dương năm nay đã bốn mươi mấy, trước đó còn từng kết hôn?

Kế Khê thấy sắc mặt Bối Doanh Doanh thoáng thay đổi, cảm giác giống như bị một con dao đâm vào lòng, nụ cười trên môi cô ta rộng thêm mấy phầm: "Sao nào? Lạ lắm sao? Em cũng cảm thấy chị vào được nhà họ Lâm, là do bò lên giường của tổng giám đốc?"

"Không phải..."

Kế Khê xoay người, chậm rãi đi đến trước bể bơi, giọng của cô ta rất nhẹ, "Năm nay chị cũng sắp ba mươi tuổi rồi, cũng không phải ở độ tuổi thanh xuân gì nữa, thay vì ngồi đó lo lắng cho tương lai, không bằng tùy tiện tìm một người có thể dựa vào, không cần biết là có thích hay không, thì cũng coi như không phải lo lắng khi về già nữa, không phải sao?"

Bối Doanh Doanh nghe vậy, cô không thể ngờ những lời này là từ miệng Kế Khê nói ra.

Trong ấn tượng của cô, Kế Khê không phải là một cô gái như vậy.

Kế Khê ngoái lại nhìn cô rồi cười lạnh vài tiếng: "Không phải ai cũng như em đâu, cô hai nhà họ Bối à. Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, cơm áo không phải lo lắng, có bố mẹ cưng chiều, tốt nghiệp trường danh giá, rồi tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy. Có được một tình yêu đích thực, còn có một người không đòi hỏi đáp lại bất kỳ điều gì, vẫn luôn âm thầm bảo vệ. Không giống như chị, chỉ có một cuộc đời rẻ mạt, vĩnh viễn bị người ta chà đạp.

Môi của Kế Khê run rẩy.

Bối Doanh Doanh nắm chặt ly thủy tinh trong tay, một lúc sau mới lên tiếng: "Số mệnh của mỗi người đều không phải do ông trời quyết định, tại sao chị lại phải coi thường bản thân như vậy."

“Coi thường bản thân?” Kế Khê không nhịn được bật cười. “Em cho rằng chị không muốn sống một cuộc sống như em sao? Là do số mệnh của chị không cho phép. Bạn trai của chị toàn tâm toàn ý yêu em, mà chị thì sao đây? Ngủ cùng với người ta rồi còn bị người ta chà đạp như vậy, em có từng trải qua cảm giác cực kỳ thích một người, nhưng kết quả người đó phải coi em như một người thế thân cho một cô gái chưa, chuyện này châm chọc đến nhường nào chứ."

Kế Khê đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, sắc mặt lạnh dần, "À đúng rồi, người coi chỉ là thế thân, chắc hẳn em cũng quen biết nhỉ, đúng không? Em sẽ không quên anh ta rồi chứ?"

"Bối Doanh Doanh, từ trước đó chị đã hình thấy ảnh của em trong điện thoại của Hứa Chi Hạo, chị phát hiện hóa ra bản thân mình trong lòng anh ta chỉ là vật thế thân, em có biết ngày đó khi chị nhìn thấy em, chị đã hận em đến mức nào không? Ở quán karaoke, chị nhìn thấy anh ta vì em mà ghen tuông, ngay cửa ra vào muốn hôn em... Em nói xem em đã dùng bùa mê thuốc lú gì, khiến anh ta nhớ mãi không quên như vậy?"

Bối Doanh Doanh cũng không phải quả hồng mềm mặc người người ta nắm bóp, lúc này cô nghe thấy suy nghĩ của Kế Khê về mình như vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Kế Khê: "Em và chị thì có quan hệ gì, chị dựa vào đâu mà chất vấn em? Lúc đó em cũng không biết Hứa Chi Hạo thích em, càng không biết hai người là bạn trai bạn gái. Nếu như chị một mực cho rằng là do em quyến rũ anh ta, vậy thì tùy chị thích nghĩ như nào thì nghĩ."

Kế Khê nhíu mày: "Nếu như không phải em cho Hứa Chi hạo hy vọng, sao anh ta có thể vẫn luôn mong ngóng có được em như vậy? Em và Hứa Chi Hạo, đều không phải loại người tốt lành gì, dù sao cuối cùng các người cũng không bị thiệt hại cái gì, còn chị là nạn nhân của hai người!"

Kế Khê hận Hứa Chi Hạo thấu xương, lúc này cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh, đã đổ toàn bộ uất hận lên người cô.

"Nạn nhân? Nhưng đây cũng không phải là lý do để chị đứng trước mặt em gào thét."

Bối Doanh Doanh cảm thấy buồn cười, "Chẳng lẽ chị hy vọng em sẽ xin lỗi chị sao?"

Lúc đầu Bối Doanh Doanh đúng là có chút áy náy với Kế Khê, dù sao cũng gián tiếp bởi vì cô, Kế Khê với bị tổn thương, nhưng lúc này kế Khê dường như muốn đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu cô.

Cô thực sự bị sốc.

Kế Khê nghẹn ngào không nói nên lời, đầu ngón tay siết chặt ly thủy tinh đến trắng bệch, sự đố kỵ trong lòng đang hừng hực bùng cháy như muốn thiêu đốt cô ta —— dựa vào đâu mà từ đầu đến cuối Bối Doanh Doanh vẫn luôn sống tốt hơn cô ta, cô ta có chỗ nào kém hơn chứ, tại sao Hứa Chi Hạo lại không nhìn cô ta một cái!

Bối Doanh Doanh lui về sau một bước: "Em đi về trước."

Cô muốn đi, bất ngờ Kế Khê đột nhiên giống như lên cơn điên, nắm lấy tay của cô: "Bối Doanh Doanh, em có ý gì? Lúc trước em và Hứa Chi Hạo tổn thương chị như vậy, bây giờ em dùng thái độ này với chị sao?!"

Sức của Kế Khe không nhỏ, Bối Doanh Doanh không đứng vững, mắt thấy bản thân sắp rơi vào trong bể bơi.

"Ào" một tiếng

——

Cô rơi vào trong nước, bất ngờ là có cả Kế Khê không kịp phản ứng cũng bị mất đà rơi xuống bể bơi.

Trong sảnh tiệc, Du Hàn và Bối Hồng chào hỏi với mấy người đồng nghiệp xong, chậm rãi đi về phía trước, "Những người này sau này cháu cũng có thể quen biết một chút, nói không chừng sẽ giúp ích được cho công ty của cháu." Bối Hồng nói.

"Cảm ơn chú." DU Hàn đảo mắt một vòng quanh sảnh tiệc, cũng không thấy bóng dáng của Bối Doanh Doanh ở đâu.

Bối Hồng vỗ vai của anh, "Đi đi, tìm Doanh Doanh đi, không có ai ở bên cạnh chắc con bé đang nhàm chán đấy."

"Vâng."

Du Hàn đi lên trước, không khỏi khẽ cười.

Cô nhóc nghịch ngợm này chạy đi đâu ăn vụng bánh kem rồi?

Anh đi về phía trước, thấy một người đàn ông trung niên bụng phụ từ hướng ngược lại đi tới, lông mày nhíu lại sắc mặt nặng nề hỏi người phục vụ bên cạnh: "Phu nhân lại chạy đâu rồi?"

"Tổng Giám đốc Lâm, tôi không biết..."

Người đàn ông nghe vậy thì nổi giận đùng đùng tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, sau khi ông ta rời đi, mấy người phục vụ thì thầm nói chuyện: "Có phải Kế Khê lại gây chuyện khiến tổng giám đốc Lâm tức giận không?"

"Ai mà biết được, bây giờ tôi nhìn thấy cô ta là thấy xúi quẩy rồi, tiểu tam leo lên được chỗ của phu nhân mà vẫn còn trâu bò như vậy."

Du Hàn nghe thấy tên Kế Khê, cảm thấy có chút quen tai, mà lời sau đó nhắc đến thân phận của cô ta.

Phu nhân?

Anh cũng thấy có chút buồn bực.

Du Hàn tiếp tục đi về phía trước tìm Bối Doah Doanh, đi dạo một vòng vẫn không thấy cô ở đâu, anh hỏi một người phục vụ ngẫu nhiên: "Xin hỏi, tối nay anh có nhìn thấy một cô gái mặc váy màu vàng, cao khoảng một mét sáu..."

Du Hàn miêu tả xong, người phục vụ nghĩ một lúc: "Hình như có một vị tiểu thư như vậy, cô ấy đi về phía bể bơi."

"Được rồi, cảm ơn."

Anh đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng người hô lớn: "Có ai không, có người rơi xuống nước rồi!!!"

Lông mày anh nhíu lại, trái tim đột nhiên trùng xuống, co chân chạy về phía bể bơi, anh thấy một bóng dáng đang vùng vẫy trong nước, anh tập trung nhìn kỹ dáng vẻ của người vừa rơi vào trong nước kia, lập tức nhảy xuống, hô to: "Doanh Doanh, Doanh Doanh!"

Bối Doanh Doanh biết bơi một chút, nhưng vì vừa rồi đột nhiên rơi xuống nước, cô bị sặc nước, trong lúc hoảng loạn, bỗng nhiên có một lực tóm lấy eo cô. Du Hàn ôm cô bơi về phía thành bể bơi, kéo cô lên bờ.

Mà Kế Khê cũng được mấy người giúp việc cứu.

Bối Doanh Doanh ho sặc sụa, cả gương mặt đỏ bừng, cảm giác như vừa một cô gần như đã ngạt thở, lúc này nhìn thấy Du Hàn, chóp mũi đau nhức, vùi đầu vào trong lòng anh, níu chặt quần áo của anh: "Du Hàn..."

"Đừng sờ, đừng sợ, có anh ở đây rồi, không sao đâu." Du Hàn vỗ về cô, cánh tay ôm cô của anh còn đang run rẩy. Cơn hoảng hốt vẫn chưa nguôi ngoai, dường như anh vừa trở về cái đêm lạc mất cô trong rừng nhiều năm về trước.

Du Hàn cố gắng đè nén cảm xúc tàn bạo đang dâng lên, giây phút vừa rồi anh dường như suýt mất cô, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cô gái nhỏ trong lòng anh vẫn đang nức nở, anh nhìn Kế Khê cách đó ba mét vẫn đang không ngừng ho khan, trong đôi mắt dần dần nhiễm vẻ nham hiểm.

Anh nhận ra cô ta là ai rồi.

Tất nhiên anh sẽ không tin đây là do ngoài ý muốn.

Sau khi cảm xúc của Bối Doanh Doanh chầm chậm dịu lại, Du Hàn nhẹ nhàng buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Em ngồi đây chờ anh."

Anh đứng lên, bước về phía Kế Khê, Kế Khê ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặt lạnh tanh, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến cô ta lạnh sống lưng, cũng biết lần này đã làm lớn chuyện.

"Cô kéo Bối Doanh Doanh xuống nước, đúng không?" Anh chất vấn.

Kế Khê lập tức lúng túng phủ nhận, "Không phải tôi..."

Du Hàn đứng vững trước mặt cô ta, không để ý bên cạnh vẫn còn rất nhiều người giúp việc đứng xung quanh, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ta, kéo cô ta lên, giọng nói trầm thấp đè nén sự tức giận tột độ ——

"Nếu cô không ngại rơi xuống nước một lần nữa, thì nên thành thật khai báo cho tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK