Một câu "Có thích tôi không" của anh, dương như kéo cô vào trong vòng xoáy, khiến đầu óc cô trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ được.
Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, tim cô như muốn nhảy lên tận cổ họng. Lúc mở miệng, giọng của cô run run: "Mình..."
Du Hàn ôm cô, xoay người đè cả người cô vào tủ đựng đồ trước mặt. Anh vươn tay ra vuốt ve cằm của cô, giống như đang trêu chọc một con mèo nhỏ, "Hửm?"
Thái độ của anh rất mạnh mẽ, như thể đang trong tình huống bắt buộc.
Cô cúi gằm gương mặt đỏ bừng của mình xuống, bối rối không biết nên nói thế nào, anh nâng mặt của cô lên, đột nhiên cúi người xuống.
Hai mắt cô mở lớn, nhìn anh không ngừng tiến lại gần.
Ba mươi centimet...
Hai mươi centimet...
Mười centimet...
Vào khoảnh khắc môi của hai người gần trong gang tấc, bỗng có một tiếng "Cạnh" vang lên ——
Hai người cùng nhìn về phía cửa, một nam sinh mặc quần áo thể thao đeo túi xách, ngây người đứng ở cửa ra vào. Người đó cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ.
Xin chào.
Tạm biệt... Chờ một chút, tôi còn có thể rời đi được không...
Cảnh tượng mập mờ của bọn họ bị người khác nhìn thấy, Du Hàn buông lỏng tay ôm cô ra, lùi lại một bước.
Anh chửi thầm trong lòng.
Mặt của Bối Doanh Doanh càng đỏ hơn nữa, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, xấu hổ muốn khóc quá [QAQ].
Sao lại bị người ta bắt gặp cơ chứ...
Nam sinh kia nhìn ánh mắt lạnh như băng của Du Hàn, mạo hiểm tính mạng đi về phía trước mấy bước, nhanh chóng lấy chai nước trong tủ đựng đồ, sau đó không dám quay đầu nhìn lại, chạy thật nhanh ra ngoài, sợ một giây sau sẽ bị giết người diệt khẩu.
Dáng vẻ này của cậu ta, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên thấy.
Du Hàn: "..."
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy giờ phút này có làm cái gì cũng không còn bầu không khí như ban nãy, ngược lại còn dọa cô sợ. Anh sờ sờ đầu của cô, thản nhiên nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Cô xấu hổ không dám nhìn anh: "Ừm..."
Hai người đi ra ngoài, tập hợp với năm người còn lại, mọi người nhìn hai người, một người mặt đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, trong đầu xuất hiện những hình ảnh con heo không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi.
Hai người này nói chuyện cũng nhanh thật đấy.
Mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói toạc ra, cười nói vui vẻ đi ra khỏi địa điểm thi, Kỷ Diệu kéo tay Bối Doanh Doanh, cười hi hi như một tên trộm, "Mặt cậu đỏ thành ra thế này rồi, thành thật khai báo mau có phải hai người làm chuyện gì xấu không?"
"Cậu đừng nói lung tung..."
"Mình có nói lung tung hay không, không phải cậu tự rõ sao?"
Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện vừa rồi bị cắt ngang.
Nếu như, nếu như người kia không đi vào, có phải Du Hàn sẽ —— hôn cô không?
Cô nghĩ như vậy.
Đầu cô như muốn nổ tung.
Gò má lại đỏ rực lên giống như quả cà chua chín mọng nước...
Hôn... cô chưa từng tưởng tượng cảm giác hôn sẽ thế nào, hơn nữa vừa rồi không phải cô không hề có ý định đẩy anh ra sao?!
Hu hu hu cô muốn chui đầu xuống đất quá.
Khúc nhạc dạo ngoài ý muốn trôi qua, buổi trưa bon họ bàn bạc ai về nhà người nấy nghỉ ngơi trước, sau đó tối nay sẽ tổ chức ăn mừng.
Bối Doanh Doanh cùng Du Hàn về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bối Sơ Nhan từ phòng khách truyền đến.
Cô đi vào trong, thấy Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha, ngẩng cao cái cằm bị thương, còn Viên Man Hà đang xử lý vết thương cho Bối Sơ Nhan.
"Ôi, Doanh Doanh trở về rồi à!" Bối Hồng cười cười, ông đứng lên đi đến bên cạnh con gái nhỏ, ôm lấy con gái ngồi xuống ghế sô pha, "Hôm nay con gái của bố thật sự khiến cho bố và mẹ cực kỳ vui mừng, không ngờ trong cơ thể nhỏ nhắn này lại cất giấu một năng lượng lớn như vậy."
Viên Man Hà dừng động tác trên tay, nhẹ nhàng véo mặt Bối Doanh Doanh: "Đúng vậy, Doanh Doanh rất giỏi."
Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh nhìn bố mẹ khen Bối Doanh Doanh, trong lòng tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên. Cô ta nghĩ đến việc hôm nay bản thân không chạy hết đoạn đường, còn bị Bối Doanh Doanh vượt mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bối Doanh Doanh nhìn thấy một mảng lớn bị trầy da trên mặt Bối Sơ Nhan, cô nhíu mày, quan tâm hỏi thăm: "Chị bị sao thế?"
"Không cẩn thận ngã, ai da, hôm nay mẹ còn nói với bố con chắc là Nhan Nhan đó, càng chạy càng nhanh, không ngờ người chạy đến là Doanh Doanh." Viên Man Hà nói đùa.
Bối Doanh Doanh ngượng ngùng cười một tiếng, cô thấy Bối Sơ Nhan khó chịu nhưng lại chỉ có thể kìm nén, "Không sao đâu, chị cũng rất giỏi mà, cũng đã chạy sắp đến điểm cuối cùng rồi, chỉ là thực sự quá mệt không thể tiếp tục chạy mà thôi."
Hôm nay trước khi bắt đầu cuộc thi, Bối Sơ Nhan còn cười nhạo Bối Doanh Doanh không biết có thể chạy hết đoạn đường đó không. Nhưng cô ta không thể ngờ bản thân bị vả mặt nhanh như vậy, cuối cùng người không thể kiên trì chạy đến cùng lại là cô ta.
Bối Sơ Nhan cảm thấy bản thân lại bị Bối Doanh Doanh nhục nhã một lần nữa.
Cô ta khóc thút thít, giả vờ yếu đuối với mẹ: "Mẹ ơi, con đã cố hết sức rồi..."
"Được rồi, mẹ biết rồi."
Bối Hồng vỗ vai Bối Doanh Doanh, mỉm cười: "Tối nay con gái của bố muốn ăn gì nào? Hay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?"
"Chắc là không được rồi ạ,... Tối nay con và cả đội đi ăn mừng."
Viên Man Hà nở nụ cười, "Bây giờ Doanh Doanh đã sáng sủa hơn rất nhiều, giao lưu nhiều bạn bè cũng rất tốt. Không sao cả, vậy thì ngày mai cả nhà chúng ta đi ăn sau."
Sau khi xử lý vết thương xong, Bối Sơ Nhan được người giúp việc đỡ đi lên lầu, Bối Doanh Doanh nhìn thấy vết thương trên đầu gối của chị ta thì giật mình, thật sự rất đáng thương.
Mà sau đó mẹ cũng bôi thuốc bột trắng Vân Nam cho cô, mẹ sợ hôm nay cô vận động quá sức ngày mai sẽ bị đau cơ. Sau khi bôi thuốc xong xuôi, mẹ bảo cô cũng lên lầu nghỉ ngơi một chút, trưa nay ngủ một giấc thật thỏa thích.
Bối Doanh Doanh đi lên lầu, tắm rửa xong thì mang quần áo lót mặc hàng ngày đã giặt sạch đi ra ban công phơi, phơi quần áo xong quay người lại thì thấy Bối Sơ Nhan dựa người vào cửa ban công nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hung dữ.
Bối Doanh Doanh mặt không cảm xúc hỏi chị ta: "Có chuyện gì?"
"Bối Doanh Doanh, bây giờ mày đắc ý lắm nhỉ?" Bối Sơ Nhan cắn môi, đáy mắt chất chứa tức giận.
Cô đi lên phía trước, thản nhiên liếc chị ta, cười nói: "Không thể nói là đắc ý, bởi vì cơ bản là tôi khinh thường coi chị là đối thủ của mình. Nhưng mà vui vẻ thì vẫn có, dù sao đội của tôi cũng giành được hạng hai."
Bối Sơ Nhan tức giận, "Mày... Giành được hạng hai thì đã sao, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thi rác rưởi mà thôi. Tao còn lâu với thèm mấy chục nghìn tệ kia, chỉ có mày mới liều mạng như vậy thôi."
"Đúng là chị không quan tâm số tiền đó, chị chỉ là muốn thắng em thôi. Chẳng qua cũng chỉ là một con vịt sắp chết vẫn còn mạnh miệng? Nếu như kết quả ngày hôm nay đổi ngược lại, chị vẫn sẽ nói như vậy sao?" Bối Doanh Doanh trực tiếp nói ra tâm tư của Bối Sơ Nhan. Cô nhíu mày nhìn cằm của chị ta, "Chị vẫn nên chăm sóc vết thương của mình cho tốt đi, cái cằm này mà để lại sẹo...sẽ rất xấu đấy"
Cô quay người đang định rời đi, thì bị Bối Sơ Nhan dùng sức kéo lại, "Bối Doanh Doanh, sao bây giờ mày lại trở nên như thế này hả?" Lúc trước Bối Doanh Doanh chỉ là một con nhóc đánh không dám đánh lại, mắng không dám nói lại, sao bây giờ lại trở nên can đảm dám tranh giành với cô ta?
Đáy mắt Bối Doanh Doanh lạnh dần, cô đứng lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Bối Sơ Nhan, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
"Chẳng lẽ chị không biết vì sao em trở nên như vậy sao?"
Bối Sơ Nhan run lên một cái, "Tao... Tao làm sao mà biết được..."
"Chị hy vọng em sẽ vẫn luôn giống như trước đây yên lặng không nói gì mặc chị bắt nạt, đúng không? Muốn em phối hợp với chị, để chị ở trước mặt bố mẹ đóng vai một đứa con gái hiền lành hiểu chuyện, đúng không?"
Bối Sơ Nhan sửng sốt, ánh mắt lướt qua trên mặt của Bối Doanh Doanh, bờ vai khẽ nhấp nhô theo nhịp thở của cô ta, "Tao không hề hiểu mày đang nói cái gì."
Bối Doanh Doanh rút tay về, trước khi quay người rời đi, bỏ lại cho chị ta một câu nói cuối cùng ——
"Bối Sơ Nhan, có một số chuyện cho dù có giấu như thế nào, đến cuối cùng cũng sẽ lộ ra.
Chỉ là vấn đề của thời gian thôi."
Buổi chiều, Bối Doanh Doanh nằm trong phòng ngủ no nê, đến khi điện thoại trên đầu giường đổ chuông lên đến lần thứ ba, cô mới tỉnh lại.
Cô lập tức ngồi dậy, cầm điện thoại lên, đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị mười bảy giờ, cô nhận điện thoại, giọng nói sốt ruột của Kỷ Diệu vang lên, "Doanh Doanh sao giờ này cậu mới nhận điện thoại, bọn mình chuẩn bị ăn rồi đó, cậu đang ở đâu thế?"
"Mình mới tỉnh ngủ, đồng hồ báo thức đổ chuông một lần rồi nhưng mình lại tắt mất..."
Kỷ Diệu ở đầu bên kia bật cười, "Xem cậu buồn ngủ kìa, không sao đâu vậy cậu nhanh chóng sửa soạn một chút chuẩn đi ăn nào. Tối nay mọi người chọn ăn ở quán lẩu Thục Hương, cậu nhanh đến đi. Đúng rồi, cậu nói với Du Hàn một tiếng, vừa rồi cậu ấy ở trong nhóm nói không liên lạc được với cậu."
"Ừm," Bối Doanh Doanh cúp điện thoại, vén chăn lên nhảy xuống giường, vừa đi ra bàn trang điểm vừa nhìn cuộc gọi nhỡ của Du Hàn.
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh trong phòng nghỉ sáng nay, cô lập tức nhéo mặt mình, "Không được phép nghĩ nữa..."
Cô thu lại tâm tư nhỏ ngượng ngùng, gọi điện thoại cho Du Hàn, anh biết cô vừa mới tỉnh, bảo cô cứ từ từ sửa soạn.
Cô còn định bảo anh không cần phải chờ cô, anh lại nói anh đã tụ họp với đám Vương Thụ Trạch rồi.
"Ừm ok, vậy để mình sửa soạn chút..."
Cô cúp điện thoại, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút mất mát. Anh không chờ cô mà đi trước, hay là anh cũng vì chuyện hồi sáng mà cảm thấy không được tự nhiên?
Cũng đúng, nếu như hai người bọn họ lại đi chung, có lẽ cả hai người đều có chút xấu hổ... Vậy thì cứ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Cô thở dài, tắt điện thoại bắt đầu rửa mặt rồi chọn quần áo.
Bởi vì quá gấp gáp, cô mở tủ ngăn đựng váy dài lấy một cái váy kẻ sọc màu xanh nhạt, sau đó khoác thêm một cái áo len trắng không tay, búi tóc thành một cục tròn trên đỉnh đầu, sau đó thoa son rồi đi ra ngoài.
Nhưng khi đến nhà hàng, đám thẳng năm Tăng Đống vừa nhìn thấy cô, đã trắng trợn khen: "Doanh Doanh hôm nay cậu thật xinh đẹp, có phải cậu trang điểm không?"
Cô xấu hổ, "Mình không..."
Kỷ Diệu cười, "Doanh Doanh của bọn mình là trời sinh đã xinh đẹp như vậy có được không hả? Không cần trang điểm cũng có thể đẹp như đóa phù dung."
"Đỉnh, đỉnh." Tăng Đống xin lỗi nhìn Du Hàn ngồi bên cạnh, "Chúc mừng anh Hàn, chúc mừng anh Hàn."
"???"
Bối Doanh Doanh vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Du Hàn, sau đó cô nghe thấy Vương Thụ Trạch chỉ vị trí trống bên cạnh Du Hàn, "Doanh Doanh cậu ngồi đi, vị trí này dành riêng cho cậu đó."
Bọn họ đặt một phòng bao riêng, trong phòng có một cái bàn tròn, bên cạnh Kỷ Diệu có để túi xách của Trịnh Hy, đúng là chỉ mỗi bên cạnh Du Hàn còn chỗ trống, cô đành phải đi qua ngồi xuống chỗ đó.
Du Hàn nghiêng người nói với cô: "Đồ ăn gọi cho cậu đã được hâm nóng rồi, cậu muốn uống nước gì?"
"Nước dừa đi..."
Anh giúp cô gọi đồ uống xong, cô gái nhỏ sắc mặt hơi ửng hồng, nhẹ giọng nói "Cảm ơn".
Mọi người bàn xem tiếp theo sẽ định đi đâu chơi, ban đầu bọn họ tham gia thi chạy vì hy vọng có thể giành được giải thưởng đi du lịch, bây giờ bọn họ thật sự làm được rồi, tất nhiên phải lên kế hoạch thật tốt.
"Thật ra tôi cảm thấy chuyện đi du lịch không cần phải vội, không phải ban tổ chức cuộc thi tặng cho chúng ta phiếu đi ngâm suối nước nóng sao? Chúng ta trước tiên cứ thoải mái đi ngâm suối nước nóng cái đã." Lạc Phàm nói.
"Đúng đó, lúc nào đi đây?"