Bối Doanh Doanh thay giày xong, nhẹ nhàng đi vào trong nhà, Du Hàn một tay đút túi thong dong đi theo sau.
Hai người đi đến phòng khách không người, cô khẽ thở phào một hơi, quay đầu nhìn anh, "Vậy mình..."
"Đi ăn sáng trước đi."
Suy nghĩ của cô bị anh nói trúng, cô khẽ gật đầu một cái, trước khi đi không quên dặn dò anh: "Nếu cậu buồn ngủ thì đi ngủ một lúc đi."
Vừa rồi anh làm gối đầu cho cô lâu như vậy, bản thân cô thì được ngủ bù, còn anh phải vất vả rồi.
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn ánh nắng ban mai rơi lên gương mặt nhỏ trắng như sứ của cô, anh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Biết rồi."
Cô cụp mắt xuống, gương mặt hơi nóng, lon ton chạy vào trong phòng ăn.
Anh bật cười.
Sau khi ăn sáng xong, Bối Doanh Doanh trở về phòng, cô lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn trong nhóm chát nhỏ.
Cố Anh: [Vậy cuối cùng các cậu có đi nghe buổi tọa đàm ở thư viện thành phố không? Mình cảm thấy đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó, mọi người cùng nhau đi nhé.]
Kỷ Diệu: [Buổi chiều à? Buổi chiều thì được, sáng sớm mình còn muốn nằm trên giường thêm một lúc...]
Cố Anh: [Buổi chiều, các cậu thì sao @BốiYY @Bạn trêu tôi đấy à.]
Trịnh Hy xuất hiện, [Mình mới đọc tin nhắn, các cậu đi thì mình đi, dù sao mình cũng không phải học bài ha ha ha, chuồn ra ngoài chơi...]
Bối Doanh Doanh cũng trả lời: "Mình OK.]
Cố Anh: [Đã quyết định vậy rồi nhé /vui vẻ/]
[Ê đợi chút, hay là chúng ta tụ tập đông đủ luôn đi? Các cậu không muốn họp mặt một lần sao? Gọi thêm nhóm Du Hàn Tăng Đóng đi chung, chúng ta nghe tọa đàm xong đi ăn luôn.] Kỷ Diệu nói.
Tất cả mọi người đều nói được, dù sao ở nhà cũng chán, không bằng ra ngoài chơi cho rồi. Bình thường ở trong trường, quan hệ của đám Tăng Đống và Lạc Phàm với bọn họ cũng không tệ.
Cuối cùng Kỷ Diệu nói để cô ấy nhắn hai người này, [Về phần Du Hàn... Doanh Doanh cậu hiểu mà?"
[?]
[Tất nhiên là cậu rủ rồi, ngoại trừ cậu ra còn ai có thể rủ cậu ấy đi?] Kỷ Diệu cười hì hì trêu chọc.
Bối Doanh Doanh: "..."
Sao mấy người này lại xấu xa thế này...
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Bối Doanh Doanh vẫn rất nghe lời gửi tin nhắn cho Du Hàn, nói buổi trưa đi nghe tọa đàm, đầu bên kia trả lời được.
Cô thắc mắc: [Không phải hôm qua cậu nói muốn đọc sách sao?]
Du Hàn trả lời: [Cậu cảm thấy vì sao hôm qua tôi nói như vậy?]
Cô suy nghĩ mấy giây... Sau khi hiểu ra, mặt cô đỏ bừng, ngả người ra giường, chậm chạm nhắn lại: [... Ờm.]
[Ngốc.]
Cậu mới ngốc!
Cô bất mãn lẩm bẩm, nhưng cuối cùng mặt mày lại cong lên vui vẻ.
Buổi chiều, cả nhóm hẹn gặp nhau lúc hai giờ ở trước cửa thư viện. Lúc đầu Viên Man Hà nói để bảo lái xe đưa cô đi, nhưng cô từ chối. Cô bịa chuyện nói lý do là đã hẹn bạn cùng lớp đi tàu điện ngầm chung rồi.
Cô đi ra khỏi biệt thư, chậm rãi băng qua con đường rợp bóng cây long não và cây bạch quả trước nhà, vào tầm giờ này cô đi trên đường không gặp ai.
Cô đi đến cuối đường rẽ sang bên phải, nhìn thấy một người đang dựa vào bức tường đất nung chạm khắc hoa văn hoa hồng, đeo chiếc túi lệch vai màu xanh quân đội, dáng vẻ lười biếng, như thể đã đợi rất lâu.
Cô bỗng dừng lại, có hơi ngơ ra: "Du Hàn, cậu, không phải cậu nói sẽ đợi mình ngoài cổng ra vào sao?"
Anh đứng thẳng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói: "Đúng lúc nhìn thấy cậu sắp đi đến nên chờ luôn."
"Ừm..."
"Đi thôi."
Cô giữ khoảng cách khoảng nửa cánh tay đi theo sau lưng anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo chui đầu màu trắng với một chiếc quần jean, ống quần hơi ngắn khiến anh càng thêm gầy và cao hơn.
Cô lặng lẽ nhìn anh vài lần, không hiểu tại sao đầu cô cảm giác như sắp nổ tung, đầu ngón tay nắm túi vải không ngừng nắm chặt lại.
Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Du Hàn nghiêng đầu nhìn cô, bước chân thả chậm lại, ánh mắt chăm chú dừng trên gương mặt của cô, khẽ cong môi:
"Đến mức đó sao, tôi còn chưa nói gì, mặt đã đỏ vậy rồi?"
"..." Cô nhanh chóng nhìn xuống dưới đất, "Không có..."
Lời nói của cô không hề có chút sức thuyết phục nào.
Anh im lặng nở nụ cười, ánh mắt quay lại nhìn về phía trước, "Đi nhanh thôi, xe sắp đến rồi."
1:50 hai người đến trước cửa thư viện, những người khác cũng gần như đã đến đầy đủ.
Lúc Kỷ Diệu nhìn thấy hai người xuất hiện cùng một lúc, cô ấy nhảy xuống bậc thang, đi qua kéo tay Bối Doanh Doanh: "Mình chỉ bảo cô thông báo với cậu ấy, cũng đâu nói hai người đi cùng nhau?"
Tăng Đống cũng cười, "Không phải hai người hẹn nhau đi chung đấy chứ?"
Bối Doanh Doanh nhanh chóng phủ nhận: "Vừa, vừa rồi gặp trên đường đi."
"Cũng quá trùng hợp rồi..."
Ánh mắt Du Hàn đảo qua, Tăng Đống lập tức thức thời thu lại nụ cười xấu xa, nhìn xuống đồng hồ trên tay, "Lạc Phàm làm gì mà giờ này còn chưa đến."
Trịnh Hy chỉ đường cái phía đối diện, "Nhìn đi, đối diện đường."
Đèn xanh sáng lên, Lạc Phàm chạy đến, mọi người cùng nhau đi vào thư viện. Cố Anh nói đàm tọa ở trên lầu năm, bọn họ trực tiếp đi lên bằng thang máy.
Trong thang máy, Tăng Đống nói: "Tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi, có một quán nướng thịt kiểu Hàn Quốc rất ngon."
"Sao trong đầu cậu chỉ nhớ đến ăn thôi thế? Cậu đã mập lắm rồi."
"Trịnh Hy cậu câm miệng, lại đâm vào nỗi đau của tôi."
Hai người đùa giỡn, Bối Doanh Doanh đứng bên trong cùng, lúc đến tầng hai thang máy mở ra, có thêm mấy người đi vào thang máy, cô từng bước lùi lại phía sau lúc cô sắp bị ép lại thì bàn tay của Du Hàn đặt lên gáy của cô.
Anh đứng trong góc kéo cô về phía mình để ra khỏi chốn đông người.
Vì sợ đầu cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, lòng bàn tay anh vẫn luôn dán vào sau đầu cô, che chở cô.
Không ai chú ý đến hành động bên này của bọn họ.
Sau khi ra khỏi thang máy, nhóm người bọn họ tìm đến địa điểm tổ chức tọa đàm. Đây là giảng đường lớn nhất trên tầng cao nhất có sức chứa cả nghìn người. Hôm nay học sinh các trường cấp ba lớn ở thành phố T đều có mặt đông đủ, có rất nhiều bậc phụ huynh đưa con nhỏ đang học lớp mười của mình đến nghe.
Bọn họ đến khá trễ, nên đành phải ngồi tách ra, Bối Doanh Doanh ngồi chung với Kỷ Diệu, mấy người khác không biết tản đi đâu tìm chỗ ngồi.
"Hôm nay nhiều người đến thật đấy." Kỷ Diệu thở dài, "Nghĩ đến qua một năm nữa là phải thi đại học rồi, thật đau khổ mà."
Bối Doanh Doanh nghe vậy, một lúc sau cũng cảm thấy sầu não...
Bây giờ cô học môn vật lý và toán học kém như vậy, có thể thi thành cái dạng gì đây?
Cô nằm ườn ra mặt bàn, nhìn bục giảng ngẩng đầu, Kỷ Diệu nói muốn đi vệ sinh, đứng dậy rời đi.
Cũng không bao lâu sau, lúc cô đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng bàn tán phấn khích của mấy nữ sinh ngồi hàng ghế phía sau, "Nam sinh kia đẹp trai quá..."
Cô tò mò quay đầu, nhìn theo ánh mắt mấy nữ sinh đó, cô thấy Du Hàn chậm rãi đi xuyên qua chỗ ngồi bọn họ đi về phía cô.
Lúc cô còn đang ngạc nhiên, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô.
"Cậu, nhưng đây là chỗ của Kỷ Diệu..."
Du Hàn quay đầu nhìn cô, lúc mở miệng giọng điệu không nóng cũng không lạnh: "Cậu ta nói muốn ngồi cùng Trịnh Hy, nên đổi chỗ với tôi."
Cô gái nhỏ còn chưa kịp hoàn hồn, mấy nữ sinh phía sau đã kích động đến mức không chịu nổi, còn có người lén lấy điện thoại ra chụp hình.
Điện thoại của Bối Doanh Doanh sáng lên, báo có tin nhắn đến: [Doanh Doanh có phải cậu đang rất yêu mình không /đáng yêu/]
"..."
Du Hàn nhìn biểu cảm rối rắm của cô, sau đó nói: "Không muốn tôi ngồi ở đây, vậy tôi trở về chỗ cũ vậy."
Anh còn diễn rất thật, nghiêng người giả bộ thật sự muốn đi, cô gái nhỏ lập tức nắm lấy ống tay áo của anh, giọng cực kỳ nhỏ: "Không phải..."
Anh đè khóe môi đang giương lên của mình, người quay lại bên cạnh cô, "Ừm, vậy tôi ngồi ở đây."
Bối Doanh Doanh đột nhiên cảm giác... Sao giống như người này đang chơi "đòn phủ đầu" với cô thế nhỉ?
Đã đến giờ, buổi tọa đàm bắt đầu, hôm nay đến đây diễn thuyết là một thầy giáo của một tỉnh khác, mấy năm trước từng tham gia ra đề môn ngữ văn trong kỳ thi đại học, cũng từng tham gia vào rất nhiều buổi hội nghị nghiên cứu giảng dạy ngôn ngữ và văn học. Bối Doanh Doanh rất nghiêm túc, lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép.
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, không thèm để ý ở trên kia đang nói gì, cô thắc mắc: "Cậu không nghe sao?"
Du Hàn ngước lên nhìn cô: "Có, đang nghe." Chỉ là không tập trung thôi.
Cô nhớ đến thành tích môn ngữ văn của anh trong lớp cũng thuộc loại dạng top, mặc dù không phải là đứng đầu lớp, nhưng điểm số khoa học tự nhiên và môn toán của anh cũng đã rất cao rồi. Anh căn bản không cần dựa vào điểm môn ngữ văn để kéo điểm tổng lên.
Cô khẽ thở dài một tiếng, bàn tay để trên bàn, nghiêng đầu dựa vào, Du Hàn để ý thấy, anh để điện thoại vào trong ngăn bàn, ngồi thẳng người dậy, xích lại gần cô.
Anh trầm giọng hỏi: "Sao thế?"
Anh bỗng sát lại gần, cô gái nhỏ gửi thấy mùi hương thoang thoảng trên áo anh, trái tim cô run lên một cái, nhẹ giọng đặt câu hỏi:
"Du Hàn, năm sau cậu muốn thi vào trường đại học nào?"
Cô dường như cũng không biết mục tiêu của anh.
Anh suy nghĩ một lúc, "Tôi thi vào trường nào cũng được, cậu muốn thi vào trường nào?"
Cô xụ miệng, "Mình muốn thi vào đại học Z, nhưng với điểm số hiện tại của mình cơ bản là thi không đậu..."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Không sao, chúng ta cùng nhau thi vào một trường, thế nào?"
Cùng thi vào một trường?
"Cậu... Cậu cũng thích đại học Z sao?" Hai mắt cô sáng lên.
Anh cười, không trả lời cô.
Một tiếng rưỡi sau buổi tọa đàm kết thúc, bọn họ đi ra khỏi thư viện đi dạo một vòng, mọi người đều nói trực tiếp đi qua Vạn Đạt.
Đến Vạn Đạt, bây giờ đi ăn vẫn còn hơi sớm, nên bọn họ tìm một tiệm chè khoai môn ngồi nói chuyện.
Kỷ Diệu nói kỳ nghỉ đông này cực kỳ muốn đi du lịch, nhưng điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, mấy người bọn họ cũng nói năm sau rất muốn cùng nhau đi chơi một lần.
"“Lần này tôi thi trượt kỳ thi cuối kỳ môn tiếng Anh, bố tôi thẳng tay cắt tiền tiêu vặt của tôi rồi." Tăng Đống than khóc.
"Tiền mừng tuổi của cậu đâu?"
"Tiền mừng tuổi hàng năm đều phải nộp một khoảng lớn đó, các cậu không phải sao?"
"Nhà tôi cũng thế..."
Trịnh Hy chen vào: "Chẳng lẽ các cậu không nghĩ đến việc muốn tự mình đi làm kiếm tiền đi du lịch sao?"
"Kiếm tiền, đi đâu kiếm tiền?!"