Về phần Du Hàn và Bối Doanh Doanh...
Tối hôm qua cậu ta nghĩ chuyện tốt như vậy, hay là "mua một tặng một" luôn, nhân tiện in thêm cho Du Hàn một bộ kịch bản là xong rồi không phải sao?
Lúc này Vương Thụ Trạch nghe thấy lời chấp thuận của Du Hàn, cậu ta vỗ ngực, "Tất nhiên là hay rồi, em tự mình viết đó."
Nếu hỏi ai là người tán gái trâu bò nhất, Vương Thụ Trạch chắc chắn xếp vị trí đầu tiên.
Viên Gia rất nhanh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu ta đi đến, hạ giọng hỏi: "Con mẹ mày Vương Thụ Trạch, đây không phải mày bày ra đấy chứ?"
"... Làm cái gì."
"Mày đúng là không biết xấu hổ mà, không từ thủ đoạn, còn kéo theo cả anh Hàn làm trò với mày!"
Thử nhìn hai cô gái nhỏ ngốc nghếch nghiêm túc ngồi bên kia trang điểm đi, mấy tên này sao mà ra tay được?!
Vương Thụ Trạch véo cánh tay cậu ta: "Mợ nó, mày đừng có mà ăn không được phá cho hôi đó nha, mày không có em gái nhỏ. Nếu mày có tao cũng sẽ cho mày một cái kịch bản, nhưng điểm mấu chốt là, mày có không? Có không?"
Viên Gia bỗng rớt nước mắt. jpg
Ở một bên khác, Bối Doanh Doanh trang điểm xong. Tay cô bị An An nắm lấy, An An chu miệng nói: "Làm sao bây giờ, em căng thẳng quá, em sợ em làm không được..."
Thật ra Bối Doanh Doanh cũng rất căng thẳng, sau khi hai người an ủi nhau xong, Bối Doanh Doanh đứng dậy đi tìm Du Hàn.
Du Hàn ngước mắt lên khỏi kịch bản, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang đi về phía mình. Đường nét trên gương mặt cô rất cân đối, bờ môi anh đào đầy đặn cùng đôi mắt to mơ màng, làn da trắng đến mức dường như có thể vắt ra cả nước. Lúc này cô trang điểm nhẹ nhàng, tăng thêm vẻ xinh đẹp vốn có của cô, khiến cho người nào nhìn thấy cũng phải ngẩn người.
Bối Doanh Doanh đi đến trước mặt anh, thấy anh đang nhìn chằm chằm mặt mình không nói gì, cô cúi đầu xuống, mí mắt run run, "Trang điểm thế này... có phải rất xấu không?"
Du Hàn thấy lại tinh thần, nghe cô nói như vậy, cảm thấy có chút không biết phải làm sao với cô.
Cô là người đầu tiên anh quen biết không biết bản thân mình đẹp đến nhường nào.
"Không hề, không xấu."
Cô mím môi, người mặc áo đen đi đến thúc giục, "Các bạn nữ nhanh chóng đọc kịch bản một chút, chúng ta chuẩn bị bắt đầu."
Du Hàn đưa kịch bản cho cô, cô gái nhỏ vội vàng lật qua đọc một lượt.
Lúc đọc hết cô ngẩn cả người.
Nắm tay, ôm còn có cả hôn?
Đầu cô nổ ầm ầm, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kinh ngạc, mặc dù ở đằng sau có ghi là hôn mượn góc, nhưng vẫn rất đáng sợ [QAQ]!
Còn chưa bắt đầu diễn, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng những hình ảnh trong kịch bản, mặt lập tức phiếm hồng, thậm chí còn đỏ đến tận mang tai.
Du Hàn cụp mắt nhìn cô, thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, khẽ cong khóe môi cười. Anh cầm lấy kịch bản trong tay cô: "Nếu như khó quá, chúng ta sẽ nói với bọn họ một tiếng, không cần phải diễn."
Cô gái nhỏ thoáng sửng sốt, một lúc sau mới khẽ lắc đầu: "Hay là thôi đi..." Nếu như bây giờ lật lọng, cũng không tốt lắm.
Chỉ là diễn thôi mà, chỉ là diễn thôi.
Cô tự an ủi bản thân.
Lúc này tổ đạo diễn đi tới, hỏi bọn họ có thể bắt đầu được chưa, đồng thời cũng bắt đầu nói với bọn họ về cảnh quay đầu tiên.
Hai người nắm tay nhau vượt qua dòng người hối hả, đi vào trong cổ trấn, trên đường đi có thể thêm một vài tương tác nhỏ, chủ yếu là để thể hiện vẻ đẹp của cổ trấn. Vương Thụ Trạch và An An quay ở một con đường khác, tách ra hai tổ quay.
Đạo diễn bảo bọn họ thả lỏng, biểu hiện cứ tự nhiên là được, ống kính sẽ tự động lia tới.
"Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu thôi!"
Một bên khác Vương Thụ Trạch quyết định rất nhanh, nắm chặt tay An An, ở bên này Bối Doanh Doanh cúi đầu không biết nên bắt đầu thế nào, cô thấy Du Hàn đứng trước mặt cô, vươn tay về phía cô, giọng nói trầm thấp nhưng chất chứa cả sự lưu luyến ——
"Đưa tay cho tôi."
Cô hơi giật mình, trong đầu nổi lên một cơn bão, mấy giây sau cô chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của anh.
Ngay khi lòng bàn tay rộng lớn của anh nắm lại, bàn tay nhỏ bé của cô hoàn toàn nằm gọn trong tay anh. Trong phút chốc, cô cảm giác có một dòng điện từ lòng bàn tay ấm áp của anh truyền qua bàn tay cô rồi chạy khắp cả người, khiến cho nhiệt độ trên mặt cô tăng cao.
Trời ơi, cô cảm giác như bản thân sắp phát sốt đến nơi rồi...
Du Hàn nắm tay cô, xoay người lại, che giấu khóe môi đang cong lên của mình.
Bọn họ bắt đầu dạo bước trong cổ trấn. Du Hàn nắm tay cô, từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt chưa từng buông lỏng ra một chút, nắm đến mức lòng bàn tay của bọn họ đều toát cả mồ hôi. Bối Doanh Doanh xấu hổ không biết phải nói gì, chậm rãi bước đi theo sau anh, cô ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của anh ngay trước mặt, tim đập thình thịch.
Dường như anh nhận ra được tâm trạng rối bời của cô, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
"Đừng căng thẳng."
Ánh mắt của anh nhìn một vòng xung quanh, "Căng thẳng quá, lúc quay hình ảnh sẽ không đạt yêu cầu, một lát nữa sẽ phải quay lại."
"Ừm."
Cô dần dần bình tĩnh lại, làm cho bản thân phải tập trung vào phong cảnh trước mắt. Bọn họ đi đến mấy chỗ cảnh rất đẹp, anh lấy điện thoại di động ra, đẩy cô về phía trước: "Cậu ra đó đứng đi, tôi chụp cho cậu mấy tấm."
"Không cần đâu?" Bởi vì tính cách của cô, bình thường cô đi ra ngoài không thích chụp ảnh cho lắm.
"Ngoan nào."
Cô đành phải ngoan ngoãn đi về phía trước, đối diện với ống kính của anh khẽ nở nụ cười. Anh chụp mấy bức rồi đưa cho cô xem, cô nhíu mày: "Sao cậu chụp cho mình chân ngắn thế này."
Anh khẽ cười, không nhịn được sờ đầu cô một cái, "Đây không phải sự thật sao?"
Cô trừng anh, "Làm gì có, không được, cậu chụp không đẹp xóa tấm đó đi..."
Anh giơ cao điện thoại lên, lùi về phía sau, cô nhảy lên muốn giành lấy điện thoại, không ngờ trượt chân một cái cả người đổ về phía anh ——
Anh vững vàng ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong ngực.
Mấy người quay phim thấy cảnh này không khỏi bật cười.
Mẹ kiếp, tình cảm như vậy còn cần giúp cái gì?
Tiếp theo trực tiếp đến cục dân chính kết hôn là xong!
Bối Doanh Doanh ngửa đầu nhìn anh, mọi suy nghĩ trong đầu cô dừng lại, hoàn toàn trống rỗng, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên:
"Đồ ngốc, suýt thì ngã rồi."
Cô xấu hổ cúi đầu, gương mặt đỏ ửng, cô lùi về sau, "Xin lỗi cậu..."
Đạo diễn đi lên trước, nắm chặt hai tay, khẽ ho một tiếng: "Đoạn vừa rồi thật sự rất tuyệt vời! Cảnh đầu tiên coi như quay qua, hai người nghỉ ngơi một lúc đi ha."
Du Hàn nhìn thấy một cửa hàng nhỏ gần đó bán trái cây, anh hỏi cô có muốn ăn không.
Không biết vì sao nhưng cô lại thấy miệng đắng lưỡi khô, nên gật đầu, Du Hàn đi qua đó: "Ông chủ, một hộp dưa vàng này bán thế nào?"
"Một hộp năm tệ."
Anh quét mã xong, cầm một hộp trở về chỗ cũ, Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế đá, nhìn thấy hộp hoa quả trong tay anh, mặt mày hớn hở: "Cảm ơn cậu."
Du Hàn đưa hộp dưa cho cô xong cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này anh nhìn về phía người mặc áo đen đứng bên cạnh, lạnh nhạt hỏi một câu:
"Cảnh tương tác đó đủ chưa?"
Người áo đen sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng kịp: "Cậu nói xem, sao chỉ một chút đó là đủ rồi! Tôi còn đang nghĩ đoạn vừa rồi nên biên tập thế nào đây, sợ rằng độ dài không đủ. Hay là thêm vài cảnh tương tác thân mật hơn giữa hai người đi?"
Bối Doanh Doanh:???!!!
Du Hàn: "Thêm cái gì?"
"Ừm... Hai người các cậu đang ăn trái cây, hay là bạn nam đút cho bạn nữ ăn? Được không?"
Không đợi hay người gật đầu, người áo đen lập tức nói với những người đi cùng, "Các bộ phận chuẩn bị, chúng ta sẽ quay thêm cảnh tương tác! Hai người cứ tự nhiên là được, đoạn sau chúng ta chỉ cắt một đoạn ngắn."
Sau khi đạo diễn hô "Action", Du Hàn cầm lấy hộp dưa trong tay Bối Doanh Doanh, anh cầm que trúc ghim một miếng dưa đưa đến bên miệng môi cô.
Màu hồng hai bên má cô gái nhỏ còn chưa vơi đi lại lập tức đỏ lên.
Xấu hổ chết mất...
Cô hơi há miệng, chậm rãi nhai nhai, anh đút một miếng, cô lại cắn một miếng. Tốc độ nhai của cô không nhanh bằng tốc độ tay của anh, rất nhanh hai má cô phồng lên, giống như con chuột hamster nhỏ.
Trong lòng anh buồn cười, định tiếp tục đùa cô, vừa ghim một miếng dưa, bàn tay đang cầm hộp hoa quả đột nhiên bị cô nắm lấy.
Cô thở phì phò, hai mắt ừng ực nước nhìn chằm chằm anh, ra hiệu cho anh dừng lại.
Ngón út của cô dùng sức gãi gãi tay anh khiến anh có chút ngứa ngáy, anh nuốt nước bọt một cái, nhịn không được lật ngược lại nắm lấy tay của cô, "Lại muốn làm gì?"
Giọng của anh rất thấp, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, rơi vào tai cô cảm giác rất dịu dàng.
Trong mắt người ngoài, hai người giống như đang liếc mắt đưa tình, ngọt đến phát ngấy.
Mặt Bối Doanh Doanh đỏ lựng, nuốt miếng dưa trong miệng: "Cậu đừng đút cho mình ăn nhanh như vậy..."
Anh không khỏi bật cười, "Tôi tưởng cậu ăn xong rồi."
Bối Doanh Doanh: "..." Anh bắt nạt cô miệng nhỏ.
Du Hàn đút cô ăn dưa xong, đạo diễn hô ngừng, anh ta đi tới không nhịn được khen một câu, "Mẹ tôi ơi, tôi cảm thấy hai người các cậu thật sự là một đôi yêu nhau đó. Biểu hiện tự nhiên lắm không hề có một chút cảm giác diễn xuất nào ở đây luôn! Hay là sau này tôi quay phim tìm hai người đến đóng nhé, thế nào?"
Hai người bọn họ:...
Giữa trưa, hoạt động quay video tạm thời dừng lại, trước tiên bọn họ tụ tập lại, dự đinh đi ăn một bữa no nê. Lúc Du Hàn nhìn thấy Vương Thụ Trạch, trạng thái tinh thần của tên này đang cực kỳ sung mãn, xem ra bị sự ngọt ngào của tình yêu tưới ướt đẫm rồi.
Vương Thụ Trạch đến tìm Du Hàn, cười như tên trộm: "Anh Hàn, anh nói đi anh định thưởng cho em thế nào?"
"Mày thiếu cái gì sao?" Du Hàn hỏi.
Vương Thụ Trạch nói đùa, "Em chỉ thiếu thành tích tốt và bạn gái thôi, hiện tại bạn gái tính ra thì cơ bản là có rồi, thành tích tốt phải làm thế nào mới được bây giờ? Hay anh cho em bộ não của người đứng nhất khối?"
"Tao đặt trước cho mày mười bộ ôn luyện thi đại học, được không?"
"... Xin anh tha cho em."
Vương Thụ Trạch nhìn Bối Doanh Doanh đi phía trước, dùng cùi chỏ chọc chọc lồng ngực của Du Hàn: "Lại nói chuyện buổi sáng, hai người đã tiến triển thêm một bước chưa? Với lại nếu anh không hài lòng với kịch bản đó, có thể lén nói với Tiểu Trương đổi lại." Tiểu Trương là người mặc áo đen.
"Không cần, rất ổn." Du Hàn hơi cong khóe môi, "Nhanh quá sẽ dọa cậu ấy."
Dù sao loại chuyện này cũng không phải chuyện ngay thẳng gì, cũng là ỷ vào mấy cô gái nhỏ ngốc nghếch không phát hiện. Anh không muốn khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên, như vậy sẽ phản tác dụng ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.
Vương Thụ Trạch khâm phục giơ ngón cái lên với anh, "Nhẫn nại của anh thật tốt." Cậu ta lại nói sang chuyện khác, "Nhưng mà anh không chủ động thử một lần sao biết được cậu ấy có ý với anh không. Giống như em này, em biết chắc chắn An An có ý với em." Nếu không hôm nay yêu cầu làm những chuyện như này, các cô gái bình thường khác sẽ không chịu đồng ý.
Du Hàn nhìn bóng lưng của Bối Doanh Doanh, không nói gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Viên Gia nói cậu ta sẽ tìm một quán cà phê ngồi chơi game đợi bọn họ, sẽ không đi theo ăn cơm chó. Vương Thụ Trạch đồng ý hôm nào sẽ mời cậu ta một bữa no nê, trong lòng cậu ta mới cảm thấy cân bằng một chút.
Buổi chiều mặt trời bỗng trốn đi đâu mất, thời tiết cũng bắt đầu chuyển mây. Sợ trời sẽ mưa, đoàn quay phim lại bắt đầu xuất phát, lần này bọn họ đến một bờ sông, hai người một cặp mỗi đôi ngồi một chiếc thuyền nhỏ, bắt đầu chèo thuyền.
Thuyền nhỏ có người chèo thuyền, kiểu dáng giống như thời cổ xưa, thân nhỏ mình dài. Bối Doanh Doanh nhìn kiểu thuyền này có hơi sợ.
Dù sao thì cô không biết bơi nhưng vì quay video nên không thể mặc áo phao được.
Du Hàn bước lên thuyền, vươn tay về phía cô, anh thấy cô nhíu mày, mềm giọng nói: "Đừng sợ."
Cô lấy hết can đảm bước lên thuyền, cả hai ngồi xuống mũi thuyền, chọn góc độ đẹp nhất, người quay video cũng ngồi trên một cái thuyền nhỏ chèo song song.
Thuyền trôi chầm chầm trên sông, cô dần dần thả lỏng, những tòa nhà cổ kính hai bên bờ sông kết hợp với mặt nước xanh biếc gợn sóng, đẹp như cảnh trong tranh vẽ.
Nhưng một lúc sau trời bắt đầu mưa phùn, khiến cho người ta cảm giác như cả thành cổ chìm trong khung cảnh mơ hồ đầy sương mù và mưa phùn. Từng giọt mưa rơi trên gương mặt cô gái nhỏ như phủ thêm một lớp lụa mỏng.
"Wow, trời mưa cảm giác càng đẹp", cô nói, cảm giác có gì đó khoác lên người cô.
Cô quay đầu nhìn lại, Du Hàn cởi áo khoác jean của anh ra khoác lên người cô: "Đừng để bị lạnh."
"À, cảm ơn..."
Anh khoác áo kín kẽ cho cô xong, bàn tay đỡ sau lưng cô, thấp giọng hỏi: "Còn nhớ kịch bản không?"
Cô gái nhỏ giật mình, lập tức nhớ ra, ở đây có một cảnh hôn!!!
Lúc này thuyền bên cạnh cũng đã chèo đến gần, Tiểu Trương nói: "Trời mưa phùn kết hợp phong cảnh đẹp như vậy, các cậu đã tìm được cảm giác để quay chưa?"
Mẹ nó, bọn họ sắp đợi không được nữa rồi!
Sau khi thuyền rời đi, để lại cô gái nhỏ với khuôn mặt thất thần, mười ngón tay không biết nên đặt đâu chỉ đành nắm chặt lại.
Cái này sao có thể quay được...
Hôn...
Cô không biết lúc này mặt cô đã đỏ bừng giống như quả hồng, lông mi dài khẽ chớp chớp. Du Hàn nghiêng người về phía cô, anh cười nói: "Mặt cậu sắp chín rồi kìa."
Bối Doanh Doanh: Hu hu hu.
Góc ống kính chụp nghiêng về phía Du Hàn, cũng đồng nghĩa anh là người nắm quyền chủ động.
Cô gái nhỏ cụp mắt không dám nhìn anh, bỗng cảm giác người anh nghiêng hẳn sang một bên, nửa chặn máy quay, ôm cô vào trong lòng.
Sau đó anh đưa tay ra nắm lấy cằm của cô nhẹ nhàng nâng lên. Đôi mắt của cô đối diện với đôi mắt đen nhánh của nhanh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô:
"Đừng căng thẳng, cứ coi tôi như bạn trai của cậu."
Đầu cô nổ ầm một tiếng, cô nghe thấy tiếng cười của anh, giống như hạt cát mịn vuốt ve lỗ tai.
Anh lần nữa lên tiếng: "Xin lỗi, nhưng tôi đoán —— "
"Chắc là Doanh Doanh chưa từng yêu đương."