• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Hy đẩy điện thoại ra cho mọi người nhìn, "Đây nè, cuộc thi mùa đông chạy tiếp sức vòng quanh hồ của thành phố T!"

Trịnh Hy nói đây là cuộc thi thể thao mới phát triển ở thành phố T. Hai năm trở lại đây, được tổ chức tại hồ Bắc Nam, hồ nước lớn nhất thành phố T. Cuộc thi này khác với cuộc đua chạy cự li đường dài nói chung, cuộc đua này mang tính chất giải trí và thư giãn hơn. Mục đích ban đầu là khuyến khích mọi người tích cực tham gia tập thể dục. Đây là một cuộc thi đồng đội, với một đội bảy người, chia thành một nhóm trung học cơ sở và một nhóm người lớn. Ba người đứng đầu mỗi nhóm có tiền thưởng hậu hĩnh, người chạy về nhất sẽ nhận được tiền thưởng lên tới 100 000 nhân dân tệ.

“Vãi nồi 100 000 tệ!” Tăng Đống trừng lớn hai mắt, “Tôi muốn tham gia cuộc thi này!"

"Mày cho rằng mày có thể giành được hạng nhất sao?" Lạc Phàm liếc cậu ta, "Dựa vào các thể tạng một trăm năm chục cân này của mày á hả."

Tăng Đống lập tức im lặng...

"Chúng ta có thể thử một chút, mình cảm thấy rất tốt mà, nè thấy không, bất kỳ ai đăng ký tham gia thi chạy đều có thể nhận được phiếu mua hàng của câu lạc bộ suối nước nóng, ít nhất chúng ta có thể đi ngâm suối nước nóng." Kỷ Diệu phấn khích.

Lạc Phàm gật đầu, "Tôi thì không có vấn đề gì, còn cmn Tăng Đống có chạy nổi hay không đây?"

Tăng Đống vỗ vỗ cái bụng heo ba ngấn của mình, "Tôi có thể chạy, chỉ là chạy hơi chậm thôi, mấy ngày nay ở nhà mỗi ngày bố tôi đều bắt tôi chạy 5 km."

Bọn họ quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh và Du Hàn, cô khó xử: "Mình chơi thể thao rất kém."

"Không sao, cứ xem như chạy bộ cũng được." Trịnh Hy cười, "Cậu suy nghĩ một chút đi, còn cậu thì sao Du Hàn?"

Du Hàn nhìn về phía Bối Doanh Doanh, "Chờ cậu ấy suy nghĩ xong đã."

Mọi người nhao nhao cười đầy ẩn ý, hiểu rõ mà không nói toạc ra.

Đột nhiên Lạc Phàm nhướng mày: "Nhưng mà cuộc thi quy định một đội gồm bảy người, ba nữ và bốn nam..."

Cố Anh yếu ớt giơ tay lên: "Vậy mình không tham gia, kỳ nghỉ đông năm nay có thể mình phải về quê."

"Vậy thì còn thiếu một nam nữa, cái này để tôi ngẫm lại xem có thể gọi ai..."

Trịnh Hy khóa màn hình điện thoại lại, đứng lên: "Không sao thời hạn đăng ký còn chưa hết, tất cả mọi người trở về suy nghĩ thử xem, bây giờ ăn cơm mới là quan trọng! Đi nào!"

Buổi tối sau khi ăn xong, bọn họ lại đi dạo một vòng vài cửa hàng, gần đến chín giờ lần tụ họp lần này của bọn họ mới kết thúc.

Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng ngồi xe buýt về đến cổng khu biệt thự, hai người xuống xe chậm rãi đi vào trong khu dân cư.

Mười ngón tay Bối Doanh Doanh quấn vào nhau, đặt trước người, cô cúi đầu nhìn chân của mình, nghĩ đến một chuyện, bỗng ngẩng đầu lên: "Cuộc thi chạy cự li dài kia, cậu có muốn tham gia không?"

“Tại sao lại hỏi tôi?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Bởi vì... mình vẫn đang do dự không biết có nên đi hay không. Từ sau khi tham gia thi biện luận, mình bắt đầu muốn thử thách bản thân làm những chuyện mà trước đây mình nghĩ mình sẽ không làm được." Cô cảm thấy bản thân rất kém cỏi, không am hiểu chạy cự li đường dài, nhưng trong lòng lại có một giọng nói vang lên, có thể thử một chút.

Cũng không phải vì tiền thường, mà vì bản thân muốn trở nên tự tin hơn một chút.

Anh mỉm cười, "Cho nên nếu tôi đi với cậu, cậu sẽ yên tâm hơn một chút?"

"Ừm..." Cô cúi đầu, nhỏ giọng thừa nhận.

Du Hàn đứng vững trước mặt cô, anh cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Chỉ cần cậu cần tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Người cô run lên một cái, tim bắt đầu đập thình thịch, một lúc sau cong môi cười, "Cảm ơn cậu."

"Cả chuyện cậu hỏi tôi muốn thi trường đại học nào, thật ra tôi thi trường nào cũng không quan trọng." Anh dừng lại một chút, "Nhưng nếu cậu đã muốn thi vào đại học Z, tôi sẽ cùng cậu thi đậu trường đó."

Đáy mắt cô lướt qua cảm xúc kinh ngạc.

Cô không ngờ tiêu chí lựa chọn một chuyện quan trọng trong cuộc đời anh như vậy lại liên quan đến cô.

"Nhưng... Đây là chuyện rất quan trọng, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, đừng vì mình..."

Cô còn chưa nói hết cậu, anh đã nắm lấy hai vai cô, khóe môi cong lên, nói: "Xin lỗi, chuyện có liên quan đến cậu, rất khó có thể dùng hình học không gian để phân tích, hay dùng tư duy giải tính hàm số để giải quyết vấn đề."

Anh có thể sử dụng tư duy khắt khe và cẩn thận lên kế hoạch cho cuộc đời mình, nhưng việc thêm vào biến số "Bối Doanh Doanh" khiến mọi thứ bị nhảy số và anh phải bắt đầu làm lại từ đầu.

Nhưng anh rất sẵn lòng làm như vậy.

Du Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phiền muộn của cô, anh vỗ đầu cô, "Thật sự rất ngốc."

"Này..."

Cả hai tiếp tục đi về phía trước, trong đầu cô lúc này mới chầm chầm ngẫm nghĩ lại ý nghĩa câu nói vừa rồi của anh, cô cảm thấy bản thân như vừa ngậm một viên kẹo ngâm trong hũ mật ong, ngọt đến tận đáy lòng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình được coi trọng nhiều như vậy.

Cô —— thật sự rất vui...

Hai người rẽ vào một khúc cua bên trái, băng qua một khu vườn kiểu Trung Quốc, Du Hàn đang đi phía trước bỗng quay đầu lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, "21:36, sao vậy?"

Anh dừng lại, cụp mắt nhìn cô, vài giây sau anh nói:

"Tôi có thể nắm tay cậu một lúc không?"

Giọng nói trầm thấp của anh hòa cùng làn gió đêm mát lạnh, đột nhiên đánh tới, hạ gục trái tim cô.

Cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh khẽ ho một tiếng, nhìn đi chỗ khác, giọng điệu tự nhiên hơn chút:

"Ra khỏi vườn hoa, tôi sẽ lập tức buông ra."

Anh đưa bàn tay thon dài đường nét rõ ràng đến trước mặt cô, chờ cô ra quyết định.

Không biết qua bao lâu sau, khi anh cho rằng cô không đồng ý, cô mới chậm rãi đưa bàn tay ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nắm chặt tay cô, khóe miệng anh cong lên một đường vòng cung không che giấu.

Mà giờ phút này, tim Bối Doanh Doanh đập thình thịch, từng nhịp đập nhanh như chú hươu con đang chạy loạn. Cô có thể cảm nhận được toàn bộ sức nóng dồn vào bàn tay đang nắm lại cùng một chỗ của hai người, cảm giác lâng lâng như bước trên mây.

Cũng giống như đang ngậm kẹo ngọt.

Hai người đi về phía trước, Du Hàn thả chậm bước chân, thậm chí dường như đang dậm chân tại chỗ...

Anh lên tiếng: "Cậu bắt đầu làm bài tập chưa?"

Bối Doanh Doanh: "Tớ làm rồi."

Du hàn: "Có bài nào khó không?"

Bối Doanh Doanh: "Có vài bài."

Du Hàn: "Vậy cậu...không hiểu có thể hỏi tôi."

"Ừm."

Cô thậm chí không biết bản thân đang nói gì...

Sau khi im lặng mấy giây, anh lại lần nữa lên tiếng gọi cô: "Doanh Doanh —— "

"?"

"Tay của cậu rất mềm." Trước đó nắm tay cô anh đã biết điều này rồi.

Mặt cô đỏ bừng.

Lần trước hai người bọn họ cũng nắm tay như thế này đi dạo trong thành cổ, nhưng hôm nay không giống như vậy, lần này bọn họ dùng thân phận thật.

Cô ngập ngừng, giọng rất nhỏ: "Trước đây cậu từng nắm tay cô gái nào khác chưa?"

Du Hàn khẽ cười một tiếng, kéo cô lại gần anh thêm một chút, cúi người nói bên tai cô: "Chỉ từng nắm tay của mỗi một mình Doanh Doanh thôi, biết chưa?"

Cô ấy xấu hổ đến mức không thể nói gì ngoài việc gật đầu.

Dù con đường có dài bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ đi đến cuối đường, cả hai cùng bước ra khỏi khu vườn, mặc cho Du Hàn không nỡ buông tay cô ra, nhưng anh vẫn thực hiện lời hứa của mình như một người đàn ông lịch thiệp, nhẹ nhàng buông tay cô.

Hai người đi thêm khoảng năm phút thì đến biện thự nhà họ Bối. Lúc đến nơi, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đi vào phòng khách thấy Bối Hồng và Viên Man Hà đang ngồi xem phim, cô bình tĩnh chào bố mẹ.

Viên Man Hà hỏi: "Con đi chơi thế nào mà về trễ thế?"

"Vì... Vì bọn con đi dạo trong Vạn Đạt một lúc."

Du Hàn cũng chào hỏi bọn họ, sau đó quay về phòng, Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế sô pha, Viên Man Hà chỉ sữa chua và salad hoa quả trên bàn: "Con ăn chút đi."

Bối Doanh Doanh ăn vài miếng, phía cầu thang truyền đến tiếng động, là Bối Sơ Nhan đi xuống.

Bối Sơ Nhan nhìn thấy Bối Doanh Doanh thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó phớt lờ cô đi đến bên cạnh Viên Man Hà, làm nũng: "Mẹ, con vừa tắm xong lạnh lắm, muốn ngồi giữa mẹ và bố."

Mẹ cười cười, xê dịch qua một bên: "Con đó, giống y chang hồi còn bé."

Bối Sơ Nhan kéo tay hai người bọn họ, "Như này rất ấm." Vừa dứt lời, cô ta ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh ngồi bên ghế sô pha bên cạnh, đáy mắt lướt qua một ý cười khẩy.

Đã qua hai tháng từ chuyện thuốc xổ lần trước, Bối Hồng và Viên Man Hà cũng dần buông xuống chuyện này, không nhắc đến chuyện này nữa, dường như Bối Sơ Nhan vẫn là đứa con ngoan trong mắt bố mẹ giống như trước đây.

Bối Sơ Nhan kể chuyện tối qua đi suối nước nóng, "Anh Chi Hạo cực kỳ tốt luôn, tối hôm qua anh sắp xếp cho con một phòng riêng, ngân suối nước nóng cũng rất thoải mái nữa."

"Tại sao tối hôm qua Doanh Doanh không đi?" Mẹ hỏi.

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu, sờ sờ đầu của mình: "Con chạy về làm bài tập, nên không đi được, anh Chi Hạo đưa con về."

Vừa nhắc đến chuyện Hứa Chi Hạo đưa Bối Doanh Doanh về nhà, lửa giận trong lòng Bối Sơ Nhan lại dâng lên, ban đầu cô ta muốn được ở riêng thế giới hai người với Hứa Chi Hạo, nhưng tại vì Bối Doanh Doanh mà giấc mơ đẹp đẽ của cô ta đã tan vỡ.

Bối Sơ Nhan buông tiếng thở dài, ra vẻ tiếc nuối: "Thật tiếc cho Doanh Doanh không đi, vốn dĩ hai chúng ta có thể đi."

Bối Doanh Doanh đột nhiên mỉm cười với Bối Sơ Nhan, "Không sao đâu, anh Chi Hạo nói, hôm nào em muốn đi thì liên lạc với anh ấy, anh ấy lại đưa em đi. Đến lúc đó em sẽ gọi chị đi cùng."

Bối Sơ Nhan nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt cô ta lập tức trở nên cứng ngắc.

Sáng sớm hôm nay Hứa Chi Hạo đưa cô ta về nhà, cô ta làm nũng với anh Chi Hạo muốn mấy ngày nữa anh ấy lại đưa cô ta đi, nhưng anh ấy lại nói thời gian tới anh ấy không rảnh!

Mà câu nói này đúng thật tối hôm qua Hứa Chi Hạo có nói với Bối Doanh Doanh, cô cũng không coi là thật, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ này của Bối Sơ Nhan, cô đành phải đâm chị ta một cái.

"Hai đứa này, nếu các con muốn đi bố sẽ không đưa các con đi à?" Bối Hồng nói, Viên Man Hà cũng cười, "Đúng là chỉ biết dính lấy anh Chi Hạo thôi."

Sau đó Bối Sơ Nhan lôi kéo bố mẹ bắt đầu thảo luận kỳ nghỉ đông này sẽ đi du lịch ở đâu, cuối cùng nói muốn đi Australia, hỏi Bối Doanh Doanh có muốn đi cùng hay không, cô do dự một lúc lâu mới nói: "Bố mẹ, kỳ nghỉ đông năm nay con muốn tham gia một cuộc thi."

"Cuộc thi? Lại là thi biện luận sao?"

"Không phải, là một cuộc thi đồng đội chạy tiếp sức cự li dài..." Cô lấy điện thoại di động ra, đưa thông báo tổ chức cuộc thi cho bố mẹ xem, Viên Man Hà đõ xong, giật mình nhìn cô: "Con muốn thi chạy cự li đường dài?"

Bối Sơ Nhan không khỏi bật cười, đầu óc của con nhỏ Bối Doanh Doanh này có phải bị hỏng rồi không?

"... Vâng."

"Nhưng mà Doanh Doanh à, không phải con kém nhất môn thể dục sao, bình thường không phải con rất sợ chạy 800 mét à? Đây không phải cuộc thi bình thường, chạy cự li dài ít nhất cũng phải mấy cây số." Viên Man Hà nhíu mày.

Bối Hồng: "Đúng vậy, con muốn vận động bố ủng hộ con, nhưng con không thích hợp chạy cự li dài, đến lúc đó mệt xỉu thì phải làm sao bây giờ?"

Bối Sơ Nhan nhếch môi, đả kích cô: "Mấu chốt là, chưa chắc gì em đã chạy được đến đích, đến lúc đó chạy chưa được một nửa đã không kiên trì nổi rồi. Năm ngoái bạn cùng lớp chị cũng tham gia cuộc thi này, cậu ấy rất giỏi thể thao nhưng còn chưa chạy được hai km đã bỏ cuộc rồi, Doanh Doanh em đừng cậy mạnh được không?"

Bối Doanh Doanh cụp mắt, bàn tay nắm chặt lại, "Em cũng không biết em có thể chạy được hay không, nhưng nếu em không dám đăng ký tham gia thì ngay cả một trăm mét em cũng không chạy được.

Con muốn thử một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK