Trên hành lang có học sinh đi lại, lúc này anh mới buông tay cô ra.
Bối Doanh Doanh không dám ngẩng đầu nhìn anh, hai tai đỏ bừng, cảm giác nóng rực khi anh nắm tay cô vẫn không ngừng tăng lên, như một dòng điện chạy khắp cả người cô.
Hai người im lặng đi xuống dưới lầu, một lúc sau, Bối Doanh Doanh ngửa đầu nhìn anh, phá vỡ sự yên lặng:
"Vừa rồi cảm ơn cậu đã nói giúp mình, chỉ là... Mình cũng biết điểm số của mình thật ra không thể cao như vậy, nếu không phải cậu đưa cho mình đề ôn tập kia..."
Du Hàn quay đầu nhìn cô, cắt ngang lời của cô:
"Vốn dĩ không có cái gì gọi là đề bài ôn tập tương tự cả."
Anh bất đắc dĩ thở dài: "Bối Doanh Doanh, cậu đúng thật là ngốc mà."
???!!!
"Cậu thật sự cho rằng chuyện này giống như trong phim người ta thường hay diễn sao, có thể lén vào trong phòng làm việc của giáo viên, đăng nhập vào máy tình của thầy giáo để ăn cắp đề bài? Hơn nữa đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi." Cũng chỉ có cậu coi trọng bài kiểm tra này như vậy.
"Vậy mấy đề bài ôn tập đó..."
"Là tôi thuận tay tùy tiện chỉnh lại mấy bài toán, phạm vi kiểm tra chỉ trong chương một, không cần tốn nhiều sức cũng đoán được thầy sẽ cho dạng bài gì."
"Bối Doanh Doanh: "!!!"
Cô ngây ra như phỗng, "Vậy sao cậu không nói với mình đó là đề cậu mô phỏng lại?"
Anh quay đầu liếc cô một cái, "Nếu tôi không nói vậy cậu sẽ nghiêm túc làm sao?"
"..."
Vừa rồi lúc ở cửa lớp, anh thấy cô ở trong lớp tranh luận với người ta, có thể đoán được cô ít nhiều cũng cảm thấy bản thân gian lận, anh không ngờ anh làm vậy lại khiến cô tăng thêm gánh nặng trong lòng.
Chỉ là anh không muốn thừa nhận, cái đề ôn tập đó là do nghe mẹ anh nói Bối Doanh Doanh vì học bài mà cả ngày nhốt mình trong phòng, không biết tại sao lúc đó trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái, cho nên viết ra đề ôn tập cho cô.
"Cậu đừng cảm thấy điểm số đó không phải là của cậu, ai cũng ôn tập rồi làm bài kiểm tra, cậu chỉ là ôn đúng bài mà thôi."
Anh đánh thẳng vào nỗi lòng của cô, cô lập tức cảm giác được khích lệ.
Cô khẽ thở phào một hơi, gật đầu cười với anh.
Hai người xuống đến dưới lầu, Bối Doanh Doanh bỗng nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, Tăng Đống và Lạc Phàm đâu rồi? Cậu không gọi bọn họ cùng đi ăn cơm sao?"
"Bọn họ đều có việc bận rồi."
Bối Doanh Doanh ngớ ra, yếu ớt bổ sung thêm một câu: "Đúng lúc Kỷ Diệu cũng có việc."
Cho nên, có nghĩa là --
Cô lúng túng sờ đầu: "Vậy hai chúng ta... Cậu còn muốn đi không? Nếu cậu cảm thấy..."
Anh nhìn đồng hồ trên tay, sau đó ngước mắt, ánh mắt rơi trên gương mặt nhỏ lo lắng của cô.
"Nếu cậu không đi nhanh sẽ không kịp giờ tự học buổi tối đâu."
-
Hai người đi ra ngoài trường, bởi vì bọn họ đến trễ, cộng thêm bên cạnh trường Cao Lâm có một viện đào tạo chuyên nghiệp, cho nên bây giờ trong các quán ăn ở trên dãy phố này đều rất đông.
Cuối cùng hai người chọn một quán ăn nhanh, đi vào trong quán, vừa vặn còn một bài nhỏ vừa đủ hai người ngồi, bọn họ đi qua để cặp sách xuống, chiếm chỗ trước.
Bối Doanh Doanh lấy một khay đựng đồ ăn, đi đến chỗ lấy đồ ăn, nhưng có rất nhiều người đang bao vây chỗ lấy đồ ăn, với vóc dáng nhỏ con này của cô, cơ bản là không thể chen vào được, thậm chí cô còn không nhìn thấy được đồ ăn.
Cô đành chạy vòng ngoài, vòng qua chỗ khác nhón chân lên nhìn, cuối cùng cũng chỉ lấy được khoai tây thái sợi, còn đồ ăn mặn thì vẫn có một đám người đang đang đứng lấy.
Cô quay đầu thoáng nhìn lại thấy Du Hàn đã lấy xong đồ ăn đi ra ngoài!
Lợi thế của chiều cao có khác...
Du Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ nhăn lại thành một cục, ánh mắt tội nghiệp đứng một chỗ.
Cô đứng đó, định chờ bớt người rồi vào lấy, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay thon dài, cầm lấy khay đựng đồ ăn của cô.
"Muốn ăn gì?"
Cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Du Hàn, rất nhanh kịp phản ứng: "Chỉ cần một cái đùi gà là được!"
Anh khẽ gật đầu, đưa khay đồ ăn của mình cho cô: "Cậu về chỗ trước đi."
Anh quay người, len vào trong đám người, Bối Doanh Doanh nhìn anh, khóe môi không kiềm chế được cong lên.
Du Hàn thật là tốt.
Cô quay về chỗ ngồi chờ không bao lâu thì Du Hàn bưng khay đồ ăn của cô quay lại, cô vui vẻ đưa thìa và đũa cho anh, "Cảm ơn cậu, mình cũng giúp cậu lấy canh rồi đó."
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm.
Trong quán ăn có rất nhiều người, rất nhanh Bối Doanh Doanh phát hiện có mấy nữ sinh quay đầu nhìn về phía bên này, vẻ mặt hiếu kỳ, giống như phát hiện người ngồi cạnh cô không ngờ lại là Du Hàn.
Cô xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống, gần như sắp úp mặt vào trong khay đồ ăn.
Du Hàn ngước mắt lên thấy bộ dạng này của cô, trên mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Ăn cơm với tôi hồi hộp vậy sao?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên vội vàng phủ nhận: "Không, không có..."
Hồi hộp đến mức nói lắp luôn rồi.
Anh cố đè khóe miệng đang cong lên của mình, nhìn đồ ăn trong khay của cô, mấy giây sau, thuận tiện nói:
"Đồ ăn ít như vậy, cậu ăn có no không đấy?"
Cô chớp chớp đôi mắt đầy nước, "Không ít đâu, mình còn không ăn hết nổi chỗ cơm này đây."
"..."
"Giờ thì tôi biết vì sao cậu thấp như thế rồi."
Miệng nhỏ của cô đang nhai đầy cơm, nghe anh nói vậy, cô bỗng ngẩng đầu lên, sau đó lại đỏ mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì:
"Mình không thấp..." Tốt xấu gì thì cô đi giày vào cũng cao một mét sáu nhé.
"Ừm, chen không vào được đám người để lấy thức ăn."
"..."
Quá đáng hu hu hu.
Cô không để ý đến anh nữa, vùi đầu ăn cơm, anh thấy gương mặt đỏ lên vì tức của cô, im lặng cong môi cười.
Một lúc sau, bên cạnh bỗng có tiếng động --
"Ê, đây không phải Du Hàn sao?"
Một nam sinh bưng khay đồ ăn đi đến bàn bên cạnh bọn họ, khi nhìn thấy Du Hàn, nhếch miệng nở nụ cười đậm chất du côn.
"Hôm nay sao lại trùng hợp thế nhỉ, ở chỗ này cũng có thể gặp được anh nhỉ."
Không hiểu sao giọng điệu này nghe cảm giác cực kỳ chói tai.
Nam sinh trước mặt tên là "A Tầm", là thủ lĩnh của một nhóm học sinh bên viện đào tạo chuyên nghiệp bên cạnh.
A Tầm và Du Hàn có không ít "ân oán" với nhau.
Du Hàn nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta, giọng anh không chút cảm xúc:
"Chuyện gì?"
"Không có gì —— không phải là vì nhìn thấy anh, nên đến chào hỏi một tiếng sao, anh đang cùng người khác ăn cơm sao?" A Tầm chuyển ánh mắt lên người ngồi đối diện Du Hàn, phát hiện người này là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.
"Ui da, Du Hàn quen bạn gái từ khi nào thế? Lại còn xinh đẹp như vậy nữa chứ."
"Tôi không..." Bối Doanh Doanh đang định phủ nhận, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa đến là một người đầu nhuộm vàng, nụ cười trên môi cậu ta cũng có vẻ không có ý tốt, cô bị dọa sợ nắm chặt đũa, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Du Hàn thấy vậy, đáy mắt anh phủ một lớp băng, nhưng tên A Tầm kia có vẻ như nói chưa đã miệng, ánh mắt cậu ta trắng trợn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo cùng đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ, sau đó cười một tiếng với Du Hàn: "Anh Hàn có khác, mấy em gái bên cạnh đều rất xinh đẹp đó nha, nhìn xem làn da trắng nõn này. Em gái nhỏ à, em tên gì thế?"
Cánh tay của A Tầm vừa định khoác lên vai Bối Doanh Doanh thì Du Hàn đứng bật dậy, anh nắm chặt cánh tay của cậu ta, không hề do dự dùng sức hất tay cậu ta ra.
A Tầm bị anh đẩy lảo đảo lùi lại mấy bước.
Mấy bị khách ngồi bàn bên nhao nhao nhìn về phía bên này, vẻ mặt hóng chuyện. Có người nhận ra Du Hàn, lại càng thêm ngạc nhiên.
"Sao cậu ta lại đánh nhau với người ta?"
"Cậu không biết à, cậu ta rất hung dữ, trước đó mình có nghe người khác nói..."
Bầu không khí trong quán ăn vốn đang rất hài hòa lập tức trở nên căng thẳng.
Cổ tay A Tầm bị siết chặt, lực tay của Du Hàn rất lớn, ngay cả cậu ta bình thường hay tập luyện cũng không thể nào thoát ra được, cậu ta nhếch môi cười một tiếng:
"Thằng con hoang, mày thật sự thừa hưởng gen di truyền từ bố mày đấy."
"Rầm ——" A Tầm ngã ra mặt đất, ngay sau đó mặt cậu ta lập tức hứng trọn một cú đấm.
Cậu ta ngạc nhiên che lỗ mũi đang chảy máu, không ngờ Du Hàn dứt khoát đánh người như vậy, cậu ta định vùng dậy nhưng lại bị Du Hàn đè mạnh xuống đất.
A Tầm đối diện với con ngươi hung ác của Du Hàn, đôi mắt đó thật sự tàn bạo đến đáng sợ.
Du Hàn nhìn cậu ta, giọng anh lúc này đã lạnh đến đấy vực.
"Nói đủ chưa?"
"Nếu mày vẫn không biết sợ, hôm nay tao có thể cho mày đi bệnh viện thêm một lần nữa."
Con ngươi của A Tầm co lại, cậu ta nhớ lại chuyện lần trước giữa hai người bọn họ, cười cười, "Mày đúng là không sợ nhỉ."
Toàn bộ người trong quán ăn đều nhìn về phía này, không ai dám tiến lên khuyên can. Bối Doanh Doanh nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Du Hàn, hoảng hốt nhảy dựng lên, cô liều lĩnh tiến lên, khẽ nắm lấy ống tay áo của anh, giọng nói run run: "Du Hàn, cậu đừng như vậy..."
Anh quay đầu, đối diện với anh là đôi mắt đỏ au của cô gái nhỏ.
Cô bị dọa sợ rồi.
Đáy mắt anh lướt qua một tia bối rối, hầu kết khẽ chuyển động, anh cố gắng đè nén cảm xúc đang mất khống chế, sau đó bỗng buông tay, đứng lên cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất:
"Không muốn chết thì cút cho tao."
Ông chủ của quán ăn vội vàng đến khuyên giải, A Tầm đứng lên, liếm liếm hàm răng, làm như không có chuyện gì: "Nếu người nào đó đã không muốn nhìn thấy tao vậy thì tao sẽ không quấy rầy người ta ăn cơm nữa vậy."
Trước khi tên A Tầm rời đi, vẫn như bình thường cười điệu cười cà lơ phất phơ, hạ giọng nói nhỏ với Du Hàn:
"Không ngờ một thằng bạo lực như mày, còn có đứa con gái dám đến bên cạnh mày."
-
Lúc hai người đi ra khỏi quán ăn nhanh, Du Hàn im lặng, gương mặt anh căng cứng.
Màn đêm buông xuống, hai người đi bộ trở lại trường học, bởi vì đã sắp đến giờ tự học buổi tối, cho nên trên đường cũng không có nhiều người.
Bối Doanh Doanh đi theo phía sau anh, nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất của anh, tâm trạng cũng chùng xuống theo.
Hai người băng qua một con hẻm tối, một lúc sau, cuối cùng cô cũng đuổi kịp chạy lên đi bên cạnh anh.
"Du Hàn, cậu vẫn còn tức giận chuyện nam sinh vừa rồi sao?"
Cô cẩn thận hỏi anh.
Bối Doanh Doanh thấy anh không trả lời, cô tiếp tục an ủi: "Không sao đâu, thật ra không sao hết á. Cậu không cần thiết phải ra tay với loại người đó, cứ lơ họ đi là được..."
Anh bỗng dưng đứng lại.
Ánh mắt chuyển về phía cô.
Môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh tanh:
"Bối Doanh Doanh, cậu thật sự không biết sợ đúng không?"
"Hở..." Cô lơ mơ nhìn anh, đột nhiên cổ tay bị anh nắm lấy.
Anh bước về phía trước hai bước, ép cô lùi về phía góc tường. Cô ngước mắt lên đối diện với con người sâu thẳm không thấy đáy của anh, ánh mắt đó khiến cho người ta phải toát mồ hôi lạnh.
Anh hơi dùng lực, đau đớn khiến cô phải nhíu mày. Cô nhìn sắc mặt của anh bỗng thay đổi, cô hít hít mũi nức nở:
"Du Hàn, đau..."
Anh cụp mắt, hầu kết nhấp nhô, khàn khàn nói:
"Tôi của hiện tại, có phải cũng giống như lúc nãy ở trong quán ăn khiến cậu thấy sợ hãi không?"
Cô gái nhỏ cắn môi không nói gì, sau đó cô nghe thấy tiếng cười lạnh của anh, "Chắc hẳn có không ít người từng nhắc nhở cậu tôi là người thế nào rồi nhỉ, quái gở lầm lì, bạo lực biến thái. Bọn họ còn nói cậu phải cách xa tôi một chút, đúng không?"
Cô run run nói: "Không phải đâu..."
Anh nhếch môi, cảm giác cổ họng đắng chát, "Cần tôi phải nói cho cậu sao —— "
"Bọn họ nói không sai... Tôi là người như vậy đó."
Anh vẫn nhớ, lần đầu khi anh mới vào lớp, lúc đó anh quen được rất nhiều bạn bè.
Nhưng có một ngày, không biết vì sao thông tin anh là con trai của một tên cuồng bạo lực gia đình truyền ra khắp cả lớp. Tất cả mọi người đều nói, cha nào con nấy nên anh nhất định cũng ghê tởm giống bố mình.
Khoảnh khắc đó anh mất đi tất cả bạn bè, bị mọi người cô lập, phỉ nhổ.
Thậm chí giáo viên cũng chán ghét anh, sắp xếp cho anh ngồi một mình một bàn.
Không có ai ngồi cùng bàn với anh, không có người nào nói chuyện với anh, tất cả các hoạt động tập thể, anh đều bị gạt qua một bên. Cho dù như vậy, ánh mắt khác thường cùng tiếng bàn tán sau lưng anh chưa từng dừng lại.
Kể từ đó, anh hoàn toàn sống khép mình, tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
Anh hút thuốc uống rượu, đánh nhau trốn học, ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Dần dà, mọi người chuyển từ ghê tởm anh sang sợ hãi anh.
Nhưng dù sao thì tất cả mọi người cũng cho rằng anh là người như vậy, không phải sao?
Thay vì bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân thì khiến cho tất cả mọi người không dám đến gần không phải tốt hơn sao.
Mãi về sau khi lên cấp ba và chuyển sang một môi trường hoàn toàn mới, anh mới khoát lên vẻ mặt âm u ngụy trang cho bản thân.
Nhưng mà vừa rồi, cô vẫn nhìn thấy được dáng vẻ chân thật nhất của anh.
Đó là bộ mặt ngay cả anh cũng không muốn tự mình đối mặt.
Nghe thấy những lời đó, Bối Doanh Doanh ngước nhìn anh, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Không, không phải như vậy...
Du Hàn bỗng buông tay ra, che giấu vẻ cô đơn nơi đáy mắt, xoay người đi về phía trước, đi được hai bước anh bỗng đứng lại.
Cô nhìn bóng lưng của anh, mấy giây sau nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
"Bây giờ biết tôi là loại người gì rồi... Thì cách xa tôi một chút."