"Phần yếu đuối nhất trong trái tim Du Hàn bởi vì những lời nói này của cô mà sụp đổ. Anh ý thức được, cô gái trong sáng và ấm áp trước mắt anh lúc này là điều duy nhất anh muốn khi lớn lên, dành cả đời để cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô.
"Được."
-
Đến khách sạn, sau khi đến quầy lễ tân nhận thẻ phòng, hai người đi vào thang máy.
Bối Doanh Doanh mở cửa phòng bước vào, cô thấy bên trong có một chiếc giường lớn, khá sạch sẽ và ngăn nắp.
Cô ngồi xuống mép giường, nhìn anh vẫn đang đứng ở ngoài cửa, "Sao cậu không vào trong?"
Du Hàn ho khan hai tiếng, giúp cô kéo vali vào: "Buổi tối ở một mình, phải nhớ khóa kỹ cửa, chú ý an toàn."
"Ừm biết rồi."
Cô cởi giày đi tuyết ra, phát hiện phía sau cổ chân bị mài đỏ xước da, nhìn thấy được cả tơ máu, đây là đôi giày mới, đúng là đi vào vẫn bị mài chân.
Du Hàn chú ý thấy, anh tiến lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô muốn xem chân của cô, cô đỏ mặt nói không cần nhưng cổ chân mảnh khảnh vẫn bị anh nắm lấy.
"Sao lại để nghiêm trọng như vậy?"
Cô nở nụ cười với anh, "Không phải vì cái váy này phải đi với đôi giày này mới hợp sao, mình không sao đâu."
Anh đứng dậy, "Tôi đi ra ngoài một chuyến?"
Hở???
Không ngờ qua hai mươi phút sau anh quay lại với một lọ thuốc mỡ và hai chai nước trong tay, vừa rồi cô không biết anh định đi đâu, nên đã đi tắm trước.
Du Hàn nhìn bộ đồ ngủ màu hồng trên người cô, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó bảo cô ngồi xuống giường.
Anh lần nữa ngồi xổm xuống, bóp thuốc ra bôi lên chỗ bị thương trên chân cô, cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc bôi thuốc của anh, trái tim run lên, không khỏi cong môi cười.
Du Hàn có những lúc rất dịu dàng.
Không biết tại sao trong lúc cô thất thần, không khống chế được hành động của mình, đột nhiên vươn tay ra khẽ xoa đỉnh đầu của anh.
Động tác bôi thuốc của anh dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt không thể lý giải được.
Bối Doanh Doanh: "..."
Mặt cô đỏ lên: "Mình không cố ý..."
"Lá gan thật sự rất lớn nhỉ?"
Cô sợ đến mức rụt tay lại chống lên chăn cố gắng lùi về sau. Cô thấy anh đột nhiên đứng lên, bước về phía cô. Cô lập tức cũng đứng lên nhảy qua bên kia giường, anh lại vòng qua bên kia, cô lùi về sau, áp sát vào tường, "Không phải mình cố ý đâu mà..."
Giọng nói mềm mại của cô giống như đang làm nũng, nhưng anh không vì thế mà lay động, đi thẳng đến trước mặt cô, một tay bắt được cổ tay cô, kéo cô lại gần giường, cô bị anh kéo đứng không vững ——
Trực tiếng ngã ngồi lên đùi anh.
Cơ thể hai người kề sát lại gần nhau, tay anh thuận thế đặt lên eo cô, cô ngẩn người kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, vành tai lập tức nổi lên màu ửng hồng.
Anh cụp mắt nhìn cô, cảm giác cổ họng nóng rát, cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ đang trong vòng tay anh khiến anh vô thức siết chặt tay lại.
"Cậu... Cậu thả mình ra..." Cô cúi đầu nhỏ giọng nói.
Anh nhẹ nhàng vuốt vành tai đỏ ửng của cô, giọng nói khàn khàn: "Chạy nhanh như vậy không phải vẫn bị tôi bắt được sao?"
Bối Doanh Doanh: [QAQ].
Anh thấy mặt cô đỏ bừng lên giống như quả hồng nhỏ, thật sự rất muốn "bắt nạt" cô. Anh nắm bàn tay của cô đặt lên đỉnh đầu mình, "Không phải muốn sờ đầu tôi sao? Cho cậu sờ đó."
Cô sừng người, còn tưởng anh sẽ tức giận cơ???
Cô nhịn không được, bàn tay khẽ di chuyện nhẹ nhàng sờ tóc của anh, sợi tóc đen mềm mềm, đột nhiên cô nhớ đến con chó Alaska trước đây bà ngoại nuôi trong nhà...
Chờ một chút cô đang suy nghĩ gì thế này?!
"Sờ đủ rồi?"
Cô lập tức rút tay về, sau đó bàn tay anh đặt lên đầu cô nhẹ nhàng sờ sờ, mái tóc mềm mại lập tức trở nên rối bù, cô trừng mắt với anh: "Không cho cậu sờ!"
Anh bật cười, "Sao cậu sờ đầu tôi được, mà lại không cho tôi sờ lại?"
"À..." Cô tự biết mình không nói lại được, khuôn mặt nhỏ của cô bị anh chọc chọc mấy cái, sau đó bàn tay đang ôm cô buông lỏng ra.
Bối Doanh Doanh đứng lên, nhìn đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, hình như tâm trạng anh lúc này rất tốt.
Đã lâu rồi không thấy anh cười.
Không hiểu sao tâm trạng cô cũng khá hơn, sau đó Du Hàn đứng lên nó: "Vậy tôi... Về trước đây."
Cô sửng sốt một lúc, gật đầu: "Được."
Cô đưa anh ra cửa, anh nói: "Sáng mai tôi đến đón cậu đi ăn sáng."
"Ừm."
Cô vẫy tay với anh, anh đi ra cửa, biến mất trong tầm mắt của cô.
Sau đó Bối Doanh Doanh đóng cửa lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác mất mát không tên, như thể cô muốn ở cùng anh thêm một lúc nữa?
Cảm giác khi ở gần anh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cô ngồi xuống giường, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ ngẩn người, một lúc sau, đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Giờ này còn ai đến...
Cô xuống giường, không kịp đi giày, đi thẳng ra cửa, trái tim nhỏ đập thình thịch, cô nhón chân nhìn qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy người đứng ngoài cửa là Du Hàn.
Cô vội vàng mở cửa, anh đang đứng trước cửa.
"Du Hàn..."
Anh nhìn cô chằm chằm, liếm môi, lúc mở miệng giọng nói pha lẫn chút không được tự nhiên.
"Buổi tối cậu ngủ một mình có sợ không? Nếu như cậu sợ... Tôi ở lại đây với cậu."
Bối Doanh Doanh: Ở lại đây?
Du Hàn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, trầm giọng giải thích: "Tôi ngủ ở trên ghế sô pha, cậu đừng lo lắng." Anh thật sự không yên lòng, dù sao cô vì anh mà một mình chạy đến một nơi xa như vậy, anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của cô. Hơn nữa cô rất nhát gan, nếu lỡ như, anh chỉ nói là lỡ như, lỡ như cô có xảy ra chuyện gì thì sao.
Tất nhiên là anh còn có một chút tâm tư riêng.
Bối Doanh Doanh suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý. Du Hàn đi vào, cô nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu... Hay là cậu đi tắm trước đi."
"... Được."
Cô nhìn anh đi vào phòng tắm, chân ngắn chạy lại giường chui tuột vào trong chăn, cô kéo chăn che kín khuôn mặt đỏ bừng lại, nhịp tim bắt đầu tăng cao.
Đây là lần đầu tiên đã trễ thế này, cô ngủ chung một phòng với một bạn nam.
Có hơi hồi hộp...
Du Hàn tắm rửa xong đi ra, thấy trong phòng chỉ còn một bóng đèn mờ, anh nhìn về phía giường, người nằm trong chăn co lại thành một cục tròn nhỏ, không nhúc nhích.
Khóe môi anh cong lên, không lên tiếng, yên lặng đi lại ghế sô pha nằm xuống. Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhỏ lộ ra bên ngoài chăn. Cô nhắm chặt đôi mắt, môi đỏ hơi mím lại. Gương mặt khi ngủ của cô yên tĩnh đáng yêu, nếu không phải đầu ngón tay đang nắm chặt chăn của cô lộ ra bên ngoài, anh thật sự cho rằng cô đã ngủ say.
Anh đè khóe miệng muốn bật cười của mình xuống, nằm xuống đắp áo khoác lên người.
Thật ra trong lòng cô có chút hồi hộp, cho nên không tháo máy trợ thính ra, vừa rồi khi thấy tiếng nước trong phòng tắm tắt hẳn, cô lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, cũng may lúc anh đi ra ngoài, không hề làm gì.
Cuối cùng cô cũng thả lỏng, mấy giây sau cô lặng lẽ mở một bên mắt ra nhìn, thấy anh đã nhắm mắt ngủ.
Phù...
Vậy cô cũng yên tâm ngủ một giấc thoải mái thôi.
Nhưng cô cố gắng chìm vào trong giấc ngủ, lại phát hiện mãi không thể ngủ được, lật người qua rồi lại lật người lại, đếm sao đếm cừu, mãi vẫn không thể ngủ được.
Ôi ôi ôi giận quá đi.
Không biết cô lật người đến lần thứ bao nhiêu, người nằm trên ghế sô pha lên tiếng: "Không ngủ được?"
Cô ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh: "Du Hàn, cậu cũng chưa ngủ à?"
"Ừm."
Cô nghiêng đầu nhìn anh, "Chắc là giữa trưa mình ngủ nhiều quá, bây giờ không ngủ được..."
Anh ngồi dậy, "Tôi hơi đói."
Đói?
Cô bỗng nhớ ra lúc ăn cơm tối, anh chỉ ăn một bát nhỏ, nói khẩu vị không tốt, sau đó dừng như chỉ giúp cô và dì Du bóc vỏ tôm.
Mà Du Hàn bình thường lúc đói bụng đều có thể nhịn được, nhưng không biết đêm nay bị làm sao, cảm giác đói bụng đến mức không thể ngủ được.
"Vậy cậu có muốn gọi đồ ăn khuya không?" Cô đề nghị.
Anh lấy điện thoại ra, lướt app đặt đồ ăn một lúc, sau đó hỏi cô: "Tôi gọi gà rán, cậu muốn ăn không?"
Gà rán?
Cô vô thức nuốt nước miếng một cái, sau đó bỗng lắc đầu, đã trễ thế này còn ăn đồ ăn có lượng calories cao như vậy. Ăn vào là sẽ "phạm tội", không thể ăn được!"
Anh khẽ cười, "Vậy tôi đặt một phần."
"...Ồ." Dù sao cô cũng không muốn ăn, hừ.
Gọi xong đồ ăn, hai người đều không buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy. Lúc này điện thoại trên đầu giường của Bối Doanh Doanh đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là Trịnh Hy gọi đến.
Sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia hỏi: "Doanh Doanh, hôm nay cậu có tìm được Du Hàn không?"
"Ừm, mình tìm được cậu ấy rồi."
"Sao rồi, cậu ấy và mẹ cậu ấy vẫn ổn chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"
Bối Doanh Doanh nhìn về phía Du Hàn, cô do dự không biết có nên nói hay không, anh thấy vậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, mềm giọng hỏi: "Sao vậy, điện thoại của ai?"
Trịnh Hy ở đầu bên kia: "???!!!"
"Các cậu bây giờ... vẫn còn đang ở cùng nhau?" Trinh Hy ngạc nhiên.
Bối Doanh Doanh che mặt, không biết giải thích thế nào, điện thoại bị anh cầm lấy, cô nghe thấy anh nói: "Ừm... Cậu ấy không sao, tôi đón cậu ấy."
Sau khi cúp điện thoại, anh trả lại điện thoại cho cô, cô nhỏ giọng hỏi: "Có khi nào cậu ấy hiểu lầm hai chúng ta không?"
Anh nhíu mày, vô cùng thích thú nhìn cô: "Không phải cậu từng hiểu lầm tôi với cậu ta sao?"
"Mình không có..." Cô cứng miệng cãi. Anh cười, giọng rất nhẹ: "Không sao, cho dù cậu ta muốn hiểu lầm cái gì, cũng là chứng cứ vô cùng xác thực."
Cái gì gọi là chứng cứ vô cùng xác thực?
Cô nghe không hiểu.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên, là người giao đồ ăn đến, Du Hàn đi ra cửa khi quay lại thì xách theo một túi đồ.
Anh để đồ lên bàn, mở bịch đóng gói ra, cô gửi thấy mùi hương gà rán kiểu Hàn Quốc!
Cô hiếu kỳ đi qua nhìn, thấy một phần lớn gà rán kèm theo bánh gạo xào, hai mắt cô sáng bừng: "Sao lại có hai cốc Coca.". Đam Mỹ Hiện Đại
"Mua thêm cho cậu một phần, có ăn không?"
Bối Doanh Doanh nghĩ anh sẽ nói như vậy.
Không ngờ thực thế là —— "Tôi đói, một mình ăn hai phần."
"..."
Cô thấy anh đeo găng tay nilon vào, cầm một miếng gà rán sốt cay ngọt Hàn Quốc lên cắn một miếng, âm thanh giòn rụm lập tức vang lên khắp phòng.
A a a a a cô điên mất [QAQ].
Cô lập tức xoay người lại, tuân theo nguyên tắc nhắm mắt làm ngơ, cô ngồi trên giường, nhắm mắt không nhìn nhưng mùi hương kia... Khiến cho lòng cô ngứa ngáy khó chịu.
Anh đang ăn, quay người qua đột nhiên hỏi cô: "Cậu muốn ăn không?"
"Mình..." Cô vừa mừng rỡ, đã nghe thấy câu tiếp theo của anh: "Tôi đoán chắc con gái các cậu không thích ăn khuya, thôi vậy không sao cả tôi tự ăn."
Cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình, bỗng trước mặt xuất hiện một cái bóng, cô ngẩng đầu lên thấy Du Hàn đột nhiên đến đến bên giường.
"Đứng dậy." Anh nói.
?
"Làm gì thế?"
"Nhanh lên."
Cô sửng sốt, ngoan ngoãn đứng lên, giây tiếp theo, anh trực tiếp ôm lấy cô, dùng sức bế cô lên.
Bối Doanh Doanh:!!!
Cô bị dọa ôm lấy cổ anh, "Cậu..."
Anh bế cô đi đến trước bàn, sau đó tay trái cầm lấy một miếng gà rán, đưa đến bên miệng cô.
Khóe môi anh cong lên khẽ cười, "Há miệng nào, đồ ngốc."