• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn học cùng lúc lần lượt rời đi, Bối Doanh Doanh nhìn ghế trống bên cạnh, vừa rồi Du Hàn đã đến chỗ tổ chức sớm, bởi vì hôm nay hội học sinh phải qua đó sắp xếp hội trường buổi lễ.

Cô cất bản thảo vào trong cặp, ra khỏi lớp theo đám người chen chúc đi xuống dưới lầu.

Mới vừa đi xuống dưới lầu, cô đột nhiên cảm giác cổ tay mình bị kéo lại, điện thoại đang cầm trong tay của cô cũng bị người khác giật mất. Sau lưng có người dùng sức đẩy cô một cái, kéo cô rẽ sang một hướng khác với dòng người đang đi xuống dưới lầu, trực tiếp đi xuống cầu thang, vào dãy phòng học không người. Trước cửa phòng học có nam sinh nhìn thấy ba người bọn họ đi vào trong, nam sinh đó đóng "rầm" cửa lại.

Bối Doanh Doanh cơ bản là không có cơ hội hét lên.

Tầm nhìn trong lớp mờ mịt, cửa sổ tứ phía đều đóng chặt, camera trên đầu được bọc lại bằng túi ni lông.

Đứng ở cửa là hai chàng trai gầy gò, một người mặc áo len có in hình One Piece trước ngực, người kia là một nam sinh có mái tóc dày để kiểu khá lỗ thời, trông lạnh lùng nhất trong đám người bọn họ.

Mà nam sinh vừa rồi kéo cô là người mặc một chiếc áo len đen, hơi mập mạp vạm vỡ.

Bối Doanh Doanh nhìn ba người trước mặt, không biết bọn họ là ai, hoảng sợ đến mức nhịp tim tăng nhanh, "Mấy người... Mấy người là ai."

Mấy người nam sinh đó nhìn cô, rồi lại đối chiếu với ảnh chụp trong điện thoại, bọn họ đều cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp.

Người hơi mập quay qua nhìn người mặc áo One Piece và người có mái tóc lỗ thời, ba người đều cười, người mập mạp kia ngồi lên bàn, vuốt ve điện thoại của cô:

"Cậu là Bối Doanh Doanh?"

Bàn tay cô nắm chặt lại, cảm thấy khá bất ngờ, "Rốt cuộc mấy người là ai, muốn làm gì?"

"Ài, thì không làm gì hết, cậu không cần phải căng thẳng, bọn tôi cũng không đến gần cậu đúng không?" Cậu ta từ chối cuộc gọi đến từ điện thoại của Bối Doanh Doanh, "Cậu ở đây ngoan ngoãn đợi hết tiết ba là được."

???

Bối Doanh Doanh nhíu mày, đợi hết tiết thứ ba?

Vậy thì lễ cắt băng khánh thành lát nữa...

"Tôi không biết mấy người, vì sao lại muốn nhốt tôi ở đây."

"Không nên hỏi mấy vấn đề này, ngoan ngoãn chờ ở đây, một cọng tóc của cậu cũng sẽ không rót, nếu cậu dám la hét ầm ĩ, cậu sẽ thấy hậu quả."

Người mặc áo One Piece dựa người lên cánh cửa, ánh mắt lạnh lẽo vẫn luôn nhìn chằm chằm trên khuôn mặt xinh đẹp của Bối Doanh Doanh.

Não Bối Doanh Doanh bắt đầu hoạt động, rất nhanh cô đã kịp hiểu ra: "Bối Sơ Nhan bảo mấy người canh chừng tôi đúng không?"

Sắc mặt ba người cứng lại, người mập có chút bực bội, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp này của đàn em thì không tức giận được:

"Đừng hỏi nhiều như vậy."

Bối Doanh Doanh nhìn phản ứng của bọn họ, cô đã biết đáp án.

Bối Sơ Nhan thật sự sẽ không có khả năng dễ dàng buông tha cô như vậy, muốn cô không thể nào xuất hiện ở buổi lễ cắt băng hôm nay.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, còn ba phút nữa là buổi lễ bắt đầu.

Cô trực tiếp nói: "Em là em gái của Bối Sơ Nhan."

Cô vừa nói xong, ba người ở đâu đều sửng sốt, "Đừng nói đùa như thế chứ?"

Từ khi nào mà Bối Sơ Nhan có em gái?

"Em thật sự là em gái của chị ấy, em không cần biết chị ấy dùng điều kiện gì để các anh giữ em lại ở đây. Nhưng bên ngoài sắp tiến hành lễ cắt băng khánh thành của công ty nhà em. Hôm nay các anh không thả em ra ngoài, lát nữa được thả ra em sẽ lập tức đi nói với giáo viên. Cho dù mấy anh bịt kín camera phòng này thì đã sao? Mọi người ở trường trên đường đi không gặp các anh chắc? Em cũng nhớ mặt các anh rồi, đến lúc đó hậu quả ra sao các anh tự phải gánh chịu."

"Bọn anh thả em đi thì đắc tội với nữ thần thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa em mở miệng không có chứng cứ nói mình là em gái của cậu ấy, nói không chừng em đang lừa bọn đây, muốn dọa bọn anh sợ?" Người để tóc lỗ mốt bình tĩnh nói.

"..." Cô im lặng.

Đúng là thủ đoạn của Bối Sơ Nhan.

Lớn đến tận tuổi này rồi, còn ngây thơ như vậy?

"Em có thể cho các anh đọc tin nhắn trong điện thoại của em, em thật sự là em gái của chị ấy." Cô đi đến gần bọn họ, mềm giọng nói, giọng điệu đáng thường: "Cầu xin các anh đó, em không động vào điện thoại đâu, chỉ các anh mở ra thôi, có được không ạ?"

Người mặc áo One Piece và anh mập thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng gào thét: Mợ nó, không thể cưỡng lại vẻ đáng thương như này.

Người mặc áo One Piece lên tiếng: "Được rồi, anh Khải, xem một chút đi, không chừng em nó nói đúng đó..."

Anh ta nói với anh mập.

Người có mái tóc lỗi mốt liếc anh ta, trong mắt dường như đang nói: [Con mẹ nó, mày bị thu phục rồi hả?]

Anh Khải liếc nhìn Bối Doanh Doanh một cái, hoàn toàn mềm lòng, ngoài miệng vẫn tỏ ra cứng rắn, "Được, nếu em dám giở trò thì sẽ xong đời đấy."

Vậy là Bối Doanh Doanh mở nhóm chat gia đình trên Wechat cho bọn họ xem, ba người đều ngạc nhiên: "Bối Sơ Nhan thật sự là chị gái của em! Vậy cậu ấy... Cậu ấy vì sao lại bảo bọn anh nhốt em ở đây? Vì sao?"

"Vì... Chị ấy không muốn mọi người biết em là em gái của chị ấy, hơn nữa... Tai em có vấn đề, chị ấy cảm thấy làm chị của em rất mất mặt." Cô cụp mắt, nói ra lý do.

Mấy nam sinh này đều không thể ngờ là vì nguyên nhân này.

Im lặng một lúc lâu, anh mập đột nhiên tức giận đập bàn: "Tao không ngờ Bối Sơ Nhan là loại người như vậy! Cậu ta ức hiếp người quá đáng rồi! Thiệt cho chúng ta đều bị cậu ta lừa! Cái gì mà nữ thần, là mắt tao mù thì có!"

Bối Doanh Doanh: "...???"

Anh trai à, anh quay đầu cũng nhanh đó.

Người mặc áo One Piece cũng bất bình thay cô, "Đúng vậy, sao cậu ta có thể đối với em như vậy, chẳng phải chỉ là tai có vấn đề chút thôi sao? Em trai anh cũng bị nhược trí, anh vẫn dẫn em anh ra ngoài đi chơi không hề ghét bỏ."

Hai người thay phiên nhau mỗi người một câu, trong lòng đầy tức giận, người có mái tóc lỗ mốt đi tới, lạnh lùng nói, "Đi nào, bọn anh đưa em đến buổi lễ cắt băng."

"?"

"Bây giờ qua đó, nhanh một chút chắc sẽ kịp."

Hai người còn lại cũng ủng hộ: "Đi nào."

Bọn họ quyết định xong nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, đi ra khỏi phòng học bọn họ đột nhiên nhớ ra từ đây mà đi bộ đến thư viện mới ít nhất cũng phải mất mười phút, bây giờ đến chắc chắn sẽ không kịp nữa.

Bọn họ nói với Bối Doanh Doanh: "Ở đây chờ bọn anh."

Cô bối rối đứng đó, khoảng hơn một phút sau, ba chiếc xe đạp chạy về phía cô, dừng lại trước mặt cô —— màu đen lạnh lùng, màu xanh lá cây sống động và màu trắng tinh khiết.

"..."

Cái quái gì đây??

Anh tóc lỗ mốt nói với cô: "Lên xe, muộn rồi."

Những người đi bộ qua đường có thể thấy rằng trên con đường khuôn viên giữa hai hàng cây đa, ba chiếc điện Donkey dễ thương đang phóng nhanh qua. Chiếc xe ở giữa nam sinh chở một nữ sinh, và hai chiếc xe bên cạnh dường như đang hộ tống bọn họ.

Bối Doanh Doanh thật sự không thể ngờ được ba người này cũng là người rất tốt.

Cô nhìn giờ trên điện thoại, đáy lòng trầm xuống.

Lễ cắt băng đã bắt đầu rồi. Bây giờ chạy đến, chắc chắn không kịp nữa rồi.

Đột nhiên cô nói với người ngồi phía trước: "Anh đưa em đi nhà ăn mua một chai nước với."

Anh tóc lỗi mốt không hiểu sao thời điểm căng thẳng như này cô lại khát nước, nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Ba phút sau, xe dừng lại trước cổng thư viện, cô xuống xe, co chân định chạy đi, người phía sau gọi cô lại.

"Cố lên, với lại —— thật sự xin lỗi."

Bối Doanh Doanh mỉm cười.

-

Trong giảng đường rộng lớn đa chức năng lúc này rất đông người đến dự buổi lễ ra mắt, lãnh đạo nhà trường đang đứng cùng Bối Hồng và Bối Sơ Nhan trên sân khấu, mỉm cười nhìn về phía ống kính.

Âm thanh tách tách vang lên, cùng theo đó là tiếng vỗ tay dưới sân khấu.

Một vài học sinh hâm mộ cảm khái: "Hoa khôi Bối đã trở thành hình tượng mà tất cả chúng ta đều muốn hướng tới, thật sự hạnh phúc. Nếu mình có một người bố như này, hôm nay mình còn phải khổ sở gặm sách sao?"

"Chúng ta không có số làm công chúa, không giống người ta."

Liễu Tuyết nhìn người trên sân khấu, thắc mắc hỏi Tư Quỳ ngồi bên cạnh: "Cậu không cảm thấy Bối Doanh Doanh có chút giống hoa khôi Bối sao?"

Tư Quỳ liếc cô bạn: "Cậu điên rồi à? Chẳng lẽ bây giờ cậu thật sự cho rằng Bối Doanh Doanh là thiên kim nhỏ nhà họ Bối đó sao? Não cậu dính nước à, nếu con nhỏ đó thật sự là thiên kim nhà họ Bối thì bây giờ cũng phải đứng trên sân khấu chứ."

Liễu Tuyết im lặng không nói gì.

Nghi lễ cắt băng kết thúc, Bối Sơ Nhan đi xuống dưới lầu, ngồi trở lại vị trí, bạn bè hưng phấn kéo tay cô ta, ai cũng đều khen hôm nay cô ta mặc cái váy dài màu xanh sẫm này rất đẹp.

Bối Sơ Nhan nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng của Bối Doanh Doanh.

Trong lòng cô ta cảm thấy vui vẻ hơn.

Xem ra năm học cuối cùng của cấp ba này, câu nói dối cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Bối vẫn được che giấu.

Sau đó có như thế nào thì cô ta cũng đã tốt nghiệp rồi.

Bối Hồng và ban lãnh đạo đang thay nhau phát biểu, sắp đến lượt Bối Sơ Nhan diễn thuyết, cô ta đi ra hậu trường chuẩn bị. Cô ta thong dong đi qua đi lại đọc bảo thảo lại một lần nữa.

Đột nhiên, ánh mắt cô ta thoáng nhìn lên, cả người đột nhiên cứng đờ.

Cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh đứng trước mặt mình khoảng hơn năm mét, đang lẳng lặng nhìn cô ta

Con... Con bé đó sao lại đến đây?!

Con ngươi Bối Sơ Nhan co lại, gót chân run lên loạng choạng bước về phía sau. Cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh từng bước chân đi về cô ta, giống như một thợ săn đi về gần con mồi của mình.

Bối Doanh Doanh đứng trước mặt Bối Sơ Nhan, bỗng mỉm cười: "Thật sự bất ngờ như vậy sao?"

"Bối Doanh Doanh, mày —— "

Bối Sơ Nhan còn chưa dứt lời, Bối Doanh Doanh đã vặn nắp chai nước khoáng, giơ cao lên dội thẳng từ trên đầu Bối Sơ Nhan xuống.

Trong phút chốc, toàn bộ mái tóc đen mà Bối Doanh Doanh cố ý tạo kiểu bị ẩm ướt, những giọt nước chảy xuống làn váy xinh đẹp, cánh tay cô ta đều ướt đẫm nước.

Cả một bên ướt súng nước.

"Á!" Bối Sơ Nhan hét ầm lên, trên mặt cô ta là sự tức giận cùng vẻ không thể tin nổi, Bối Doanh Doanh ném chai nước suối vào trong thùng rác, vẻ mặt bình tĩnh: "Lấy đạo của chị trả lại cho chị đó."

"Bối Doanh Doanh mày bị điên à!!" Cô ta nhìn váy của mình bị ướt, tức giận đến cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: "Tao sẽ nói cho bố biết!"

Cô ta không ngờ Bối Doanh Doanh gan to bằng trời cũng dám đối với cô ta như vậy!

"Chị cho rằng tôi sẽ sợ chị sao?"

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, Bối Hồng đi đến trước mặt bọn họ, vốn đang định thúc giục Bối Sơ Nhan chuẩn bị lên sân khấu, ông thấy cảnh này cũng sợ ngây người: "Nhan Nhan sao con lại thành ra thế này, sắp phải lên sân khấu rồi!"

"Con..."

Bối Sơ Nhan ở bên cạnh, mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Bố, chị thế này rồi không lên sân khấu được..."

Bối Hồng nhíu mày, cực kỳ sốt ruột, cô đột nhiên ra vẻ ngoan hiền nói: "Bố, đúng lúc con có chuẩn bị một bài diễn thuyết, con có thể thay chị lên đó..."

"Thật sao? Vậy nhanh nhanh nhanh lên, con mau nhanh lên!" Bối Hồng không nói hai lời trực tiếp dẫn cô ra phía sau hậu trường chuẩn bị lên sân khấu.

Bối Sơ Nhan lau nước trên mặt, nhìn em gái sắp lên sân khấu, tức giận đến mức cảm giác dường như không thở nổi.

Xong rồi.

Bây giờ cô ta mới kịp nhận ra, cô ta bị tính kế ngược lại.

-

Sau khi người dẫn chương trình thông báo tiếp theo là bài phát biểu của Bối Sơ Nhan, mọi người mãi không thấy Bối Sơ Nhan xuất hiện. Trong lúc mọi người đang mong chờ, bỗng nhiên có một cô gái xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Không phải Bối Sơ Nhan.

Cô gái này chỉ mặc đồng phục đơn giản nhất và một chiếc váy tây, khí chất trên người cô ấy hoàn toàn khác. Cô ấy nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách trong sáng và đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều tăm tắp. Cô vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Mọi người đều nhận ra, người này không phải là Bối Doanh Doanh khoảng thời gian trước hát bài "Truy tìm dấu vết" sao?!

Sao lại là Bối Doanh Doanh?

Tư Quỳ và mấy người Kỷ Diệu đều sợ chết khiến, đến khi nhìn thấy Bối Doanh Doanh đứng trước micro, cúi chào một cái thật sâu, rồi mỉm cười nói:

"Chào mọi người, mình là Bối Doanh Doanh lớp 11.3. Hôm nay mình rất hân hạnh khi có thể đại diện cho các bạn học sinh, cũng như với tư cách là con gái của chủ tịch Bối cùng mọi người chứng kiến thư viện hoàn thành."

Mọi người:???!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK