Cô cắn một miếng nhỏ, vị cay ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, cô hạnh phúc đến mức bất giác cong miệng, Du Hàn nhìn cô, khóe môi khẽ cong: "Ngon không?"
"Ừm..." Ngon chết mất thôi _ (: з "∠) _.
Anh đặt cô ngồi xuống, tiếp tục đưa miếng gà đến bên miệng cô, cô đang há miệng định cắn thì anh đột nhiên thu tay lại.
Hở!
Anh cố tình trêu cô, anh lùi về sát gần tường, không cho cô ăn. Cô tức giận tiến lại gần anh, nắm chặt tay anh, thành công cắn được miếng gà.
Nhưng anh vòng tay qua eo cô, đột nhiên quay người lại ép cô lên tường. Cô sửng sốt, bóng đèn vàng ấm trên đầu chiếu xuống gương mặt cô, soi sáng màu hồng ửng đỏ cả hai bên má.
Du Hàn cụp mắt nhìn cô, trong miệng cô còn đang nhai nửa miếng gà vừa rồi, ha má hơi phồng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại dường như có thể véo ra cả nước.
Anh mở miệng trêu ghẹo cô: "Không phải nói không ăn sao, hả?"
"À thì..." Cô chột dạ nhìn qua chỗ khác.
Anh giơ tay đặt ngón tay lên khóe môi cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước sốt trên miệng, "Con mèo nhỏ ham ăn."
Trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Sau đó, anh buông cô ra, kéo cô ngồi xuống sô pha, đặt nguyên hộp gà rán trước mặt cô, "Muốn ăn thì ăn đi, cũng gọi cho cậu nữa đó."
Hóa ra vừa rồi là anh đang trêu cô!
Sau đó hai người cùng ngồi trên ghế sô pha ăn gà rán, Bối Doanh Doanh kể về trải nghiệm ăn gà rán khi cô còn nhỏ. Khi đó bởi vì tính cách hướng nội, có lần đi đến nhà người ta làm khách, trong nhà đó cũng có mấy đứa trẻ con, bố mẹ bọn họ mua một con gà rán, những đứa trẻ đó lao vào giành lấy hết, cuối cùng chỉ chừa lại cho cô một cái cánh nhỏ...
Anh nghe xong cười cô: "Đồ ngốc, vậy sao cậu không chạy nhanh lên?"
"Bọn họ rất hung dữ, mình không giành lại bọn họ..."
Du Hàn không khỏi bật cười, "Không sao, sau này cậu muốn ăn gì tôi đều nhường cho cậu."
Cô ấm lòng, cong môi cười, "Ừm."
Hai người ăn xong gà rán, đi đánh răng một lần nữa. Quay lại phòng, cô nằm trên giường, nhìn anh nằm trên ghế sô pha chỉ đắp một cái áo khoác.
Cô do dự một lúc lâu mới nói: "Cậu có muốn... lên giường nằm không?" Cô nhanh chóng giải thích, "Giường rộng lắm, cậu cũng có thể đắp chăn, nếu như ngủ trên sô pha sợ là mai cậu sẽ bị cảm lạnh..."
Du Hàn suy nghĩ một chút, đi đến bên giường. Đúng là giường rất lớn, cho dù bọn họ giữ khoảng cách cũng rất rộng.
Anh tắt đèn trên đầu giường, "Được rồi, ngủ thôi."
Cô quay sang bên anh, nhẹ giọng nói: "Mình còn chưa buồn ngủ..."
"Đã mấy giờ rồi?"
"Nhưng mà chúng ta vừa ăn xong, hay là nói chuyện một lúc đi?"
Anh nghiêng người, chống khuỷu tay lên đỡ đầu nhìn về phía cô: "Cậu muốn nói chuyện gì?"
"Nói chuyện gì cũng được."
"Vậy thì nói chuyện phương trình đại số đi."
"..." Cô bĩu môi, "Rõ ràng cậu biết mình không nghe hiểu mà."
Sau đó, cô quên mất hai người đã nói chuyện gì, chỉ cảm thấy buồn ngủ, trước khi ý thức tan rã, cô nói với anh: "Mình buồn ngủ quá, muốn đi ngủ."
Cuối cùng cô cũng bị anh "dỗ" ngủ, anh nhích người lại gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Ngủ ngon."
-
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bối Doanh Doanh tỉnh lại, mơ mơ màng màng trở mình, cảm nhận được ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô chầm chậm mở mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao, cô quay đầu nhìn thấy Du Hàn đang nằm trên ghế sô pha.
Cô xuống giường đi rửa mặt, sau khi ra ngoài thấy anh cũng đã tỉnh, đang ngồi ở trên ghế sô pha, cô thắc mắc đặt câu hỏi: "Sao tối hôm qua cậu không ngủ trên giường?"
Ánh mắt anh thoáng liếc qua gương mặt của cô, "Chăn trên giường dày quá, hơi nóng."
"Ồ..." Nhưng mà cô thấy rất ổn mà?
Du Hàn đi vào trong phòng vệ sinh, nhìn bản thân trong gương day day trán. Tối hôm qua sau khi Bối Doanh Doanh ngủ, anh nằm bên cạnh cô, cảm giác cơ thể không ngừng nóng lên, căn bản là không thể ngủ được.
Cuối cùng anh đứng dậy, vẫn phải quay lại với ghế sô pha thôi.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô cầm quần áo mới đi tới, cô ngẩng đầu ánh mắt chạm với ánh mắt của cô, trán liền bị anh búng một cái.
Sau khi anh đi, cô:???
Cô thay quần áo xong rồi thu dọn đồ đạc, hai người rời phòng, sau khi trả phòng khách sạn, anh đưa cô đi ăn sáng, vé xe lửa của cô khởi hành lúc mười giờ, ăn xong anh cùng cô ra ga tàu, trước khi đi, cô nói: "Cậu nhớ phải nhanh đưa dì Du trở về càng sớm càng tốt đó."
"Ừm." Anh sờ đầu cô, "Xuống xe lửa gửi tin nhắn cho tôi."
Cô gật đầu, vẫy tay với anh chào tạm biệt.
-
Buổi chiều cô về đến thành phố T. Vì hơn một ngày không học hành chăm chỉ nên cô đóng cửa trong phòng vùi đầu vào sách vở. Ngày thứ ba, Du Hàn đưa Du Linh trở về, Viên Man Hà biết nguyên nhân chính Du Linh muốn về quê chữa bệnh cùng tình huống trong thời gian của của Du Linh, bà vừa giận vừa sốt ruột, bảo Du Linh ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, đến khi nào hoàn toàn khỏi bệnh mới bắt đầu làm việc lại.
Bối Doanh Doanh ở bên cạnh uống nước, giả vờ như không biết gì, nghe Du Linh và Viên Man Hà nói chuyện.
Lúc Du Hàn đi vào trong phòng, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí. Sau đó Bối Doanh Doanh nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, vành tai cô hơi đỏ lên.
Anh khẽ cong môi, giúp mẹ thu thập hành lý, hai người không nói một câu nào.
Sau khi Viên Man Hà và Du Linh rời khỏi phòng, Bối Doanh Doanh quay đầu thoáng nhìn về phía Du Hàn đang đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mẹ cô đang ở ngoài phòng khách, Du Hàn thì đang ở sân sau, cô do dự một lát, lặng lẽ đuổi theo anh.
Cô nhìn thấy anh rẽ vào phòng dụng cụ, cô đi theo vào, phát hiện bên trong không có người. Cô còn đang tự hỏi, cửa sau lưng cô đột nhiên rầm một tiếng đóng sập lại, tầm mắt lập tức tối mờ.
Cô hoảng sợ quay đầu lại, nương theo chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, cô nhìn thấy đôi mắt đen láy của Du Hàn.
Cô thấy anh cong môi, hỏi: "Vì sao đi theo tôi?"
Bối Doanh Doanh sờ đầu, do dự một lúc nhỏ giọng thì thào: "Mình cũng không biết."
Có lẽ bởi vì từ khi anh trở lại biệt thự, hai người chưa nói với nhau câu nào.
Anh đi đến trước mặt cô, cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, thấp giọng nói: "Vậy là nhớ tôi rồi?"
Cô ngẩn người.
Nhớ anh..."
"Mình..." Cô xấu hổ cúi đầu xuống, lúc còn đang không biết trả lời thế nào thì anh sờ đầu cô rồi hỏi: "Làm xong hết bài tập chưa?"
"Còn mấy bài chưa xong."
"Nhanh đi làm bài tập đi, tôi còn có chút việc bận." Anh nói.
Cô cắn môi gật đầu một cái, trong lòng luôn muốn nói chuyện nhiều hơn với anh vài câu. Cô cảm thấy hơi mất mát, bước ra cửa định rời đi, không ngờ mới đi được hai bước, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lại ——
Cô bị anh kéo lại, đầu đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Lòng bàn tay rộng của anh phủ nhẹ lên cái đầu nhỏ xù của cô, khẽ cười.
Môi mỏng khẽ mở.
"Tôi nhớ cậu."
-
Lần này Du Hàn trở về, mỗi lần Bối Doanh Doanh đối mặt với anh đều cảm thấy không giống với trước đó nữa. Lúc nào cô cũng đỏ mặt, tim thì đập thình thịch, phản ứng khác lạ. Mà trong đầu cô, chỉ cần nhớ lại ngày đó ở trong phòng công cụ trong vườn hoa, câu "Tôi nhớ cậu" của anh, khiến trái tim thiếu nữ của cô không ngừng run lên. Trong đầu toàn bong bóng màu hồng, khi đánh răng, tắm rửa, hay học bài kiểu gì cũng sẽ ngẩn người một lúc lâu.
Cô cảm giác như đang ngậm một viên ô mai đường, trong lòng lúc ngọt lúc chua, cảm xúc sẽ bởi vì anh mà chập chùng lên xuống.
Cũng giống như lúc này đây, cô nhìn câu hỏi trên tờ giấy kiểm tra, trong lòng rối loạn.
Du Hàn nghiêng người dịch lại gần, cầm cây bút đen gõ lên đầu cô, nghiến răng nghiến lợi bên tai cô: "Một câu hỏi đơn giản như vậy cậu còn làm sai?"
Bối Doanh Doanh khẽ cau mày, cô nằm ra bàn, ấm ức nói: "Lúc đó mình không nghĩ đến mạch phân tích đơn giản như vậy..." Giống như bạn cho rằng đối phương là hạng vương giả, không ngờ chỉ là hạng đồng mà thôi.
Có quá nhiều bài tập, tư duy của cô dễ bị đóng khung, sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô, "Bây giờ cậu biết làm chưa?"
"Du Hàn, cậu thông minh thật đấy, khi nào mình mới có thể thông minh được như cậu đây?" Cô xụ miệng, cầm bút chọc chọc cái cằm của mình.
Anh liếc cô một cái, "Cậu có thể mơ."
Quá đáng...
Cô giả bộ quay người đi sửa lại tờ giấy kiểm tra thì trên tay cô đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó.
"A, sữa dâu!" Cô đứng dậy, cầm hộp sữa dâu lên, nhướng mày nhìn anh, "Cảm ơn cậu, cậu mua lúc nào thế?"
Anh nhìn dáng vẻ dễ dụ của cô, không khỏi buồn cười: "Tiện tay mang theo."
Cô cắm ống hút vào, miệng nhỏ chu ra hút sữa. Kỷ Diệu ngồi đằng trước quay người lại, nhìn hai người cảm khái nói: "Bây giờ là giờ tự học buổi tối rồi, hai người các cậu có muốn tán tỉnh nhau thì cũng phải đợi tan học chứ. Mình ngồi ở trên cũng có thể nghe thấy hai người tán tỉnh nhau đó."
"Cậu... cậu đừng nói linh tinh." Bối Doanh Doanh đỏ mặt.
Kỷ Diệu nhún vai: "Ha ha ha, mình chỉ nói sự thật thôi."
Cô xấu hổ cầm bút cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra. Anh quay đầu nhìn đôi má ửng hồng của cô, khóe miệng cong lên vô cùng nhỏ.
Nếu như nói Bối Doanh Doanh đối với bầu không khí mập mờ giữa hai người sẽ dễ dàng ngẩn người, nhưng Du Hà thì hoàn toàn ngược lại.
Khi tâm trạng của anh tốt, hiệu suất làm việc sẽ cực kỳ cao, giống như lúc này, còn chưa hết tiết tự học, ngoại trừ môn ngữ văn, toàn bộ vở bài tập của những môn khác anh đã làm xong.
Sau đó phần lớn thời gian còn lại, anh đều nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô vẫn đang đắm chìm trong đại dương toán học, cắn môi suy nghĩ miên man, lông mày nhíu lại đầy vẻ tập trung.
Khi cô nghĩ ra cách giải, lông mày sẽ giãn ra, nhưng chưa viết được mấy bước, lại phát hiện mình đã gặp phải một nút thắt, lông mày thanh mảnh của cô lần nữa lại nhíu lại.
Trong mắt anh chỉ là một bài toán đơn giản, nhưng cô có thể chiến đấu cả nửa ngày.
Nếu là trước đây, anh nhìn thấy người nào như vậy sẽ chỉ cảm thấy trí thông minh của người này quá thấp, nhưng khi đổi là người đó là cô...
Con mẹ nó đáng yêu quá đi mất.
Cuối cùng anh không nhịn được, đau lòng hỏi: "Có cần giúp đỡ không?"
Cô quay đầu lại liếc hắn một cái, chính trực từ chối: "Không cần."
"Nhưng cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi, cách làm này của cậu quá nhiều bước..."
Cô quay đầu lại trừng anh, hất cằm lên ra lệnh: "Cậu, không cho phép nói chuyện, để mình yên tĩnh một lúc."
Du Hàn: "..."
Đây là lần đầu tiên có người chê anh ồn ào?