"Doanh Doanh cậu đừng nói là cậu chưa từng nghe bài hát này nha? Bài "Truy tìm dấu vết" này hồi đó cực kỳ hot luôn. Lúc mình đi chơi bên ngoài thường xuyên nghe thấy bài này, bài này hay cực. Có phải cậu mới từ dưới quê chui lên không thế ha ha ha."
Bối Doanh Doanh lúng túng sờ đầu, "Mình nghe bài này rồi..."
"Mấy bài hát của người viết lời này cậu đã nghe chưa? Người sáng tác bài hát này cũng tên Doanh, nhưng khác chữ Nhiêu, để mình giới thiệu mấy bài của tác giả này viết cho cậu nghe, mợ nó siêu hay luôn."
Kỷ Diệu càng nói càng hăng, trực tiếp kéo tay Bối Doanh Doanh, lấy điện thoại ra gửi cho cô mấy bài hát. Bối Doanh Doanh nghe bạn mình nói, bỗng chốc mặt đỏ lên, cô nhỏ giọng hỏi: "... Vì sao cậu thích bài hát của người này viết?"
"Thì là... Không hiểu sao ca từ lại đâm vào tim mình, hơn nữa "Truy tìm dấu vết" là bài duy nhất cô ấy tự sáng tác tự viết lời luôn, có thể gọi là ông trời tác hợp." Kỷ Diệu cảm khái, "Chắc hẳn Doanh Nhiêu là một tiên nữ."
Rắm cầu vồng* này bắn ra khá trơn tru.
*彩虹屁 Rắm cầu vồng: Là những lời khen có cánh của fan dành cho idol, được ví như cho dù idol có đánh rắm thì cũng như cầu vồng:)
"Tiên nữ" phiên bản người thật gặp được fan hâm mộ của mình, bật chế độ đỏ mặt.
Cô quay đầu nhìn Du Hàn ngồi bên cạnh đang nhìn lời bài hát, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã từng nghe bài này chưa?"
"Có nghe qua một lần, sao thế?"
Bối Doanh Doanh: Chỉ có một lần, vậy cũng tốt rồi, cũng tốt rồi.
Cô giấu kỹ "cái đuôi nhỏ" đang vẫy của mình, cười với anh. Bàn tay dưới gầm bàn bị anh nắm lấy, cô nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, may là mọi người không chú ý đến hành động bên này của bọn họ. Cô xấu hổ trừng anh, "Cậu làm gì vậy..."
"Cậu đáng yêu quá, muốn nắm một chút." Sau đó anh buông tay ra.
Cô cong môi cười.
Quan hệ của cô và Du Hàn, ngoại trừ nhóm bạn chơi thân ra, những bạn học khác đều không biết, cảm giác giống như khi còn bé lén người lớn trong nhà ăn bánh kem.
Cán bộ văn nghệ Nhậm Đình Mỹ đi lên bục giảng vỗ bàn một cái, cả lớp vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng.
"Chúng ta bắt đầu luyện hát trước, thời gian chuẩn bị không nhiều, mọi người phải tranh thủ học thuộc lời bài hát."
Nhậm Đình Mỹ bật nhạc đệm trên máy tính lên, mọi người bắt đầu ngâm nga theo nhạc. Nhậm Đình Mỹ đi xuống dưới bục đến chỗ Bối Doanh Doanh, lúc ngồi xuống bên cạnh cô, Nhậm Đình Mỹ cúi người nhỏ giọng hỏi cô: "Doanh Doanh, phần kịch bóng còn thiếu một người, cậu có thể tham gia không?"
"Hả? Mình..."
"Chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, nhiệm vụ không nặng, Kỷ Diệu cũng tham gia."
Nhậm Đình Mỹ liên tục năn nỉ, Bối Doanh Doanh nghĩ độ khó cũng không cao, nên cô đồng ý. Nhậm Định Mỹ rất vui vẻ, nói với cô một lát tiết thứ tư đi tập kịch.
Cô đồng ý.
Sau khi hết tiết thứ ba, cô nói chuyện đi tập kịch với Du Hàn, lúc đầu định bảo anh cứ đi ăn cơm trước đi, ai ngờ anh lên tiếng cắt đứt lời của cô: "Một lúc nữa hết tiết tôi qua đó tìm cậu."
"Vậy cũng được ~"
Lúc cô và Kỷ Diệu đi ra khỏi lớp đúng lúc chạm mặt nhóm bạn của Tư Quỳ, mấy người đó thấy hai người họ thì nhíu mày: "Cậu cũng tham gia luyện tập à?"
"Bọn mình trong nhóm kịch." Kỷ Diệu đáp lại.
Tư Quỳ gật đầu, "Cũng đúng, mấy cậu chỉ thích hợp diễn cái bóng thôi, không cần phải lộ mặt."
Kỷ Diệu nhếch môi, "Cậu cũng là thiên hạ đệ nhất gậy đó nha, không ai có thể lấn át được hào quang sáng chói của cậu."
"Cậu..." Tư Quỳ á khẩu không nói lại được.
Bối Doanh Doanh bật cười kéo Kỷ Diệu rời đi, "Cậu nói nhiều với cậu ta vậy làm gì?"
"Mình cũng đâu phải phật, loại người thích kiếm chuyện như cậu ta," Kỷ Diệu cười nhạt, "Đúng là muốn nghe chửi mà."
Địa điểm diễn tập là phòng khiêu vũ, hôm nay chỉ có múa đơn ca và nhóm kịch bóng. Sau khi nhóm kịch bóng sắp xếp đội hình xong thì đến phần thứ hai, mọi người ngồi trên sàn của phòng học nghỉ ngơi.
Trước khi Tư Quỳ chuẩn bị hát, có bạn học nữ nói, "Hình như năm ngoái Tư Quỳ từng tham gia cuộc thi Top Ten Singer thì phải? Cậu ấy hát rất hay."
"Lớp mình cũng không chọn được người thứ hai thích hợp tham gia tiết mục đơn ca hơn cậu ấy, với lại cậu ấy cũng rất xinh nữa."
Lúc Tư Quỳ cất giọng hát, thật sự không khiến cho mọi người thất vọng. Ngũ âm đều rất đồng đều, nhả chữ rất rõ ràng, giọng hát cực kỳ tốt.
Bối Doanh Doanh ngồi bên dưới nhìn Tư Quỳ, đáy mắt lướt qua vô vàn cảm xúc. Cô nhếch môi không nói gì.
Sau khi Tư Quỳ hát xong, Nhậm Đình Mỹ ngoài mặt thì thỏa mãn gật đầu, không biết tại sao cô ấy lại cảm thấy có chút là lạ.
Luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Tư Quỳ nghe ý kiến của Nhậm Đình Mỹ xong, liếc cô ấy một cái: "Thiếu cái gì? Phần nhạc đệm không hay thôi, chẳng lẽ cậu muốn nói tôi hát dở? Cậu hỏi một chút xem ở đây có người nào hát hay hơn tôi không."
Thái độ này, cho dù có vênh váo hung dữ như thế nào cũng khiến mọi người không có cách nào phản bác.
Đúng thật là như vậy, bọn họ đang ở trong tình huống nguy cấp. Bây giờ đi đâu kiếm một người thích hợp hát đơn ca hơn Tư Quỳ đây.
Kỷ Diệu tựa đầu lên vai Bối Doanh Doanh, mềm giọng nói thầm: "Mình cảm thấy Tư Quỳ hát không hề có cảm xúc tí nào, phá nát hết cả bài hát.
Nhưng Bối Doanh Doanh vẫn không nói gì.
Sau khi tiếng chuông vang lên báo hiệu hết tiết bốn, buổi luyện tập hôm nay của bọn họ đến đây là kết thúc. Lúc mở cửa đi ra, mọi người nhìn thấy Du Hàn đang dựa tường đứng bên ngoài, đều rất ngạc nhiên.
"Du Hàn, cậu ở đây làm gì thế..." Nhậm Đình Mỹ đi đầu, hỏi anh.
Nam sinh quét mắt nhìn một vòng, lạnh nhạt lên tiếng: "Đợi người."
Mọi người:???
Chờ ai vậy?
Bối Doanh Doanh từ phòng khiêu vũ đi ra, bắt gặp ánh mắt của Du Hàn, cô vỗ bả vai Kỷ Diệu, sau đó đi lên phía trước. Đến trước mặt Du Hàn, cô ngạc nhiên: "Sao cậu đến sớm vậy? Mình còn tưởng phải ở đây đợi cậu một lúc nữa cơ."
"Tự học rất chán, nên ra sớm năm phút xuống đây tìm cậu."
Anh nhấc cặp sách của cô lên, nhíu mày: "Sao nặng thế?"
"Hôm nay phải mang rất nhiều sách..."
Anh trực tiếp nhấc cặp sách của cô lên, "Tôi cầm cho." Cô đành phải đưa cặp sách cho anh, đi theo anh ra cửa trường học.
Hai người cùng nhau rời đi, bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, mọi người ai cũng có vẻ rất ngạc nhiên, bắt đầu xì xào bàn tán:
"Rốt cuộc quan hệ của Du Hàn và Bối Doanh Doanh là thế nào nhỉ? Vậy mà Du Hàn lại xuống dưới này đợi cậu ấy cùng đi chung! Nếu như là trước đây, nhất định mình sẽ cảm thấy là do mắt mình mù rồi."
"Ừm cũng đúng, chẳng lẽ Du Hàn thật sự thích Bối Doanh Doanh?"
"Theo lý mà nói thì đúng là như vậy rồi, nhưng mà vì cái gì mà Du Hàn lại thích một nữ sinh như vậy nhỉ?"
"Bối Doanh Doanh xinh đẹp như vậy, tính cách lại còn mềm mại đáng yêu, không thích cậu ấy chẳng lẽ thích cậu sao?"
"... Cậu quá đáng."
Bối Doanh Doanh để ý thấy phía trước có mấy bạn học không ngừng quay đầu lại nhìn về phía cô và anh. Mặt cô đỏ lên, cô quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Du Hàn, "Du Hàn, các cậu ấy hình như..."
Anh cụp mắt nhìn biểu cảm nho nhỏ này của cô, "Hình như thế nào?"
"Cậu đến tìm mình như thế này, quá lộ liễu, rất dễ bị mọi người..."
"Tôi đến đón bạn gái của mình tan học thì có vấn đề gì sao?"
"..." Người này có những lúc thật sự không hề biết khiêm tốn.
Buổi tối, lúc cùng nhau ăn cơm, Du Hàn hỏi cô xế chiều hôm nay luyện tập thế nào, cô chống khuỷu tay lên bàn đỡ lấy đầu, nhớ lại: "Thật sự rất đơn giản, mình diễn vai một tiểu ma cô trong rừng, chỉ cần ngồi dưới đất là xong, ha ha."
Anh mỉm cười, "Không nhúc nhích, xem ra cậu rất thích."
Kịch bản của kịch bóng lần này là kể về một câu chuyện trong rừng có một cô gái ngây thơ bị lạc trong rừng đang tìm đường về nhà. Đây cũng là ý nghĩa của bài hát mà lớp bọn họ muốn thể hiện.
Du Hàn nói bởi vì tiết thứ tư là tiết tự học nên cho nên mười phút cuối cùng, lớp trưởng cho mọi người luyện hát mấy lần.
Sau đó Bối Doanh Doanh nhắc đến bài hát này, cô cố gắng đè bản thân cẩn thận hỏi anh:
"Du Hàn, cậu cảm thấy bài "Truy tìm dấu vết"... hay không?"
Trái tim nhỏ của cô đập loạn.
Anh đặt đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy lên, "Tạm được, không có cảm giác gì lắm."
Ý là không quá hay nhưng cũng không khó nghe.
Cô gái nhỏ đang thầm mong muốn nhận được lời khen của bạn trai. Nghe bạn trai mình nói vậy thì "Ồ" một tiếng, che giấu sự mất mát trong lòng. Hai người ăn xong, đi ra khỏi quán. Như bình thường, hai người đi trên con đường ít người, anh nhìn xung quanh không có nhiều học sinh, nắm chặt tay của cô, "Đừng sợ, chỉ nắm một lúc thôi."
Trong lòng cô vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, ngoan ngoãn để anh nắm tay.
Anh im lặng một lúc đột nhiên mở miệng: "Tôi thật sự muốn nghe Doanh Doanh hát "Lạc đường, truy tìm dấu vết"."
"... Hả?"
Anh dừng lại, cúi người nhéo mặt của cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trên môi nở ý cười.
"Mặc dù bài hát này tôi nghe không có cảm giác gì, nhưng tôi cảm thấy Doanh Doanh hát nhất định sẽ rất hay, bài này rất hợp với giọng của cậu."
Cô ngẩn người, trong lòng cảm thấy bàng hoàng, mấy giây sau mới cụp mi lắc đầu.
"Mình... không biết hát."
Du Hàn nhận ra không hiểu sao tâm trạng của cô đột nhiên sa sút, anh kéo cô vào trong lòng, vỗ vỗ lưng của cô: "Xin lỗi, có phải tôi nói đến chuyện gì khiến cậu không vui không?"
"Không phải đâu..."
"Cậu không biết ở chỗ tôi có rất nhiều chuyện cậu không giấu được sao, đồ ngốc."
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, giọng điệu dịu dàng. Bối Doanh Doanh nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, do dự nửa ngày mới nói tâm sự trong lòng ra.
Thật ra trước kia cô rất thích ca hát, cũng từng luyện đánh đàn piano.
Lúc đó tai cô vẫn bình thường không bị tình trạng không nghe thấy tiếng.
Sau đó, khi lỗ tai cô xảy ra vấn đề. Bởi vì lúc không đeo máy trợ thính, âm thanh cô nghe thấy đều rất mơ hồ, cho nên khi hát rất tốn rất nhiều sức, cô cũng cảm thấy bản thân hát không được ổn.
Nên từ đó cô đã không còn hát trước mặt người ngoài. Có những khi cô sẽ một mình hát, lúc đó cô sẽ nhỏ giọng hát. Cho dù bây giờ cô có thể nghe rõ giọng hát của mình, nhưng cô vẫn rất tự ti.
Du Hàn nghe cô kể xong, đau lòng sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không cho phép cậu được tự ti, sao bây giờ lại tự ti rồi?"
Mũi cô cảm thấy ê ẩm, cúi đầu xuống. Cô nghe thấy anh thở dài một tiếng, lần nữa ôm lấy cô.
"Tôi muốn nghe cậu hát, chỉ đơn thuần là muốn nghe bạn gái của tôi hát. Tôi không quan tâm cậu hát có hay không, chỉ cần là cậu hát, tôi đều thích nghe.
Doanh Doanh, tôi không muốn cậu ở chỗ của tôi đặt nhiều gánh nặng như vậy. Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Chẳng lẽ tôi sẽ bởi vì cậu hát không hay nên không cần cậu nữa sao? Đồ ngốc."
Cô gái nhỏ im lặng nhướng mày, cô ôm lại anh, trong lòng cực kỳ ấm áp.
"Du Hàn, cảm ơn cậu..."