"Vậy có phải các cậu thường... Nâng tạ không?"
Anh hơi sửng sốt, khóe miệng cong lên, "Cậu cũng biết nhiều đấy nhỉ?"
Cô xấu hổ mặt đỏ lên, cụp mắt xuống, "Mình xem tivi."
"Yên tâm, tôi vẫn có sức cõng cậu đi một đoạn."
Cô nghiêng đầu, lầm bầm một tiếng: "Mình có thể đoán được ngày mai chân của mình chắc chắn sẽ đau muốn chết."
"Lúc mới đầu có thể sẽ đau một chút, qua mấy ngày nữa khá hơn thôi."
Anh cõng cô một lúc rất lâu, cô ghé vào bờ vai của anh, cảm giác buồn ngủ dần ập tới, cô sợ anh mệt, bảo anh nhanh thả cô xuống.
Hai người đứng ở ven đường dưới tán cây long não, anh quay lại nhìn cô, ra vẻ tủi thân:
"Tôi cõng cậu lâu như vậy, tay mỏi nhừ rồi này."
Cô nhíu mày, hơi do dự rồi nắm lấy cánh tay của anh nhẹ nhàng xoa bóp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, môi đỏ cất lên giọng nói mềm mại: "Xin lỗi cậu, vừa rồi suýt nữa mình ngủ quên mất..."
Anh nắm lấy tay cô, đột nhiên cúi người, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ cười sát lại bên tai cô nói:
"Hết đau rồi."
Bối Doanh Doanh:???!!
Cả người cô lần nữa chìm trong mơ màng.
Cô nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô rất nhanh đã bị nhuộm đỏ. Sao anh lại hôn cô...
Du Hàn nắm tay cô, khẽ cào cào vào lòng bàn tay cô, bên môi rạo rực ý cười, "Đi thôi."
-
Về đến biệt thự, vừa vào cửa, giọng nói sắc bén của Bối Sơ Nhan đã vang lên: "Mẹ, mẹ nhìn kìa, sáng sớm Doanh Doanh đã cùng Du Hàn ra ngoài rồi!"
Hai người đứng trước cửa sửng sốt, nhìn thấy Bối Sơ Nhan lôi kéo Viên Ma Hà đi tới, trên mặt nở nụ cười:
"Bảy giờ sáng mẹ xuống dưới nhà đã không thấy hai đứa ở nhà rồi, hai đứa ra ngoài làm gì?"
Viên Man Hà cũng rất thắc mắc, bà nhìn quần áo trên người bọn họ: "Hai đứa vừa ra ngoài chạy bộ buổi sáng à?"
Tim Bối Doanh Doanh nhảy dựng lên, còn chưa kịp giải thích, Du Hàn ở bên cạnh đã lên tiếng trước: "Dì, cháu đưa Doanh Doanh ra ngoài chạy bộ, cháu xin lỗi đã không nói trước với dì một tiếng."
"Mẹ, con quên nói với mẹ, lần này thi chạy cự li dài là thi theo đội, con và Du Hàn cùng mấy bạn trong lớp cùng nhau tham gia, cho nên sắp tới bọn con đều phải tập luyện." Bối Doanh Doanh nhìn Bối Sơ Nhan, "Cũng không phải như chị nghĩ đâu."
Nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan cứng lại, Viên Man Hà nghe cô giải thích xong, lông mày giãn ra cũng không suy nghĩ nhiều.
"Hóa ra cùng nhau chạy bộ, rất tốt, tập thể dục một chút tốt cho sức khỏe."
Bối Doanh Doanh ôm lấy cánh tay của mẹ, "Mẹ, con đói rồi."
"Nào lại đây, bữa sáng chuẩn bị xong rồi."
Bối Doanh Doanh đi theo mẹ rời đi, Bối Sơ Nhan đứng tại chỗ tức giận không thôi, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Du Hàn, cổ họng căng lên, đang định mở miệng nói chuyện, nhưng Du Hàn chưa từng nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp rời đi.
Cô ta dừng hai giây, tức giận đuổi theo đến trước cửa phòng Du Hàn: "Du Hàn!"
Anh đứng lại, lúc quay đầu lại trên mặt đều là vẻ nóng giận cùng chán ghét, "Có gì không?"
"Du Hàn, vì sao cậu đối tốt với Bối Doanh Doanh như vậy? Có phải giữa hai người... là loại quan hệ đó không?" Bối Sơ Nhan ưỡn lưng rất thẳng, thái độ chất vấn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn chị ta, đôi mắt lạnh như băng không có một chút nhiệt độ.
"Cần phải giải thích với chị sao?"
"Chuyện giữa hai người các người là không thể! Nghĩ cũng đừng có nghĩ đến, cậu không xứng với tôi, cậu cho rằng vậy là bản thân có thể xứng với Bối Doanh Doanh?"
Anh nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc, sau đó trực tiếp đi vào trong lòng, đóng sầm cửa lại.
Bối Sơ Nhan nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ta hít một hơi thật sâu, tức giận đến cả người run bần bật.
Cô ta ghét Du Hàn.
Nhưng lại muốn chinh phục anh một cách bệnh hoạn.
Trước đó khi Du Hàn bước vào trong nhà, từ ánh mắt nhìn đầu tiên Bối Sơ Nhan đã cảm thấy anh không giống nhưng bạn nam cùng trang lứa khác. Khi đó trong lớp có rất nhiều nam sinh theo đuổi, ngưỡng mộ cô ta, cô ta chỉ cảm thấy bọn họ rất ngây thơ đồng thời cũng khinh thường bọn họ. Nhưng mà cô ta không thể nhìn thấy sự ngưỡng mộ đó trong ánh mắt của Du Hàn khi nhìn cô ta. Anh lúc nào cũng lạnh lùng như thể giữa bọn họ có núi và sông ngăn cách.
Bối Sơ Nhan bắt đầu có hứng thú với Du Hàn, cô ta muốn anh phải quỳ dưới váy mình, nhìn anh từ một tảng băng vì cô ta mà biến thành một ngọn lửa nóng, cầu xin cô ta yêu anh.
Nhưng Du Hàn hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt, cho dù cô ta chủ động hay ngượng ngùng xấu hổ, anh vẫn như Đường Tăng, không hề có bất kỳ ham muốn với cô ta.
Cho đến bữa tiệc sinh nhật năm lớp mười của cô ta. Tối hôm đó cô ta uống say, về nhà đi tìm Du Hàn, cô ta đi đến phòng của anh, cuối cùng không nhịn được hèn mọn nói bản thân thích anh, muốn có thể cùng anh thành một đôi, nhưng anh lại chán ghét cô ta không hề do dự đẩy cô ta ra khỏi phòng.
"Tôi một chút hứng thú với chị cũng không có."
Bối Sơ Nhan đã hoàn toàn phát điên.
Ngày hôm sau cô ta tỉnh lại, cô ta cảm thấy đây là một sự sỉ nhục quá lớn, lòng tự trọng của cô ta bị chà đạp bởi con trai của người giúp việc, cô ta không cam lòng và điều này khiến cô ta phát điên.
Cũng chính từ giây phút đo, trong chớp mắt cô ta từ thích biến thành căm hận.
Sau đó, cô ta bắt đầu hối hận vì đã thích một người có địa vị thấp như vậy. Cô ta cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch và ngây thơ, nếu thời gian quay ngược lại, cô ta sẽ không để ý đến Du Hàn nữa. Nhưng khí Bối Doanh Doanh trở về nhà, cô ta nhìn thấy Du Hàn và em gái rất gần gũi, anh cùng con bé đó tham gia thi biện luận, cùng nó tham gia chạy cự li đường dài.
Dựa vào cái gì, cô ta mặt dày theo đuổi không được, cho rằng anh đối với tất cả cô gái đều lạnh lùng kiêu ngạo, vậy mà anh lại đối với đứa em gái cô ta vẫn luôn khinh thường như vậy.
Bối Sơ Nhan nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
-
Buổi chiều hai ngày sau, Bối Doanh Doanh đang ở trong phòng vừa làm xong phần bài tập của ngày hôm nay, đang định xem phim thì người giúp việc đến gõ cửa phòng, nói Hứa Chi Hạo đến chơi, Viên Man Hà gọi cô xuống dưới lầu.
Hứa Chi Hạo đến chơi?
Bối Doanh Doanh lấy tai nghe xuống, cô khoác thêm một cái áo khoác rồi đi xuống dưới lầu. Hứa Chi Hạo đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt nổ lên ý cười. Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh vẫn luôn quan sát Hứa Chi Hạo, nụ cười trên mặt cô ta nhạt đi mấy phần.
Bối Doanh Doanh đi đến bên cạnh ghế sô pha, gật đầu với Hứa Chi Hạo, lễ phép chào hỏi, anh ta mỉm cười: "Doanh Doanh vừa rồi đang ở trên lầu làm bài tập sao?"
"Ừm."
Viên Man Hà nắm lấy bàn tay của Bối Doanh Doanh, bảo cô ngồi xuống, "Hôm nay anh Chi Hạo mang đến cho các con bánh mousse dâu đấy."
"Xin lỗi, hôm nay lúc đến anh không biết nên mua cái gì, nhớ ra Doanh Doanh từng nói với anh thích dâu tây, nên anh mua bánh này."
Bối Doanh Doanh đối diện với ánh mắt của Hứa Chi Hạo, tim cô nhảy lên một cái, trong lòng nổi lên cảm giác khó hiểu.
Viên Man Hàn nở nụ cười hòa ái, "Chi Hạo có lòng rồi."
Bốn người ngồi nói chuyện một lúc, Bối Sơ Nhan nói với Hứa Chi Hạo: "Anh Chi Hạo, sắp đến tết rồi, anh đến nhà chúng em ăn một bữa cơm nhé, cả một học kỳ em không được gặp anh rồi."
"Đến lúc đó hai người các em cũng có thể đến nhà anh."
Bối Doanh Doanh nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy rất nhàm chán, đứng dậy tìm cớ ra sân sau.
Cô hái một bông hoa hồng, ngồi xuống ghế nằm bên cạnh bể bơi, tay vuốt ve cánh hoa hồng, ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, ghế nằm bên cạnh cũng có một người ngồi xuống.
Cô quay đầu lại, có chút kinh ngạc: "Anh Chi Hạo..."
Sao đột nhiên anh ta lại ra đây.
Sắc mặt anh ta rất lãnh đạm, anh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt màu hổ phách của cô, "Nói chuyện với bọn anh quá tẻ nhạt, cho nên em thà ra ngoài này ngồi ngẩn người còn hơn?"
Cô sửng sốt một chút, lắc đầu: "Chỉ là muốn ngồi bên ngoài hóng gió một chút.". Đọc thê𝙢 các chươ𝓷g 𝙢ới tại ﹍ 𝘛𝘳ù𝙢 𝘛𝘳𝗎yệ𝓷.v𝓷 ﹍
Khóe miệng anh ta hiện lên nụ cười, "Anh phát hiện, Doanh Doanh vẫn giống như trước đây, rất lạnh nhạt với anh."
Cô im lặng mấy giây, nghiêm túc đặt câu hỏi lại cho anh ta: "Em cần phải nhiệt tình với anh sao?"
Trong phút chốc, Hứa Chi Hạo nói không nên lời.
Mấy giây sau anh ta bật cười thành tiếng, anh ta nhận ra cô thật sự không giống những cô gái bình thường khác, "Ừm, không cần, đúng rồi, anh nghe mẹ em nói em học toán rất kém, có cần anh làm gia sư cho em không?"
"Hả?"
"Anh học chuyện ngành toán học."
Ngụ ý, rất rõ ràng.
Cô ngây người, khéo léo từ chối: "Em vẫn không nên làm chậm trễ thời gian của anh Chi Hạo."
Cô vừa dứt lời, sau lưng truyền đến một tràng tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn thấy Du Hàn từ trong biệt thự ra, anh kéo tay áo, dường như chuẩn bị bắt đầu chăm sóc vườn hoa ở sân sau.
Hứa Chi Hạo quay đầu lại cũng nhìn thấy được anh.
Du Hàn đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai người, sắc mặt lạnh dần anh không nói gì, quay người đi vào phòng dụng cụ.
Cô thu hồi ánh mắt, thì nghe thấy Hứa Chi Hạo hiếu kỳ hỏi: "Người kia là ai vậy?"
Cô giải thích, Hứa Chi Hạo vờ như không biết gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Bối Doanh Doanh nhớ lại sắc mặt vừa rồi của Du Hàn, trong lòng cô biết —— anh hình như lại ăn dấm rồi...
Một lúc sau, Du Hàn đi ủng, tay cầm vòi nước cùng cây lau nhà đi ra, không nhìn bọn họ, anh đi qua trước mặt hai người, bắt đầu dọn dẹp bể bơi.
Hứa Chi Hạo quay lại chủ đề chính: "Doanh Doanh, chuyện này sao có thể làm chậm trễ thời gian của anh được? Dù sao anh cũng được nghỉ đông ở nhà rất chán, em có thể trực tiếp cầm bài đến nhà anh."
"Không cần đâu..."
"Sao thế? Sợ anh không dạy nổi em sao?"
Cô đang định mở miệng, Du Hàn cầm vòi nước đi tới, vừa đi vừa xịt nước.
"Thật sự không cần đâu."
Hứa Chi Hạo cũng không miễn cưỡng cô nữa, lại đổi sang đề tài khác: "Doanh Doanh, tối mai em có rảnh không?"
"Dạ?"
Hứa Chi Hạo đang định nói thì anh ta thấy Du Hàn từ bên trái đi qua, Hứa Chi Hạo: "..."
Du Hàn đi xa, cuối cùng anh ta cũng có thể tiếp tục: "Anh muốn nhờ em giúp anh một chuyện, tối mai anh có tham dự một buổi tiệc, em làm bạn nhảy của anh nhé, được không?"
Cô do dự một lúc, "Em chỉ sợ..."
Cô còn chưa dứt lời, Du Hàn lần nữa đi qua trước mặt bọn họ.
Hứa Chi Hạo: "..."
Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa, nhíu mày hỏi Du Hàn: "Này cậu đi qua đi lại bên này mấy lần rồi hả? Cậu không thể đi chỗ khác xả nước trước sao?"
Người bị hỏi ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, vòi nước trong tay vọt thẳng về phía chân của Hứa Chi Hạo, làm ướt một bên ống quần của anh ta.
Đôi môi mỏng của Du Hàn phun ra mấy chữ: "Xin lỗi, tay run."