Cô thu hồi ánh mắt nhìn hồ nước nhân tạo bên ngoài biệt thự, chậm rãi đứng dậy mở cửa.
Du Hàn đứng ở cửa nhìn cô, nói: "Cậu định giam mình trong phòng bao lâu?"
Cô nhìn đồng hồ treo tường bên ngoài hàng lang, không ngờ đã bảy giờ rồi.
"Khi nào cậu về nhà bà nội?"
Cô suy nghĩ một chút, mới chậm rãi lắc đầu, "... Bây giờ mình không muốn quay lại đó.” Cô nói dối với Viên Man Hà là cô đi chơi với bạn.
"Đói bụng chưa?" Anh hỏi.
Cô thành thật gật đầu, anh nhìn cô một chút, quay người: "Đi xuống nấu cơm."
Hả???
Cô đi theo anh xuống dưới lầu, đi vào trong phòng bếp, anh chỉ vào tủ lạnh, "Nhìn xem bên trong còn đồ không."
Cô mở tủ lạnh, bên trong còn rất nhiều đồ ăn, nhưng rất nhiều nguyên liệu Bối Doanh Doanh không biết nấu, cô quay đầu nhìn Du Hàn: "Cậu biết nấu không?"
Anh rất dứt khoát: "Không."
"..."
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng rầu rĩ nói: "Hay là... Chúng ta đặt đồ ăn ngoài?"
Anh gật đầu, mở khóa điện thoại rồi đưa cho cô, "Tự tải app."
Cô chạy ra ghế sô pha mày mò một lúc, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô đặt hai phần cơm kiểu Trung Quốc, sau đó đưa di động lại cho người ngồi bên cạnh: "Một lúc nữa mình chuyển tiền cho cậu nhé.
Anh liếc cô một cái: "Không cần."
"Ài, như vậy không được, nhất định phải chuyển cho cậu, sao mình có thể không biết xấu hổ để cậu mời khách được."
"..." Anh cúi đầu không để ý đến cô nữa.
Trong lúc chờ đồ ăn đến, cô ngả người ra ghế sô pha ngẩn người, một lúc sau quay đầu qua nhìn người đang bấm điện thoại ở bên cạnh, môi đỏ khẽ mở:
"Du Hàn, cảm ơn hôm nay cậu đã ở bên mình, có phải mình làm mất cả buổi chiều của cậu không?"
Anh không ngẩng đầu, "Ừm, ban đầu tôi định đi thư viện."
"Mình nghe nói gần trường chúng ta có một tiệm cà phê sách. Cậu có thể đến đó khi đi học."
Anh không trả lời, hào hứng của cô cũng nhạt dần, cô cảm thấy mất mát, cô nghĩ có phải cô nói quá nhiều rồi hay không, khiến anh cảm thấy cô rất phiền.
Vậy nên cô yên lặng, không làm ồn đến anh nữa.
Một lúc sau, Bối Doanh Doanh nghe thấy tiếng chuông cửa, cô biết là người giao đồ ăn đến, chạy chậm ra mở cửa.
Nhưng sau khi mở cửa, cô nhìn thấy Tiêu Tử Mặc đứng bên ngoài, cô ngẩn người nhìn cậu ta.
Tiêu Tử Mặc nhìn thấy Bối Doanh Doanh, hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười: "Doanh Doanh, là cậu à!"
"???" Bối Doanh Doanh còn đang thắc mắc vì sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, sau khi cô nhìn thấy trong tay cậu ta đang cầm hai phần ăn, "Cậu..."
"Phải rồi, mình là nhân viên giao đồ ăn đây, ngạc nhiên không? Quán Vị Tứ Xuyên là cửa hàng của nhà mình, đúng lúc hôm nay mình ở trong quán phụ bố mẹ, lúc nhìn thấy tên người đặt là cậu mình còn hơi bất ngờ, mình không nghĩ đến chuyện trùng hợp như vậy, nhưng bất ngờ hóa ra là cậu thật." Tiêu Tử Mặc nhếch môi nở nụ cười tiêu chuẩn của một trai đẹp.
Bối Doanh Doanh sờ đầu, cười yếu ớt gật đầu: "Thật đúng là trùng hợp... Cậu ăn cơm chưa?"
"Ừm, ăn rồi, mình nghĩ có thể là cậu nên mình có lấy thêm đồ uống và đồ ngọt của quán nhà mình đó."
"A, thật ra không cần như vậy đâu." Cô nhận lấy đồ ăn trên tay Tiêu Tử Mặc.
"Không có gì, cậu khách khí với mình làm gì, buổi tối cậu ăn thật ngon miệng nhé, sau này thích thì có thể đến quán nhà mình..."
Tiêu Tử Mặc còn chưa kịp nói hết câu, cô bỗng thấy sau lưng Bối Doanh Doanh xuất hiện một ánh mắt thâm trầm của một nam sinh, cậu ta trừng lớn hai mắt như nhìn thấy ma, "Du Du Du Du Hàn...?! Hai người các cậu...?"
Du Hàn lặng lẽ nhìn cậu ta, cầm lấy đồ ăn mới được đưa đến, cũng nắm lấy tay Bối Doanh Doanh, môi mỏng hé mở, "Cảm ơn đồ ăn của cậu."
"Tôi..." Tiêu Tử Mặc đang muốn nói chuyện, Du Hàn đã cầm tay nắm cửa, "Cậu có thể đi rồi."
Sau khi Du Hàn nói xong, "rầm" một tiếng, cửa đóng lại.
Tiêu Tử Mặc ở bên ngoài hứng gió:... Con mẹ nó Tiêu Tử Mặc chửi bằng tiếng Tứ Xuyên.
Trong biệt thự, Bối Doanh Doanh bị anh kéo vào trong phòng khách, vẻ mặt cô rất khiếp sợ, "Du Hàn, hình như Tiêu Tử Mặc hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta rồi..."
Du Hàn để đồ ăn xuống bàn, quay đầu lạnh lùng nhìn cô, "Hiểu lầm thế nào?"
"Có thể là..." Nhưng bọn họ không phải là loại quan hệ đó mà.
Anh cụp mắt nhìn cô, lạnh giọng đặt câu hỏi: "Cậu có vẻ để ý đến cậu ta nhỉ? Cậu thích cậu ta?"
Cô lập tức lắc đầu, "Sao có thể chứ! Mình không thích cậu ta..."
Sao có nhiều người cho rằng cô và Tiêu Tử Mặc có cái gì đó thế nhỉ, rõ ràng cô đối với cậu ta chỉ là tình cảm bạn bè bình thường.
Anh nghe cô nói vậy, sắc mặt dịu lại một chút.
Bối Doanh Doanh ngửa đầu lên nhìn anh, đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, cô nghe anh nói: "Nghe câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng chưa?"
"Ừm?"
"Thành tích xếp hạng của Tiêu Tử Mặc mới chỉ ở hạng 200."
Bối Doanh Doanh:?
"Thành tích của cậu ta rất bình thường, cậu ở gần cậu ta, cũng không ảnh hưởng gì mấy đến cậu. Nhưng nếu cậu ở gần một người bạn học có thành tích top đầu, có thể sẽ giúp việc học tập cậu trở nên tốt hơn rất nhiều."
Du - chững chạc nghiêm túc lừa bạn nhỏ ngây thơ - Hàn bổ sung kiến thức cho cô.
Cô ngây người, cái hiểu cái không gật đật đầu, nhìn anh cầm thức ăn đi vào trong phòng ăn, cô gái nhỏ kịp tiêu hóa những lời vừa rồi của anh, mềm giọng hỏi:
"Du Hàn, hình như cậu đứng đầu lớp 11.3 nhỉ?"
Bóng lưng của anh ngừng lại, sửa lại lời của cô: "Đứng nhất khối."
"Wow, cậu giỏi thật đấy..." Cô cười híp mắt, "Vậy sau này mình có thể theo cậu lăn lộn rồi."
Anh đưa lưng về phía cô, khóe miệng hơi cong lên, sau đó quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Về chuyện học tập, tôi sẽ không keo kiệt chỉ bảo cho cậu tất cả bí kíp của tôi đâu."
Anh đột nhiên nghiêm túc khiến cô hơi sửng sốt, sau đó cô bật cười, gật đầu tán thành với anh, "Ừm."
Cuối cùng hai người bọn họ cũng ngồi xuống ăn cơm, cô gọi cho mình phần cơm thịt kho tàu, còn của anh cơm chiên đùi gà. Cô cép miệng, "Đồ ăn rất ngon, cậu thấy thế nào?"
"Chẳng ra làm sao cả."
"Hả?"
"Cải trắng quá mặn, thịt hơi cứng, cơm thì bình thường."
"..." Sao người này bắt bẻ thế nhỉ.
Bối Doanh Doanh mặc kệ anh, nhanh chóng xử lý hộp cơm không còn một hạt nào. Cơm nước xong xuôi, đúng lúc điện thoại đổ chuông, cô cầm điện thoại lên nhìn, là Viên Man Hà gọi điện đến.
"Doanh Doanh, con ở nhà bạn chuẩn bị về chưa?"
"... Sắp rồi ạ."
"Để mẹ bảo lái xe đến đón con nhé?"
"Dạ không cần đâu, con tự về được."
Sau khi cúp điện thoại, Du Hàn cảm nhận được tâm trạng của cô lại bắt đầu sa sút, anh đặt đũa xuống, nhìn cô: "Có một số chuyện liên quan đến người nhà nhất định phải tự mình đối mặt. Nếu không giải quyết những người ghê tởm kia, bọn họ mãi mãi sẽ vẫn chán ghét cậu thôi."
Buổi tối cô quay lại nhà bà nội, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười trong phòng khách.
"Mẹ, Nhan Nhan rõ ràng nhớ mẹ rất thích món sandwich nam việt quất này, con còn nói con bé nhầm rồi."
"Nhan Nhan đúng là cháu gái ngoan của bà, lần sau không cần đưa quà bà nội đâu, bà nội không thích ăn đồ ngọt."
"Không sao ạ, bà có thể ăn một chút."
Bối Doanh Doanh đi vào nhà, cô nhìn thấy Bối Hồng, Viên Man Hà, Bối Tài Nga đang ngồi trên ghế sô pha, Bối Sơ Nhan đang cười tươi ngồi giữa bố mẹ.
Cô nhìn nụ cười kia cảm thấy trong lòng như bị đâm một cái, cổ họng cố phát ra mấy tiếng: "...Cháu chào bà nội, con chào bố mẹ."
"Doanh Doanh lại đây ngồi nào, lại ăn bánh ngọt này." Viên Man Hà cười nói.
Trên bàn có những món bánh ngọt kiểu phương Tây tinh xảo, bánh macaron, sandwich nhân việt quất, nhân dâu các loại. Bối Doanh Doanh nhìn một cái liền nhân ra đây là bánh ngọt của cửa hàng bánh cao cấp nhất ở thành phố T. Bánh ngọt ở đây phải đặt trước mới có, một cái bánh kem nho nhỏ cũng mấy trăm tệ. Sinh nhật lần trước của Bối Sơ Nhan từng đặt bánh ở đây, Bối Sơ Nhan cực kỳ thích tiệm bánh này.
Bối Doanh Doanh ngồi xuống, nghe thấy Viên Man Hà nói: "Đây là bánh hôm nay chị con đi ra ngoài chơi mua về đấy, mà Nhan Nhan này con mua nhiều thế này ăn không hết sẽ lãng phí đấy."
Bối Sơ Nhan cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Bối Tái Nga, "Ài, không sao đâu, dù sao mọi người cũng thích ăn, đặc biệt là bà nội. Hôm sinh nhật của con bà nội ăn mấy miếng, không phải bà nói ăn rất ngon sao? Nên con muốn mua về hiếu kính với bà."
Cái miệng ngọt của Bối Sơ Nhan chọc cho Bối Tái Nga vui vẻ ra mặt, sau đó bà quay sáng nhìn về phía Bối Doanh Doanh đang ngồi một bên không nói lời nào, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc, ấm giọng nói nhỏ với cô cháu gái: "Doanh Doanh, chị cũng mua bánh bông lan cho cháu đấy, mua ở tiệm bánh nổi tiếng đó, cháu có muốn ăn thử không?"
Bối Doanh Doanh im lặng nhìn bánh ngọt mấy giây, Bối Sơ Nhan ra vẻ xấu hổ, thất vọng nói: "Xem ra là vì cháu mua nên Doanh Doanh không thích, vậy không cần ăn đâu..."
Bối Hồng nhướng mày, bất mãn nhìn thái độ "người ta đối tốt với mình còn ra vẻ lạnh nhạt không thèm" này của Bối Doanh Doanh: "Chị con vì mua mấy cái bánh này mà đi mất hai tiếng đồng hồ, con nhìn thái độ của con xem..."
Bối Hồng còn chưa nói xong, đã thấy Bối Doanh Doanh cúi thấp đầu, giọng điệu tủi thân: "Không phải con không thích ăn... Chỉ là con thấy bánh kem không nhiều, con muốn để dành cho bà nội và bố mẹ ăn nhiều một chút."
Lời này vừa nói ra, bốn người ở đây đều sửng sốt, không ngờ cô lại có suy nghĩ hiểu chuyện như vậy, Viên Man Hà sờ sờ đầu còn gái nhỏ của mình, "Đứa ngốc này, con nói gì vậy, mọi người đều ăn rồi, con nhanh nếm thử xem."
Bối Sơ Nhan nhìn Bối Doanh Doanh, cô ta nhíu mày, đáy lòng như bị ai đó cào một cái rất khó chịu.
Bối Doanh Doanh cầm lấy một cái bánh cắn một miếng, khóe môi khẽ cong lên, gật đầu: "Chị mua bánh ngon thật đấy."
"..." Bối Sơ Nhan run lên một cái, chợt nở nụ cười: "Chị còn tưởng em không thích chứ, lúc đầu chị còn định mua cho em thêm cái Tiramisu."
Bối Hồng nghe vậy, nhìn Bối Sơ Nhan, ông nói: "Doanh Doanh đã thích ăn thì lần sau con mua thêm mấy cái Tiramisu đi."
Bởi vì giá thành của tiệm bánh này rất cao, đôi khi cô muốn mua còn phải được sự đồng ý của bố mẹ. Bối Sơ Nhan luôn được cưng chiều, bây giờ lại nghe thấy bố nói vậy không lòng không khỏi không vui.
Nhưng cô ta vẫn gật, quay đầu cười nói với Bối Tái Nga: "Bà nội, bà cũng ăn đi ạ."
Bối Sơ Nhan vừa dứt lời, giọng của Bối Doanh Doanh lần nữa vang lên: "Cháu nhớ hình như bà nội không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy đâu, sáng nay bà mới đi bệnh viện kiểm tra bệnh tiểu đường mà."
Bối Sơ Ngan ngẩn người, không ngờ bản thân sẽ quên một chuyện quan trọng như vậy, Bối Tái Nga cười cười: "Đúng rồi, đúng rồi, cháu xem trí nhớ của bà này, Doanh Doanh thật hiểu bà mà, bà đúng là nên khắc chế lại, ăn ít đồ ngọt thôi."
Bối Hồng gật đầu: "Nói đúng lắm, Nhan Nhan con đừng bảo bà nội ăn nhiều đồ ngọt như vậy."
Bối Sơn Nhan lúng túng gật đầu, cô ta nhìn Bối Doanh Doanh, sau đó cô ta thấy Bối Doanh Doanh nhìn mình --
Bỗng cười một tiếng.
Bối Sơ Nhan giật mình, không biết tại sao nhưng cô ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ăn đồ ngọt xong, Bối Doanh Doanh cùng Viên Man Hà ra ngoài ban công thu quần áo vào. Viên Man Hà trêu ghẹo cô: "Hôm nay hình như tâm trạng của Doanh Doanh rất tốt nhỉ."
Ánh mắt của cô dừng lại, "Vì sao mẹ nói vậy?"
"Bình thường con không thích nói chuyện mấy, hôm nay con nói nhiều hơn một chút, cũng thích cười hơn."
"Bố mẹ thích con như vậy sao."
"Tất nhiên rồi, con hoạt bát hơn, đáng yêu hơn."
Bối Doanh Doanh không biết nên nói thế nào với mẹ, tất cả những gì hôm nay cô thể hiện đều là giả vờ.
Sau khi thu quần áo vào xong, cô cầm quần áo của Bối Sơ Nhan đi vào trong phòng của chị mình. Cô gõ cửa phòng, Bối Sơ Nhan mở cửa thấy là Bối Doanh Doanh đến, không nói lời nào chỉ đưa tay ra nhận quần áo. Lúc cô ta đang định đóng cửa thấy Bối Doanh Doanh vẫn bất động đứng đó.
Bối Sơ Nhan nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Bối Doanh Doanh chìn chằm chằm gương mặt của chị mình, bỗng mở miệng, "Hôm nay chị ra ngoài đi chơi cùng anh Tiểu Chí, anh Đông Vũ sao?"
Nhịp tim Bối Sơ Nhan như trùng xuống, vẻ mặt không tự nhiên, hỏi lại: "Ai nói với em?"
"Mẹ."
"...Có gặp bọn họ, sao nào?"
Bối Doanh Doanh lắc đầu, khẽ cười một tiếng.
"Không có gì, chỉ là lâu rồi em không gặp các anh ấy nên muốn gặp một lần, lầm sau chị đi chơi với các anh ấy dẫn em đi theo nhé.
Bối Sơ Nhan nhướng mày, "Thôi đi, đã lâu em và bọn họ không liên lạc với nhau rồi, bây giờ gặp thì ngượng ngùng lắm, thôi không nói nữa, chị còn phải làm bài tập." Bối Sơ Nhan nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, đóng cửa chặn lại ánh mắt của Bối Doanh Doanh ở bên ngoài.
Bối Doanh Doanh nhìn cánh cửa đóng chặt, cô cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cuộc sống học tập một lần nữa đi vào quỹ đạo. Buổi sáng Bối Doanh Doanh đi vào trong lớp, ngồi xuống chỗ ngồi, Kỷ Diệu xụ mặt buồn bã đến tìm cô, "Doanh Doanh, chừng nào cậu mới chuyển về chỗ? Cậu xem, cậu và Du Hàn cũng làm hòa rồi..."
Bối Doanh Doanh chớp mắt, do dự trong chốc lát, "Hay là thôi đi, thật ra ngồi ở đây cũng rất tốt." Hơn nữa Du Hàn vẫn chưa nói gì, cô không tiện chủ động chuyền về, lỡ đâu người ta không muốn thì xấu hổ lắm."
"Haiz, mình rất nhớ lúc cậu còn ngồi sau lưng mình, nhưng vậy bọn mình có thể nói chuyện phiếm."
Kỷ Diệu vừa nói xong, Tư Quỳ đi ngang qua cười nhạo, "Đúng làm bám dính không tha mà, còn thật sự coi mình là bạn gái chính quy nữa chứ, buồn cười."
Giọng điệu đúng chất ăn không được trái ngọt thì nói ra những lời cay đắng.
Tư Quỳ nói xong, đang định rời đi, lại nghe thấy giọng Bối Doanh Doanh vang lên.
"Tư Quỳ."
"Cái gì?"
"Có phải cậu muốn ngồi bên cạnh Du Hàn không?"
Tâm tư của mình bị chọc trúng, Tư Quỳ nhíu lông mày, "Liên quan gì đến cậu à?"
Bối Doanh Doanh chân thành nói: "Mình và Du Hàn là bạn bè, mình có thể giúp cậu hỏi cậu ấy thử xem."
Tư Quỳ tức điên người, nhỏ này đang cố ý chế nhạo mình đấy à!
"Cậu..." Tư Quỳ còn chưa nói hết câu, đã thấy ánh mắt của Bối Doanh Doanh nhìn về phía sau lưng mình, "Du Hàn —— "
Tư Quỳ quay đầu lại, thấy Du Hàn đi vào từ cửa sau, mái tóc đen nhanh, dáng người cao ráo, mặc đồng phục bình thường nhưng khi đứng trong đám người vẫn nổi bần bật.
Du Hàn nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ gọi mình, anh đi qua chỗ cô, "Sao thế?"
Bối Doanh Doanh cười cười, "Chỗ bên cạnh cậu còn trống không?"
Du Hàn run lên, đáy mắt hiện lên vẻ mong đợi, nhưng trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, "Ừm."
Sau đó câu tiếp theo của cô gái nhỏ là —— "Tư Quỳ nói cậu ấy muốn ngồi bên cạnh cậu đó, không biết có được hay không?"
Trong chớp mắt lông mày của Du Hàn nhíu chặt lại, ban đầu anh còn tưởng tuần này Bối Doanh Doanh sẽ tự mình chuyển về, nhưng không ngờ cô không những không quay về, mà còn muốn "Đề cử anh cho người khác"!
Anh nhìn Tư Quỳ vừa mong chờ lại có chút lúng túng, môi mỏng thốt ra một câu lạnh như băng: "Không được, cách xa tôi ra."
Tư Quỳ:...