Nhưng hắn ta không phải kẻ không có đầu óc.
Nếu không, hôm nay hắn ta cũng không thể làm loạn đến mức này.
Hắn ta hoàn toàn hiểu rằng, đắc tội với con trai của chiến thần Vân Điền là chuyện nghiêm trọng tới mức nào.
Phải biết rằng, chiến thần Vân Điền không chỉ có danh tiếng lớn, mà xuất thân cũng lớn tới mức có thể dọa chết người, nghe đồn đó là con trai của vị tướng khai quốc của Hoa Hạ.
"Chuyện...chuyện đó...Sở...Sở thiếu gia, xin, xin lỗi, là tôi mắt chó coi thường người khác, cậu là người rộng lượng, đừng xem đây là chuyện to tát gì được không, cầu xin cậu đấy!" Sau khi hồi phục tinh thần, Lưu Hùng lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi trước mặt Sở Đại Trị.
Mặc dù Lưu Hùng đã quỳ xuống xin lỗi, nhưng Sở Đại Trị lại không hề có ý định bỏ qua cho hắn.
Ngay lúc này, trong lòng Sở Đại Trị đang kìm nén đầy một bụng tức giận, đương nhiên cậu ta phải trút giận hết lên Lưu Hùng rồi.
Cho nên, cậu ta liền giơ chân đá một cước, đạp Lưu Hùng đang quỳ trên mặt đất xin lỗi lăn ra, ra vẻ ông cụ non mà nói: "Lão đầu trọc đáng chết, bây giờ thì biết sai rồi chứ?"
"Ỷ vào chút thành tựu của mình mà đã diễu võ dương oai rồi? Loại ác bá như mày, tiểu thiếu gia đây thấy một tên là muốn phế một tên."
"Cho mày hết đường đi khắp nơi ức hiếp người khác này."
Vừa nói, Sở Đại Trị vừa xông về phía Lưu Hùng hết đấm rồi đá.
Lưu Hùng bị đánh nhưng hoàn toàn không dám đáp trả, Chu Hoàng và mấy tên thuộc hạ của Lưu Hùng đứng ở bên cạnh cũng không có lấy một người dám bước ra ngăn cản Sở Đại Trị.
Người dân vây xem xung quanh thấy cảnh này, cũng bàn tán ồn ào cả lên.
"Thằng nhóc kia hung ác quá, đánh Lưu Hùng tới nỗi ngã lăn ra đất thế kia."
"Xuỵt, cái gì mà thằng nhóc kia chứ? Cậu ta mà nghe thấy, là anh xui xẻo đấy, con trai của chiến thần Vân Điền, cho dù cậu ta có muốn giết anh, thì anh cũng chẳng dám phản kháng đâu."
"Tên khốn nạn như Lưu Hùng, đi khắp nơi ức hiếp người khác, hôm nay chọc phải con trai của chiến thần Vân Điền, bị đánh là đáng đời hắn!"
"Tôi hy vọng con trai của chiến thần Vân Điền có thể đánh chết cái tên Lưu Hùng này đi, nếu được như vậy, cũng coi như thay dân trừ hại."
...
Lưu Hùng lăn lộn trong cái nghề này, bình thường làm ra không ít chuyện lừa gạt đàn ông chọc ghẹo phụ nữ, cho nên, tiếng tăm của hắn cực kỳ tồi tệ.
Nếu là trước đây, chắc chắn không một ai dám chỉ trích Lưu Hùng cả.
Nhưng hôm nay, Lưu Hùng chọc phải con trai của chiến thần Vân Điền, kể cả không bị giết chết, thì cũng bị trừng trị cho ngoan ngoãn lại, cho nên, những người đang vây xem này đều chẳng ai kiêng nể hắn ta nữa.
Chu Hoàng cau mày, vừa rồi hắn ta đứng ra, mặc dù muốn ngăn cản Lưu Hùng gây sự với Diệp Phàm, Diệp Nguyệt và Sở Đại Trị, nhưng hắn cũng không hề nghĩ tới chuyện gây xung đột với Lưu Hùng, dù sao, Lưu Hùng cũng là một kẻ hung ác, sản nghiệp mà hắn ta gây dựng được ở Giang Châu cũng rất lớn.
Đắc tội với Lưu Hùng, là một việc không hề sáng suốt chút nào.
Nhưng hắn lại không ngờ Sở Đại Trị lại là con trai của chiến thần Vân Điền, nhất thời, hắn không biết nên giải quyết việc này thế nào, đành phải tỏ ra thờ ơ.
Sở Đại Trị không hề nhẹ tay, hắn nhanh chóng đánh Lưu Hùng đến nỗi hắn ta kêu gào thảm thiết, không ngừng ai oán xin tha.
"Lão đầu trọc, hôm nay tới đây đã, mày nhớ kỹ lấy, sau này phải làm người tốt, nếu để tiểu gia thấy mày ức hiếp người khác lần nữa, tiểu gia nói diệt cả nhà mày là thật sự diệt cả nhà mày đấy." Sở Đại Trị đánh Lưu Hùng tới phát mệt, vừa thở dốc vừa nói với Lưu Hùng.
"Tôi...tôi nhớ rồi, tôi nhất định...nhất định sẽ làm người tốt, không ức hiếp người khác nữa." Lưu Hùng vội vàng nói.
Hắn ta cảm thấy quá oan con mẹ nó ức rồi.
Mặc dù hắn ta là kẻ hung dữ, nhưng lúc này vành mắt cũng bắt đầu ngấn lệ.
"Sở thiếu, Diệp thiếu, Diệp Nguyệt tiểu thư, mọi người có thể tới tham gia buổi đấu giá kỷ niệm tròn mười năm khánh thành Bảo Đỉnh Hiên của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của Bảo Đỉnh Hiên chúng tôi, đây là ba tấm thiệp mời VIP, mọi người đem theo ba tấm thiệp mời này vào trong, sẽ có người sắp xếp ghế VIP tốt nhất cho mọi người."
Chu Hoàng đột nhiên lên tiếng.
"Ừm!"
Diệp Phàm không hề khách khí, cứ thế mà nhận ba tấm thiệp mời khách VIP của Bảo Đỉnh Hiên, đi vào Bảo Đỉnh Hiên.
Sở Đại Trị cũng lập tức theo sát anh.
Sau khi Diệp Phàm, Diệp Nguyệt, Sở Đại Trị đi vào Bảo Đỉnh Hiên theo lối đi được chuẩn bị riêng, lập tức có một cô gái xinh đẹp ăn mặc kiểu công sở tới đón tiếp, cô ta nhận lấy ba tấm thiệp mời khách VIP Diệp Phàm đưa, rồi vội vàng sắp xếp cho Diệp Phàm, Diệp Nguyệt, Sở Đại Trị ghế ngồi dành cho khách quý ở vị trí vô cùng tốt.
Vừa ngồi xuống không lâu, buổi đấu giá liền bắt đầu!
Trong đại sảnh đấu giá rộng lớn, ngoài mười mấy ghế dành cho khách VIP, còn có hơn một nghìn ghế dành cho khách mời phổ thông, hôm nay, tất cả ghế ngồi đều kín chỗ, có thể thấy được buổi đấu giá đêm nay Bảo Đỉnh Hiên tổ chức long trọng tới mức nào.
Buổi đấu giá bắt đầu, vật đấu giá đầu tiên, là một bức tranh cổ trị giá ba mươi triệu, sau một phiên đấu giá kịch liệt, cuối cùng bức tranh cổ kia được bán với giá năm mươi triệu.
Sau đó, mỗi món đồ đấu giá đều có giá trị không tệ.
Nhưng đối với những món đồ này, Diệp Phàm nhìn đâu cũng thấy gai mắt.
Mục đích anh tới tham gia buổi đấu giá này, là vì một món đồ mà anh đã sưu tầm nhiều năm nay, những thứ khác, anh đều không có hứng thú.
"Sau đây, là món đồ đấu giá thứ mười chín của ngày hôm nay, một viên ngọc Phỉ Thúy." Một cô gái trẻ trung bưng một cái hộp trông rất tinh xảo bước lên sân khấu ở giữa đại sảnh, nói: "Theo giám định của chuyên gia, viên ngọc Phỉ Thúy này có từ thời Tùy."
"Hẳn mọi người đều biết, triều đại nhà Tùy là một triều đại rất phồn vinh, nhưng lại diệt vong một cách thần bí chỉ trong một sớm một chiều, có rất nhiều nhà sử học thích so sánh triều đại nhà Tùy và triều đại nhà Tần, có thể thấy rằng lịch sử của triều đại nhà Tùy có giá trị nghiên cứu lịch sử rất cao, vì vậy, những món đồ lưu truyền từ thời nhà Tùy có giá trị rất cao."
"Viên ngọc Phỉ Thúy này có giá khởi điểm là năm trăm hai mươi vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới mười vạn."
"Oa, đẹp quá!" Nhìn thấy vên ngọc Phỉ Thúy kia, Diệp Nguyệt cũng phải trầm trồ.
"Chị Nguyệt, chị thích thứ đó sao? Em mua nó cho chị nhé!" Mặc dù Sở Đại Trị khó chịu với Diệp Phàm, nhưng cậu ta lại đối xử với Diệp Nguyệt rất tốt, cho nên cậu ta lập tức ra giá, giơ bảng lên: "Tôi ra giá năm trăm hai mươi vạn!"
Vốn dĩ, có không ít người có hứng thú với viên ngọc Phỉ Thủy này, nhưng sau khi thấy Sở Đại Trị ra giá, ai nấy đều sửng sốt, sau đó, không một ai ra giá nữa.
Vừa rồi Sở Đại Trị xảy ra xung đột với Lưu Hùng ngay trước của Bảo Đỉnh Hiên, mọi người đều hiểu rõ, tới chín mươi chín phần trăm những người ở đây đều biết thân phận của Sở Đại Trị thế nào.
Trừ phi chán sống rồi, nếu không, ai mà dám tranh giành thứ gì với con trai của chiến thần Vân Điền chứ.
Cuối cùng viên ngọc Phỉ Thủy này được Sở Đại Tị dùng năm trăm hai mươi vạn mua về.
Một lát sau, khi món đồ đấu giá thứ ba mươi hai được một cô gái trẻ trung đem ra, trong con ngươi Diệp Phàm, đột nhiên lóe lên hai tia sáng, anh lập tức cảm thấy hứng thú.
"Mọi người, đây là món đồ đấu giá thứ ba mươi hai của ngày hôm nay, một miếng ngọc Hổ Phách." Cô gái trẻ tuổi kia bước lên sân khâu trong đại sảnh, mở chiếc hộp gấm tinh xảo trong tay ra, bên trong hộp gấm, là một miếng ngọc Hổ Phách, to bằng nắm tay của một đứa trẻ."